Tiên Ma Chí

Chương 2: Khai Môn hiện



Sau một hồi khóc lóc qua đi, Tiểu Vũ đã chạy ra sau nhà rửa chén. Trần lão vẫn ngồi ở hiên nhà, thẫn thờ nhìn ra phía biển xa xa. Một lúc sau, một người đàn ông to lớn đi từ phía bờ biển đi tới. Ông có một thân hình vạm vỡ và rám nắng, một mái tóc xù rối lâu ngày không chải và một khuôn mặt phúc hậu. Nhìn thấy người đàn ông này, khuôn mặt khô héo của Trần lão mới từ từ dãn ra.

Chưa bước tới cửa, người đàn ông to lớn đã lên tiếng chào:

-Chào lão Trần, hôm nay tôi đến để mang Tiểu Vũ ra trấn đấy.

Người đàn ông này trong làng thường được gọi là Thất thúc, là con thứ 7 của trưởng làng. Là một người quen biết rộng, trung thực và có tài ăn nói, vì vậy ông thường là người được dân làng tín nhiệm giao cho ông nhiệm vụ đánh xe lên Thanh sơn trấn để buôn bán một số hải phẩm quý hiếm như ngọc trai, san hô,... Là một con người hào sảng và dễ gần, ông gần gũi với rất nhiều người trong làng.

Ông đặc biệt khâm phục Trần lão vẫn ở cuối ngôi làng chài này vì vốn kiến thức thâm sâu và những câu chuyện phiêu lưu kỳ thú của lão. Lão là một tay chuyện rất cừ trong những buổi nhậu, và cũng là người có tửu lượng cao nhất làng.

- Thất thúc đấy à, mời vào nhà. Tiểu Vũ đang ở nhà sau, nó sẽ lên đây ngay đấy.

Người đàn ông nhanh nhẹn bước vào nhà, ngồi xuống cạnh lão Trần, hắn bắt đầu luyên thuyên:

-Nè lão Trần, mấy ngày nay biển động quá chừng, coi bộ tháng nay sẽ lại thất thu đây. Mà lão thì chắc chẳng cần lo gì rồi, hừ , mẻ san hô lần trước của lão bán đi thật là được giá quá chừng, coi bộ tiền nong đủ dùng đến hết năm nay ấy chứ.

Nhìn Trần lão im lìm không nói gì, người đàn ông chắc mẩm là mình đã nói trúng rồi. Mẻ san hô đó đúng là trúng thật đậm mà. Lúc hắn nhận tiền hắn còn thấy ganh tỵ nữa là. Hắn không biết nhờ mẻ san hô đó mà Tiểu Vũ mới có đủ tiền lộ phí đi đến Tuế Nguyệt thành. Chuyến đi lần này của cậu thật sự là quá xa xôi, quả thực đã khiến cho 2 ông cháu bề bộn trăm điều.

Thất thúc ngồi đó chém gió đủ thứ chuyện, Trần lão gật gù ra vẻ lắng nghe. Nói đoạn thì Tiểu Vũ đã lăn xăn chạy ra, đôi mắt vẫn còn hoe đỏ không dễ nhận thấy. Thất thúc đứng dậy nhấc bổng cậu lên, nói:

-Chà cu cậu đúng là lớn nhanh như thổi, chẳng mấy chốc Thất thúc sẽ không thể bế nổi cháu nữa đâu. Lão Trần về già thật là có phúc. Nè Tiểu Vũ còn nhớ Tiểu Thanh nhà chú không. Hai đứa hồi nhỏ hay chơi với nhau lắm mà, hay sau này 2 đứa lớn lên chú sẽ gả nó cho cháu nhé.

Bị nhấc bổng lên bởi một đôi bàn tay thô cứng như thép đúc không phải là một cảm giác dễ chịu, Tiểu Vũ hơi nhăn mặt lại. Nhưng khi nhắc đến Tiểu Thanh thì khuôn mặt cậu hơi ửng hồng lên.

-Thất thúc, thúc xem cháu còn nhỏ thế này mà nói chuyện cưới hỏi gì.

-Hừ, nhân tài hiếm có luôn là phải giành trước, hình như bà mụ Ngô cũng đang có ý với nhóc đấy.

Nói rồi thất thúc thả cậu xuống đất, lại bảo:

-Nhóc còn chuẩn bị gì thì nhanh lên, sắp tới giờ khởi hành rồi.

Tiểu Vũ nhanh nhẹn chạy vào nhà lấy bọc đồ đã chuẩn bị sẵn, trong đó có 10 lượng bạc, một tấm lụa đỏ, một lệnh bài có 2 chữ Thiên Không, một ít thức ăn khô và một vài bộ đồ đi đường. Tất cả đã được Tiểu Vũ và Trần lão chuẩn bị từ sớm.

Thấy Tiểu Vũ đã chuẩn bị xong, Thất thúc quay sang hỏi Trần lão lần cuối:

-Nè lão Trần, lão bảo là thân nhân của Tiểu Vũ sẽ đợi nó ở Thanh huyền trấn thật à. Nơi đó thật là quá xa mà. Ông nói một đứa nhỏ 13 tuổi liệu có một mình tới đó được không?

Từ làng chài này đi lên phía Bắc khoảng 5 ngày đường là tới Thanh Sơn trấn, nhưng từ đó tới Tứ Phương trấn phải mất gần 1 tháng. Thực tế đó chỉ mới là nửa đường tới Tuế Nguyệt thành. Thất thúc vốn muốn đưa Tiểu Vũ đến tận nơi, nhưng Trần lão và Tiểu Vũ đều hết sức từ chối, nên hắn cũng không nài nỉ nữa.

-Tạm biệt ông nội, con đi đây.

Tiểu Vũ ôm chầm lấy Trần lão một hồi lâu nữa rồi mới chịu đi. Sau đó cậu cùng Thất thúc lên đường đến chỗ xe ngựa đã chờ sẵn. Tiểu Vũ nhìn cảnh vật xung quanh một hồi thật lâu. Cậu không biết khi nào mới có thể trở về nơi đây, liệu lúc đó cảnh vật có còn như thế này không?

Chiếc xe ngựa đi xa dần, mang theo một cánh chim bắt đầu vươn ra bầu trời cao rộng.

“ Ra đi từ thuở thập tam niên

Một lòng cầu đạo chí phiên thiên

Quay đi ngoảnh lại bao năm lẻ

Cố hương còn được mấy phương viên ?"

5 ngày sau, Thanh Sơn trấn

-Oa, thật là thoải mái nha. Sau mấy ngày đi đường cuối cùng cũng đã tới nơi rồi - Thất thúc vẻ mặt hớn hở nói với Tiểu Vũ.

5 ngày đi đường trải qua thật nhanh. Trên đường Thất thúc nhiều lần gạ chuyện với Tiểu Vũ nhưng luôn gặp khuôn mặt đầy tâm sự của cậu nhóc làm hào hứng buôn chuyện của ông cứ như đâm đầu vào tường. Rốt cuộc cũng nghe được tiếng người khiến cho Thất thúc cảm thấy trong người thiệt là nhẹ nhõm quá xá.

-Tạm biệt thất thúc nhé, con phải đi đây - Tiểu Vũ nhảy xuống xe vẫy tay với Thất thúc.

Trong lòng cậu đang trào dâng một cỗ hứng khởi không tên làm cho tâm sự mấy ngày qua vơi đi nhiều. Bây giờ cậu đã đặt chân vào một cuộc hành trình phiêu lưu mới, và nó làm cậu rất hào hứng.

Thật sự mấy hôm nay thật là bất đắc dĩ cho thất thúc. Không biết có phải do cảm xúc dâng trào hay không mà Khai Môn trong bát môn của cậu bỗng có dấu hiệu thả lỏng, vì vậy cậu phải toàn tâm toàn ý tu luyện. Mà lúc tu luyện luôn cần nhất là tâm thần hợp nhất, vì vậy mấy ngày nay Tiểu Vũ không khác chi một cục đá hình người hết. Haizz…

Theo pháp môn tu luyện mà những Bát môn cao thủ trở về nhắc đến, cơ thể con người ban đầu là một thể khép kín, muốn tu luyện đầu tiên phải khai thông tám cửa thiên sinh trong cơ thể, bao gồm: Khai- Hưu- Đỗ -Kinh- Thương- Cảnh- Sinh- Tử. Mỗi một cửa mở ra đều có một hiệu dụng riêng.

Năm xưa khi Trần lão lang bạt đã từng cứu một cao thủ, được ông ta tặng cho một cuốn giấy nói về tu luyện, nhưng chỉ có phần Khai môn và Hưu môn. Về sau lão cũng thử tu luyện nhưng do thân thể suy bại, các cửa đều đã bị lấp kín nên không thành. Từ nhỏ Tiểu Vũ đã được Trần lão truyền cho pháp môn tu luyện này, năm 8 tuổi đã cảm nhận được linh khí, nhưng thổ nạp hằng ngày theo sách đã 5 năm qua vẫn không có tiến triển, không ngờ đi xa lần này lại có thể dễ dàng mở ra.

Tiểu Vũ đi dạo một vòng trong trấn, cuối cùng cũng hơi hiểu ra được vì sao. Trong pháp môn có nói, khi tu luyện nên tập ở nơi có linh khí. áp lực từ bên ngoài sẽ thúc đẩy qua trình khai môn. Bờ biển Việt quốc là nơi cảnh sắc hữu tình nhưng lại thiếu thốn linh khí quá nhiều, có khi thổ nạp 5 ngày mới có được một tia. Vì vậy dù Tiểu Vũ chăm chỉ tu luyện như mưa dầm thấm đất, nhưng cũng phải tích lũy rất lâu dài mới có thể thành công.

Ngoài ra chuyện đột phá do ảnh hưởng của tâm tình. Trong pháp môn có nói, cảm xúc là nội lực của con người, khi vui sướng hay buồn khổ, đều có thể sinh ra những sức mạnh phi thường. Mấy ngày nay Tiều Vũ đã trải qua rất nhiều cung bậc cảm xúc, từ đau khổ, hoài nghi đến phấn khích tột cùng, từ đó đã sinh ra nội lực phá tan bình chướng cuối cùng.

Bây giờ cậu cảm thấy trước ngực mình có một thông đạo vô hình nối với thiên địa. Khai môn là cửa đầu tiên của Bát môn, mở được Khai môn tức là đã đặt chân lên con đường tu luyện. Người ta thường nói, hào khí cất chứa nơi ngực, mở được Khai môn thì con người sẽ trở nên nhẹ nhàng, quán thông trên dưới. Dường như cả người cậu đang tràn trề sức mạnh, dùng mãi không hết.

Điều này làm cho tâm tình cậu thất vui mừng, không thể kiềm nén được mà giơ tay hô to lên:

-Haa haa haa haa , Tiểu Vũ ta đã thành công rồi, haa haa haa.