— QUẢNG CÁO —

Tiệm Bánh Đặc Biệt

Chương 19: Thiên Thiên biết chuyện



Khi đã biết thông tin đó, bọn họ đã ngay lập tức đi tìm tung tích đôi giày mà hung thủ mang, nhưng không dễ dàng gì, có lẽ hung thủ đã vứt đi ngay thùng rác rồi được xe rác đem đi rồi. Bọn họ đang đi tìm thì Phương Tuấn có cuộc gọi từ Lệnh Xuân.

- Alo.

Giọng Lệnh Xuân từ bên kia có sự thất vọng nhẹ phát ra:

- Vụ án tạm thời đóng rồi nhé! Cảm ơn hợp tác của đội thám tử.

Phương Tuấn ngơ ngác khi nghe xong câu nói đó. Thiên Thiên nhìn sắc mặt của anh liền đoán được có chuyện gì xảy ra nên hỏi:

- Sao vậy?

Anh mặt buồn bã mà thông báo với mọi người:

- Vụ án đóng rồi.

Nguyệt Diệp mặt sầu rỉ mới hỏi:

- Ơ, sao kì thế?

Hạ Phong đáp lại:

- Do không bắt được hung thủ, thời gian lại kéo dài nên đóng thôi.

Mọi người thở dài bất lực nhìn nhau rồi lái xe về lại tiệm bánh, khi họ về nhà trời đã tối, Huyết Tâm và Quân Tử dọn một mâm cơm đầy đặn vì biết mọi người sẽ đói. Trong lúc ăn cơm, Phương Tuấn cứ nhìn Huyết Tâm rồi lắc đầu, cúi cắm ăn miếng cơm. Ăn xong mọi người tắm rửa và lên phòng nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau, Thiên Thiên đang uống nước mà Quân Tử tự làm, tự sáng tạo, nói vậy thôi chứ đang làm con chuột bạch vì độ pha chế thượng thừa của cậu ta. Thiên Thiên nhăn mặt, bịt mũi lại mà uống vì cậu đã thấy điềm, "điềm đau bụng xuyên ngày". Quân Tử mới nghiêng nhẹ đầu, cười hỏi:

- Có ngon không?

Thiên Thiên giả vờ khen, bảo:

- Ngon chứ. Tuyệt vời lắm em.

Quân Tử nhíu mày mà bảo:

- Xạo riết quen. Bỏ củ cải, cà rốt, hành tím mà kêu ngon. Đưa ly đây, uống đau bụng giờ.

Dứt câu, cậu ta mới lấy cái ly đang uống dở của cậu làm cậu khá ngạc nhiên, rồi mỉm cười hỏi:

- Em đang lo lắng tôi hả nhóc?

Quân Tử mới ngập ngừng bảo:

- Tại...tại sợ anh đau bụng không đi làm được thôi, chứ ai thèm lo.

Thiên Thiên cậu mới tới gần sát mặt cậu ta, rồi nghiêng đầu nói nhỏ vào tai cậu ta và nói:



- Chứ không phải em thích tôi hả?

Cậu ta nghe giật mình, lấy tay đẩy cậu ra mà lắp bắp bảo:

- Thích cái gì mà thích, tôi...tôi...tôi...

Thiên Thiên mới lấy tay bịt miệng Quân Tử hiệu ý là đừng nói nữa, một phút sau cậu mỉm cười buông tay xuống rồi nói:

- Em không cần nói. Tối nay, tự động tôi sẽ nói.

Dứt câu, cậu xoa đầu Quân Tử, còn Quân Tử thì ngạc nhiên ngơ ngác rồi sửng mất mấy phút, sau khi tỉnh lại sau những suy nghĩ vu vơ, cậu ta liền rửa cái ly rồi chạy vào phòng.

Thiên Thiên ra ngoài cười tủm tỉm thì bắt gặp Huyết Tâm đang đứng ngoài cửa gọi điện cho ai đó. Bên ngoài Huyết Tâm đang nói chuyện với Tuyết Hoa.

- Cô có nghĩ Phương Tuấn đã nghi ngờ cô là sát thủ gia tộc họ Hoa chưa? _Tuyết Hoa

- Tôi nghĩ là chưa. _Huyết Tâm

- Phải cẩn thận, Anh Túc sẽ hại cô bất cứ lúc nào. Với cả chuyện này sớm muộn bọn họ cũng biết. _Tuyết Hoa

- Tối biết rồi. Lời gợi ý của cô làm liên tưởng đến một người. _Huyết Tâm

- Là ai? _Tuyết Hoa

- Là... Phương Tuấn. _Huyết Tâm

- Ừ. _Tuyết Hoa

Huyết Tâm mới hoang mang rồi nói:

- Là sao? Sao là ừ? Không lẽ...

Tuyết Hoa mới bảo:

- Đúng như cô nghĩ.

Huyết Tâm mới buông điện thoại ra, hơi sốc nhẹ rồi lại áp điện thoại vào tai, bảo:

- Nhầm thôi, đúng không?. Truyện Mạt Thế

Tuyết Hoa mới đáp lại:

- Không nhầm đâu. Điều mà Anh Túc muốn cô tự biết chuyện Phương Tuấn là con trai, người còn sống sót trong gia đình đó bị gia đình cô ám sát, giết hại.

Huyết Tâm mới quỳ xuống, gục ngã nói:

- Làm sao tôi đối mặt với anh ấy đây? Tôi không muốn giết Phương Tuấn.

Tuyết Hoa mới khuyên bảo cô:



- Không muốn giết thì bảo vệ anh ta đi. Cô có hai lựa chọn, một là giết, hai là bảo vệ.

Huyết Tâm nghe vậy mà lòng có chút dao động, có lẽ cô đang suy nghĩ một trong hai lựa chọn đó. Bên Thiên Thiên, cậu nghe hết tất cả mọi chuyện, sốc không kém, và cậu sốc hơn nữa là Huyết Tâm chính là hung thủ giết người của vụ án mới đóng lại. Cậu đứng lặn người đến khi Huyết Tâm quay vào, cậu mới cầm tay cô lôi ra một góc mà hỏi:

- Cô là hung thủ giết người đúng không?

Huyết Tâm ngạc nhiên mà hỏi lại:

- Anh nói gì vậy?

Thiên Thiên mới đáp lại:

- Cô có phải là sát thủ của gia tộc họ Hoa, đúng không? Tôi nghe hết rồi.

Huyết Tâm mới mềm nhũn chân tay, run run cầm điện thoại mà ngập ngừng trả lời:

- Nếu anh nghe được rồi thì tôi cũng nói thật luôn. Tôi đúng là sát thủ của họ Hoa, con gái của nhà họ Hoa. Là hung thủ mà các anh đang tìm kiếm, đồng thời gia đình tôi đã ám sát người nhà của Phương Tuấn.

Thiên Thiên nắm chặt bàn tay lại, kiềm chế cảm xúc của mình, mặt không thể tin nổi vì thường ngày cậu thấy Huyết Tâm rất tốt, rất hoà đồng. Ai ngờ rằng, cô lại là một sát thủ, nhưng chuyện của Phương Tuấn không liên quan đến cô. Huyết Tâm thấy mặt Thiên Thiên như vậy nên mới ngập ngừng hỏi:

- Anh còn chuyện gì nữa không?

Thiên Thiên mới đáp lại:

- Vậy còn chuyện của Phương Tuấn? Cô giải quyết thế nào?

Huyết Tâm rầu rĩ lắc đầu trả lời:

- Không biết.

Thiên Thiên mới lạnh giọng nói:

- Chuyện cô là hung thủ và chuyện của Phương Tuấn tôi tạm thời không nói, giả vờ không biết, khi nào cô muốn nói ra mình là ai thì tùy cô. Vậy thôi.

Huyết Tâm mới ngơ ngác bảo:

- Thật ư? Anh giấu giúp tôi sao? Vì sao?

Thiên Thiên mỉm cười nói:

- Không biết. Làm theo cảm tính.

Huyết Tâm mới mỉm cười theo và lên tiếng:

- Cảm ơn anh.

Thiên Thiên nhún vai rồi đi ra ngoài, sắp xếp lại mấy hộp bánh để đi giao, rồi kêu Quân Tử đi học vì cậu cho Quân Tử trốn tiết một, tiết hai rồi, không thể cậu ta trốn thêm ba tiết sau nữa. Vậy là buổi sáng kết thúc một cách động trời và khá yên tĩnh.