Thuyết Tiến Hóa Nam Thần

Chương 53: Chị ấy tốt hơn



Tiết học đầu tiên của buổi sáng kết thúc, Nhiễm Đình và 3 bạn cùng lớp bị giáo viên gọi xuống phòng hiệu trưởng, trong đó có 1 người nhát gan vẫn luôn run bần bật, cứ mãi cúi đầu lẩm bẩm: "Làm sao đây, làm sao đây?"

Vốn nghĩ chị cả sẽ an ủi tinh thần đồng đội nhưng hôm nay cô thật sự không có tâm tình đó. Từ khi cô dẫn mọi người đi đập trứng vào xe Ngô Lôi thì 4 người bọn họ chịu sự khiển trách của cha mẹ, giáo viên, đoàn fan, nơi nào trên mạng cũng thấy mọi người tìm ảnh của bọn họ, bới móc thân phận của bọn họ, đến những người chú lạ mặt kỳ quái cũng lấy súng bắn nước bắn bọn họ. Lúc này cô mới biết mình đã gây ra họa lớn…...

Bọn họ rõ ràng chỉ là quá tức giận mà thôi. Nhiễm Đình ương bướng nghĩ.

"Cậu nói chúng ta có thể bị đuổi học không?" Một người hỏi.

"Đuổi học còn tốt đó, rất nhiều người trên mạng chỉ trích chúng ta, mình sợ quá……"

"Được rồi được rồi, có chuyện một mình mình chịu hết!" Nhiễm Đình thấp giọng nói.

Lúc này phòng hiệu trưởng bị mở ra, 4 nữ sinh liền đứng lên, đồng loạt nhìn ra cửa.

Người đi vào trước là hiệu trưởng, chỉ thấy thầy ấy cười cười gọi người phía sau vào.

Một người đàn ông đẹp trai phong độ mặc âu phục cười lễ phép đi vào, bọn Nhiễm Đình mở to mắt nhìn, người này…...hóa thành tro bọn cô cũng nhận ra!

Là thần tượng của bọn họ, là minh tinh của bọn họ, là thần của bọn họ!

Trương Bắc Trạch!

"Nhiễm Đình, có phải mình đang nằm mơ không…… Mình nhìn thấy Trương Bắc Trạch!"

"Nhất định là ảo giác,ảo giác! Mình nhất định là điên rồi!"

Nhiễm Đình bị bọn họ lắc tới lắc lui trong lòng lại không ngừng hét lên.

"Chính là mấy em sao? Nữ sinh dùng trứng gà đập lên cửa sổ xe?" Trương Bắc Trạch đi tới nhìn không ra là tâm trạng gì.

Bọn Nhiễm Đình vừa nghe liền lấy lại tinh thần từ trong niềm vui gặp được thần tượng.

Anh đến là để hỏi tội. Nữ sinh nhát gan liền khóc lên: "Xin lỗi, Bắc Bắc, bọn em nhất thời kích động……"

"Vương Tiểu Thảo, đừng khóc nữa."

"Đừng khóc, anh không phải đến để mắng các em đâu." Trương Bắc Trạch nhận lấy khăn giấy từ Kỷ Uyển, đưa cho nữ sinh kia.

Nữ sinh đó nhận xong đang định lau mặt nhưng lại nhớ ra gì đó liền cất giấy đi, chỉ dùng tay áo lau nước mắt.

Lý Mẫn Lệ có chút buồn cười, giấy mà thần tượng đưa cho không nỡ dùng sao? Quả nhiên là fan cuồng.

"Được rồi, Trương tiên sinh và truyền thông đã liên lạc với cha mẹ các em, cũng đã thương lượng với Hiệu trưởng, ngoài cha mẹ của Vương Tiểu Thảo không đồng ý thì những phụ huynh khác đều đã đồng ý, Trương tiên sinh muốn các em làm một chuyện, các em phải lấy công chuộc tội, có hiểu không?"

"Chuyện gì……?" Nhiễm Đình ngơ ngác hỏi.

Trương Bắc Trạch nhìn bọn họ cười nói: "Viết bản kiểm điểm."

Thời gian thể dục giữa giờ, toàn trường đều bị kêu xuống sân vận động, học sinh lười nhác từ từ đi xuống lại hiếu kỳ phát hiện trên bục có gắn mấy chiếc máy quay, hơn nữa xung quanh còn có 2, 3 người hình như là của đài truyền hình bao quanh. Tinh thần của bọn họ liền hưng phấn hơn, tốp năm tốp ba xúm lại bàn luận.

Đột nhiên khúc quân hành dừng lại, mọi người đều tò mò nhìn lên, một người đàn ông mặc âu phục mang dáng người mẫu đi lên bục, ánh mắt của học sinh từ hoài nghi chuyển thành không dám tin. Cả sân trường im lặng.

"Chào mọi người, tôi là Trương Bắc Trạch."

Lời còn chưa dứt đã nghe thấy âm thanh hò hét đinh tai nhức óc vang lên, học sinh thậm chí là có một số giáo viên giống như dòng nước xông về phía ngôi sao trẻ tuổi trên bục.

May mà Kỷ Uyển sớm đã dự liệu được, bảo một số nhân viên và thầy giáo làm một bức tường ngăn bọn họ. Cho dù như vậy cô cũng có chút kinh ngạc. Cô biết Trương Bắc Trạch ở vườn trường cũng có chút nổi tiếng nhưng không ngờ khí thế lại lớn như vậy. Những ánh mắt cuồng nhiệt của học sinh chỉ dính vào người Trương Bắc Trạch, dường như chỉ cần lơ là một chút, bọn họ sẽ đổ xô vào, muốn gần anh thêm chút nữa.

"Các em xin đảm bảo trật tự, anh đã đến rồi sẽ không đi ngay lập tức, có điều các em không khống chế được anh sẽ không nói  được." Trương Bắc Trạch dùng giọng nhẹ nhàng nói.

Một câu nói còn lợi hại hơn so với lời nói của giáo viên chủ nhiệm nữa, mọi người đều dừng chuyển động rồi lại tiếp một đợt hò hét. Khiến cho xe cảnh sát phải mở còi lên.

Nhiễm Đình lúc này cũng ở phía sau hò hét liền bị ánh mắt của giáo viên chủ nhiệm ngăn lại.

"Cảm ơn sự hoan nghênh nhiệt tình của các em, anh rất vinh hạnh." Trương Bắc Trạch quơ tay với mọi người bên dưới, lại nhận được một sự đáp lại nhiệt tình.

Anh trời định là đứng dưới anh đèn rồi. Kỷ Uyển nhìn góc nghiêng phản chiếu ánh sáng mặt trời của anh, kiên định nghĩ.

"Lần này anh đến chủ yếu là do 2 hôm trước vì anh mà 4 nữ sinh trong trường mình đã làm ra hành vi không lý trí, tạo ra một phiền phức nhỏ cho Ngô Lôi. Cho nên nhân cơ hội này anh muốn cùng 4 nữ sinh ấy xin lỗi mọi người."

Trương Bắc Trạch nói xong, Nhiễm Đình cùng 3 cô bạn hít thật sâu, đi lên bục. Ngay cả người có cha mẹ không đồng ý, Vương Tiểu Thảo, cũng đã điện thoại về nhà tỏ rõ thái độ, quyết định đứng ra đối mặt với mọi người.

Nhiễm Đình đứng trước micro, Trương Bắc Trạch đích thân điều chỉnh độ cao cho cô bé, cô bé mang theo biểu cảm phức tạp nhìn anh.

"Bản kiểm điểm, Ngày X tháng X năm X, tôi cùng……" Nhiễm Đình hơi bất an đứng trên bục bắt đầu phát biểu, sau đó dần dần bình tĩnh lại.

"......Tôi đã kiểm điểm lại bản thân sâu sắc, bảo đảm sẽ không tái phạm những chuyện tương tự như vậy. Người làm kiểm điểm: Nhiễm Đình."

Nhiễm Đình nói xong 3 người còn lại cũng lần lượt đọc kiểm điểm.

Trương Bắc Trạch nói: "Về việc này, anh đã xin lỗi Ngô Lôi đồng thời nhận được sự tha thứ, hy vọng những người quan tâm đến chuyện này chấp nhận sự kiểm điểm của các em học sinh, đồng thời để cho họ có một cuộc sống bình lặng. Cảm ơn mọi người." Nói xong anh cúi đầu trước mọi người.

Bên dưới đương nhiên có không có khả năng tất cả đều thích Trương Bắc Trạch, nhưng hành động này của anh làm những người vô cảm hoặc ghét anh cũng đã thay đổi cái nhìn, dù sao chẳng có mấy minh tinh vì fan mà làm đến bước này cả.

Trương Bắc Trạch cũng để nhóm Nhiễm Đình rời khỏi bục, sau đó mới nói: "Việc thứ 2 là anh đến để quyên góp 10 vạn sách báo."

Chị Lưu liền bảo người đem 10 vạn mô hình sách báo đưa lên, Hiệu trưởng đi lên bục cười cùng anh bắt tay, hai người cầm 2 bên để chụp hình. Ánh sáng nhất thời chiếu rọi, một số học sinh lấy điện thoại ra điên cuồng chụp hình.

Sau khi nghi thức hoàn thành, Trương Bắc Trạch cầm lấy micro, cười nhẹ, bước 2 bước lên phía trước: "Anh lúc bằng tuổi các em không thích đọc sách lắm, lúc đại học vì đi diễn nên bỏ ngang. Nhưng bên cạnh anh có một người bạn thân rất thích đọc sách, dưới sự hun đúc của cô ấy, anh cũng thích đọc sách luôn, nhưng bởi vì công việc lại không có thời gian để đọc sách. Lúc này anh mới hối hận lúc trước ở trường không đọc sách nhiều thêm một chút…… Đọc sách làm con người hiểu biết, có thể làm chúng ta hiểu được cảm ngộ, triết lý của đời trước, hy vọng mọi người có thể đọc nhiều sách lúc còn có thể, điều này sẽ có ích cho tương lai chúng ta, dù sao", anh dừng một lát rồi nói「SMART IS THE NEW SEXY! 」

"Ô--" 1 hô trăm ứng! Đinh tai nhức óc!

Lý Mẫn Lệ nói với Kỷ Uyển: "Lại có thêm một lượng fan mới nữa rồi."

Kỷ Uyển cười không nói gì.

Trương Bắc Trạch trên bục định từ biệt thì học sinh lại hét lên bảo anh hát, anh tựa như bất mãn nói: "Anh không phải đến để mở buổi hòa nhạc, mấy đứa này!"

Bên dưới cười to.

Trương Bắc Trạch nhíu mày nghĩ: "Vậy anh hát chay một đoạn nhỏ, hát không hay không thể trả lại vé đâu nhé."

Mọi người lại cười một trận, sau đó dần im lặng.

Trương Bắc Trạch hát ca khúc nổi tiếng của mình <Đi đều bước>, mặc dù là hát chay nhưng hoàn toàn không mất đi độ chuẩn âm, hơn nữa lúc cao trào anh còn đưa tay lên, mọi người đều hát theo, "Cho dù vấp ngã thì lại leo lên, chúng ta cùng nhau đi lên, la la la."

Những giọng hát cùng nhau vang đến mỗi góc trong trường, giáo viên và học sinh đều khó quên được ngày hôm nay. Trong lịch sử sẽ ghi lại ngày hôm nay.

Học sinh tự quay về phòng học của mình, Trương Bắc Trạch định lập tức lên xe quay về quay phim, Nhiễm Đình 4 người chạy đến trước xe gập người xin lỗi: "Xin lỗi! Bọn em biết lỗi rồi!"

Trương Bắc Trạch cười, bảo bọn họ đứng lên, vỗ đầu bọn họ: "Được rồi, biết sai mà sửa là được rồi."

Nhiễm Đình cảm thấy vô cùng ấm áp, cô biết cả đời này muốn đuổi theo nam thần. Nhưng cô không nói ra: "Vậy Ngô Lôi rốt cuộc có phải là bạn gái anh không?"

Trương Bắc Trạch xụ mặt nói: "Chuyện của người lớn con nít không nên hỏi."

Nhiễm Đình bĩu môi, đột nhiên nói vào tai anh: "Quản lý của anh tốt hơn Ngô Lôi, theo đuổi chị ấy đi."

Trương Bắc Trạch liền cười, nhẹ giọng nói một câu: "Thật tinh mắt."

Kỷ Uyển không biết bọn họ đang nói gì, đi lên trước đưa cho bọn họ danh thiếp: "Sau này nếu còn có truyền thông đến quấy rối các em thì gọi đến số này để tìm luật sư xử lý nhé."

"Cảm ơn chị Kỷ." Nhiễm Đình dùng hai tay nhận lấy.

Quả nhiên bản tính bọn trẻ không xấu, chỉ là nhất thời kích động mà thôi. Kỷ Uyển cười nói: "Bọn em đừng trốn học nữa nhé."

"Bọn em biết rồi." Bốn người đồng thanh nói.

"Học tập cho tốt!" Trương Bắc Trạch bảo Kỷ Uyển lên xe trước, sau đó nói vài câu với bọn họ, rồi đóng cửa xe đi.

Trương Bắc Trạch lại không nghĩ đến chỉ một câu nói học tập cho tốt đã tạo ra một học sinh giỏi sau này.

Trương Bắc Trạch kéo ghế xe ngả ra để nằm, bởi vì Lý Mẫn lệ có ý để anh nghỉ ngơi nên không cho máy quay đi theo. Kỷ Uyển ngồi một bên chống cằm, mang theo tâm sự nhìn anh chăm chú.

"Nhìn anh làm gì?" Trương Bắc Trạch nhắm mắt nói.

“A, làm sao anh biết chứ?”

"Bởi vì trong lòng anh đang ngo ngoe rụch rịch." Trương Bắc Trạch chậm rãi mở mắt, mang theo vài phần nóng bỏng nhìn cô.

Kỷ Uyển bởi vì ánh mắt của anh mà hai má hơi đỏ lên, nhìn tiểu Phương lái xe rồi đập nhẹ  anh một cái.

"Hôm qua em cùng ba nói chuyện sao rồi?"

"Chuyện đó có thời gian nói với anh sau," cô thật sự không biết mở lời thế nào, do đó chuyển đề tài, "Phản ứng hôm nay rất mãnh liệt."

Trương Bắc Trạch nhìn cô một lát, không cưỡng ép cô, nói theo: "Là rất mãnh liệt", Anh dừng một chút, như có suy tư gì nói: "Có lẽ lúc anh thật sự rời đi sẽ hoài niệm sự hoan hô này."

"Vậy thì đừng rời đi." Kỷ Uyển lập tức nói.

Trương Bắc Trạch có chút kinh ngạc nhìn về phía cô.

"Về quyết định của anh em không đồng ý." Kỷ Uyển sau khi suy nghĩ kỹ, lúc nãy đã hạ quyết tâm.

Tiểu Phương giống như nghe thấy bọn họ hình như đang nói một vấn đề rất nghiêm trọng.

Trương Bắc Trạch không lập đáp lời, nhưng im lặng hồi lâu sau mới ngồi dậy nói: "Xin lỗi em Kỷ Uyển, anh đã hạ quyết tâm rồi."