Thượng Vị - La Bặc Thỏ Tử

Chương 47



《So》vốn dĩ là một khúc tình ca có tiết tấu thong thả, được cải biên lại còn thêm vào một đoạn rap, phong cách chỉnh thể cả bài hát thay đổi hoàn toàn.

Phối hợp lyrics và melody, ý cảnh trọn vẹn của vũ đạo ca khúc là một đoạn "Anh thích em, so, toàn bộ yêu cầu của em anh đều thỏa mãn."

Em muốn thứ gì, anh cho thứ ấy.

Em thích thứ gì, anh mua thứ ấy.

Em muốn đi về Đông, anh đi theo phía Đông.

Em muốn đi sang Tây, anh lập tức quay đầu.

Không gì anh không làm được, không gì anh không thể thỏa mãn.

Cho nên (So), cũng xin em hãy nhìn anh thật kỹ.

Xem thử chân tâm của anh, nhìn xem tấm chân tình của anh.

Nhìn anh vì em mà sinh si cuồng,

Nhưng em lại không hề nhìn thấy.

Cho nên, anh muốn nắm giữ em trong lòng bàn tay.

Khiến em ngoài anh ra, không thể nhìn ai nữa.

Cho nên, em chỉ có thể yêu anh.

Ánh sáng phụ trợ đẹp mắt, âm hưởng sống động mãnh liệt, cả phần trình diễn mang theo một chút dark, giảng thuật một phần câu chuyện "Anh yêu em, cho nên, em phải yêu anh".

Cảm xúc, ánh mắt, sự suy diễn từ cưng chiều, si mê, cho đến từng bước một để bản thân thất thủ, tiến về hướng hủy diệt điên cuồng.

Biểu tình của các nam sinh theo đó mà biến ảo, từ ban đầu là mỉm cười, sau lại là si mê, và tiếp đó từ trong ánh nhìn tung ra một tấm lưới, tóm gọn "con mồi yêu dấu".

Cuối cùng, trong ánh mắt bọn họ giống như có một cái móc, vững vàng ôm lấy người âu yếm.

Mới phát hiện sao?

Muốn chạy sao?

Muộn rồi.

Bắt đầu từ giờ, em là của anh.

Ca khúc kết thúc, các nam sinh thực hiện pose ending của riêng mình, ống kính cut qua biểu cảm của từng người, cuối cùng dừng trên gương mặt mang thần tình si mê, khóe môi mỉm cười nhưng đáy mắt không hề chứa ý cười của Tùng Vũ.

Toàn trường sôi trào, vỗ tay, thét chói tai.

Đây là màn công diễn tiết mục đầu tiên, trình độ phối hợp vũ đạo cao, khả năng diễn giải hoàn mỹ không làm cho bất kỳ ai thất vọng, cũng kéo theo tác dụng làm nóng sân khấu cực kỳ tốt, sau một bài hát, toàn trường đều high.

Nhung Bối Bối bình luận, rằng da gà da vịt của cô đều sởn hết cả lên, siêu sợ chính mình trở thành con mồi của mấy chàng trai.

Nhưng cuối cùng lại nói: "Nếu thật sự có kiểu con trai như vậy, yêu tôi đến điên cuồng thế này, hẳn là cuối cùng tôi vẫn sẽ rơi vào tay giặc."

Các mentor nam khác đều cười.

Đan Hách cười nói: "Đó là cậu trai trẻ tuổi mới có thể điên cuồng như thế, tỷ như kiểu của Tiểu Diêu lão sư ấy, chứ tôi với thầy Đồng thì lại không được."

Đồng Nhận Ngôn giơ micro lên: "Đúng đấy, tôi với thầy Đan đi mua hoa còn phải mặc cả chiết khấu kìa."

Nhung Bối Bối làm một biểu tình chấm hỏi.

Diêu Ngọc Phi đón hùa theo đề tài này: "Hoa hồng rất hiếm khi chiết khấu."

Ba vị mentor khác trên sân khấu phụ đều nhìn về phía cậu ta.

Đan Hách: "Ai ui, thầy Tiểu Diêu rành vậy cơ à?"

Đồng Nhận Ngôn cười hỏi: "Có phải là bình thường không ít lần mua hoa rồi đúng không?"

Nhung Bối Bối: "Đều tặng ai đó?"

Dưới đài có fans hét chói tai.

Trong video, Diêu Ngọc Phi trang điểm thời thượng xinh đẹp, ăn vận thời trang, còn đeo khuyên tai, là kiểu hóa trang idol mà fangirl thích nhất hiện nay.

Cộng thêm chính cậu ta trắng trẻo, ngũ quan xinh xắn tinh xảo, khí chất thiên về nhu mì, lại biết nhảy, cũng đủ nỗ lực, thiết lập hình tượng gần như hoàn mỹ, rất được fans và một số người qua đường yêu thích.

Vừa nghe nói cậu ta mua hoa tặng cho ai, fangirl đu idol tại hiện trường đều kêu lên.

Diêu Ngọc Phi bị mentor tiền bối cười ghẹo một chút, giơ micro cười nói: "Không có, không có, không mua hoa."

Lại kiên nhẫn giải thích: "Chính là trước kia trên đường em về nhà có một tiệm hoa, trước cửa có một tấm bảng đen nhỏ, viết hôm nay có chiết khấu hoa gì hoa gì, hoa nào khuyến mại, hầu hết mỗi ngày một loại hoặc vài loại hoa, chủng loại gì cũng có, nhưng mà chưa từng có hoa hồng."

Máy quay lướt sang sân khấu chính, tám nam sinh đứng thành một hàng, lắng nghe rất nghiêm túc.

Đứng rìa ngoài cùng, vẻ mặt của Bách Thiên Hành nhạt nhẽo.

Máy quay lia trở lại sân khấu phụ.

Diêu Ngọc Phi nói xong, Nhung Bối Bối ngồi cạnh rất là chăm chú nhìn cậu ta, hỏi: "Cậu vẫn luôn muốn mua hoa tặng cho ai đó đúng không? Chứ không tôi cảm thấy con trai các cậu bình thường sẽ không đặc biệt chú ý xem cửa hàng bán hoa có chiết khấu hay không đâu."

Diêu Ngọc Phi tựa như bị vạch trần, dáng vẻ mang theo vài phần hồi ức, tươi cười tràn ra, thừa nhận nói: "Vâng, hồi đó, rất lâu trước kia cực kỳ muốn mua, nhưng lại không có tiền, mua không nổi."

Đồng Nhận Ngôn xuôi theo ý đó hỏi: "Sau này mua không?"

Diêu Ngọc Phi lắc đầu: "Không có."

Mấy vị mentor đều phát ra âm thanh tiếc nuối, muốn mua, chính là có người trong lòng, không mua, chính là không có tặng, không tặng, rất có khả năng nghĩa là không có tiếp sau.

Lúc này đột nhiên Diêu Ngọc Phi giơ micro lên, nói tiếp: "Em không mua, bởi vì không cần đến em mua nữa."

Nhung Bối Bối: "Hả? Cái gì?"

Đồng Nhận Ngôn: "Không cần cậu mua? Ai mua? Có ý gì?"

Diêu Ngọc Phi cười cười: "Em là người nhận được hoa đó."

Toàn trường bao gồm cả sân khấu chính phụ, phòng chờ lên sân khấu hậu trường, đều phát ra thanh âm bừng tỉnh.

Đan Hách cười nói: "Thầy Tiểu Diêu hôm nay dữ ghê, tự bạo luôn."

Nhung Bối Bối ra hiệu Diêu Ngọc Phi: "Đừng nói nữa, mau ngừng đi, có gì lát nữa chúng ta tám riêng."

Đồng Nhận Ngôn lắc đầu thở dài: "Cùng là "kịch bản" cửa hàng bán hoa, vì sao tôi là kiểu giảm giá bình dân như vậy, người ta chính là chuyện tình lãng mạn như thế, ài, đúng là mỗi người một mệnh mà."

Một đoạn chuyện vui giữa các mentor kết thúc, hình ảnh trở về sân khấu chính.

Vẻ mặt Bách Thiên Hành nhạt nhẽo như cũ, tựa hồ chẳng hề hứng thú với phần vừa rồi của phía sân khấu phụ bên kia.

Mà phân đoạn không đến hai giây này, chẳng ai chú ý đến, không chỉ bởi thời gian ngắn, mà còn bởi vì không có ai nghĩ nhiều, tất cả mọi người cho rằng Bách Thiên Hành dẫn dắt khống chế tiết tấu, cố ý không đặt quá nhiều lời vào sân khấu phụ, càng chuyên tâm vào sân khấu chính hơn.

Bách Thiên Hành cũng quả nhiên tiếp tục khống tràng chủ trì, đem lại càng nhiều cơ hội cho thực tập sinh, để cho tám chàng trai trên sân khấu kéo vote cho chính mình.

Dù sao số vote tại hiện trường cũng vô cùng quan trọng, số lượng được vote không chỉ có ảnh hưởng tới thứ hạng của thực tập sinh, mà còn quyết định thực tập sinh chờ định có thể một lần nữa trở lại đấu trường chính thức hay không.

Mà một khi không thể quay trở lại đấu trường chính thức, trước khi vòng tiếp theo bắt đầu sẽ bị loại trừ trực tiếp.

Bình chọn bắt đầu, trong nhạc nền, bầu không khí hiện trường trực tiếp trở nên khẩn trương căng chặt.

Đám nam sinh Tùng Vũ đứng chờ trên sân khấu, vẻ mặt cũng càng ngày càng thấp thỏm.

Bởi vì là ghi hình trước rồi mới phát sóng, trong video, sau khi màn ảnh lướt qua khán giả bình chọn dưới đài, không bao lâu sau, công tác thống kê thành tích của từng người từng người đã xuất hiện ngay ngắn phía dưới video.

Bách Thiên Hành báo ra lượt bình chọn tại hiện trường của từng người một trong tám vị thực tập sinh.

Một thực tập sinh thấp nhất chỉ có 21 phiếu.

Sau đó phân biệt là 53 phiếu, 71 phiếu, 98 phiếu, 102 phiếu, 118 phiếu.

Tiếp đó nữa, là số phiếu Tùng Vũ nhận được.

Bách Thiên Hành chậm rãi đọc ra con số được thống kê trên tấm thẻ trong tay: "Tùng Vũ, 311 phiếu."

Hiện trường kinh hô, chính bản thân Tùng Vũ cũng quá bất ngờ, số phiếu của hắn lại cao đến vậy.

Cuối cùng, Bách Thiên Hành đọc ra số phiếu bầu của thực tập sinh chờ định kia.

"Tần Dịch, 34 phiếu."

Biểu cảm của Tần Dịch khựng lại, trong nháy mắt, hốc mắt đỏ bừng.

Tất cả bảy nam sinh còn lại nhìn hắn, Tùng Vũ đứng bên cạnh Tần Dịch giơ tay khoát lên lưng hắn, vỗ vỗ trấn an.

Bách Thiên Hành nhìn Tần Dịch: "Tần Dịch, có lời gì muốn nói không?"

Tần Dịch hít sâu, đè nén lại chua xót khô khốc trong đáy mắt, giơ micro trong tay lên, giương mắt, bỗng nhiên lớn tiếng nói: "Tôi muốn nói, tôi sẽ không khóc, tôi sẽ tiếp tục cố gắng, về sau muốn khóc liền đi nhảy!"

Tùng Vũ nghiêng đầu nhìn hắn, đưa tay vỗ sau lưng Tần Dịch một chút, hai người đối mặt nhau cười.

Không khí gấp gáp trong nháy mắt tiêu tan.

Tần Dịch, người nam sinh nhảy không tốt liền khóc, nửa đêm ngồi xổm trên đường khóc lóc, hắn đã thản nhiên tiếp nhận kết quả này trên sân khấu, sẽ không khóc nữa.

Bởi vì muốn khóc, liền đi nhảy.

Đây là Tùng Vũ nói cho hắn biết.

Cũng là lời mà Tần Dịch nói ra trên sân khấu.

Mà Tần Dịch không nói rằng, vào rạng sáng ấy khi hắn ngồi xổm trên đường khóc lóc mù mịt, sau khi quay trở về ký túc xá, còn có người nói với hắn lời khác nữa.

Khi ấy Tùng Vũ lo lắng cho hắn, dù sao đều đã rạng sáng ba bốn giờ, cũng không ngủ được bao lâu nữa, cảm thấy nhất thiết phải khuyên bảo một phen, vì thế trực tiếp kéo hắn về phòng ngủ.

Tần Dịch đến giờ vẫn cảm thấy khó lòng tin nổi, phòng ký túc của bọn Tùng Vũ là cái ký túc xá thần tiên gì vậy, Tùng Vũ chưa trở về, mọi người đều đang ngủ, Tùng Vũ vừa trở về, ba nam sinh đang ngủ đều tỉnh, chẳng hề oán giận nửa lời, trong phòng đèn sáng trưng, mọi người ghé vào cùng một chỗ, hỗ trợ khuyên bảo.

Chân Triều Tịch nói: "Nhảy không tốt khóc cũng không sao, ngẫm lại xem, về sau đi quay phim, có n người đối mặt với cậu, nhiều staff như vậy chờ cậu, yêu cầu cậu phải khóc, cậu lại một giọt nước mắt cũng khóc không ra, đó mới thật sự là thảm."

Ngụy Tiểu Phi: "Nhảy không tốt thì luyện nha, nhảy mãi nhảy mãi thì tốt rồi."

Giang Trạm: "Đàn ông đổ mồ hôi không đổ lệ, cậu đổ mồ hôi, người quan tâm đến cậu chỉ lo lắng cậu liệu có quá vất vả hay không, cậu rơi nước mắt, tim người quan tâm cậu cũng sẽ khóc trong lòng cùng cậu."

Cậu rơi lệ, sẽ có người cùng khóc theo cậu.

Cho nên, đứng ở trên sân khấu, có thể đổ mồ hôi, tuyệt không thể đổ lệ.

Cho nên, khi biết được lượng bình chọn rất ít, biết chờ định của mình chẳng thể nào chờ định nữa, có thể sẽ bị loại trừ, cũng sẽ không muốn khóc nữa.

Muốn nhảy, muốn xuống sân khấu tiếp tục cố gắng, muốn đổ mồ hôi.

Tần Dịch nói xong, buông micro, đối diện với dưới đài cúi gập đầu thật sâu.

Dưới đài, người xem trực tiếp tại hiện trường hô to: "Tần Dịch!"

Phòng chờ lên sân khấu, các nam sinh hô với Tần Dịch trong màn hình: "Dịch ca cố lên--!"

Công diễn tiếp tục, nhóm Tùng Vũ Tần Dịch xuống đài, mentor tuyên bố nhóm biểu diễn thứ hai lên sân khấu.

Đan Hách: "Với bầu không khí hiện giờ, tôi cảm thấy thật sự cần một ca khúc khác đến xoa dịu một chút."

Đan Hách: "<Ngày hôm qua bye>"

Đồng Nhận Ngôn: "byebye thì byebye, ngày mai sẽ càng high."

Phòng chờ lên sân khấu, nhóm thực tập sinh có bài hát <Ngày hôm qua bye> vội vội vàng vàng đứng dậy.

Nam sinh xung quanh: "Phi ca, cố lên."

Dưới chân Ngụy Tiểu Phi giẫm phải cái gì, vấp một cái, lảo đảo đứng vững, mau chóng theo các thành viên khác rời khỏi phòng chờ.

Hình ảnh cut một cái, từ hiện trường công diễn về tới phòng huấn luyện.

Ngụy Tiểu Phi đứng trước gương, các thành viên khác ngồi một bên xem cậu nhảy.

......

Thời gian quay ngược về phía trước, trở lại thứ tư ghi hình công diễn.

Sau khi bốn nhóm phía trước ghi hình xong, đạo diễn lên đài dập slate, nghỉ ngơi giữa màn, nên dặm make-up thì dặm make-up, muốn đi WC thì đi WC, mười lăm phút sau tiếp tục quay.

Trên sân khấu chính không có ai, bốn vị mentor trên sân khấu phụ cũng kết thúc, phòng chờ lên sân khấu vừa nãy còn high theo trên sân khấu, vừa tạm dừng ghi hình không khí liền tan luôn.

Có người ngáp, có người đứng dậy vào buồng vệ sinh, có người tìm nước uống, nói chuyện phiếm, ngẩn người, đủ kiểu.

Cực hạn thần tượng dù sao cũng là quay trước rồi chiếu, bởi vì hiệu quả chương trình nên có một số thứ này nọ không cần sắp xếp, có một số thứ lại không thể không sắp xếp.

Bốn nhóm trước quay công diễn xong, chẳng bao lâu sau liền có staff đến phòng chờ lên sân khấu thông báo, trực tiếp đọc bốn nhóm tiếp theo lên sân khấu, trong đó còn có nhóm Giang Trạm bọn hắn.

Bành Tinh mông vừa nhấc dậy: "Tôi tôi tôi tôi, tôi đi phòng vệ sinh."

Tưởng Đại Chu: "Tôi cũng đi, tôi cũng đi."

Sở Mẫn, Kỳ Yến, hai nam sinh lớp D sao có thể ngồi được, toàn bộ đều đứng dậy theo.

Giang Trạm đương nhiên cũng đi.

Mà nhà vệ sinh chỉ chia thành khu cho khán giả dùng và khu chuyên dụng của ekip chương trình, chứ không phân biệt thực tập sinh dùng hay mentor dùng, một đám nam sinh kéo nhau xuất hiện ở đây tự nhiên sẽ gặp được ba vị mentor nam cũng đến xả nước.

Chúng thực tập sinh bước vào nhà vệ sinh, chào hỏi Đồng Nhận Ngôn và Đan Hách đang xả nước: "Thầy khỏe ạ/chào thầy."

Mặt đối diện bức tường đứng xả nước - Đồng Nhận Ngôn: "Đương nhiên khỏe, tiểu không ra thì xong đời còn gì."

Đan Hách kéo khóa quần: "Tuyến tiền liệt byebye."

Đồng Nhận Ngôn: "Cút đi!"

WC bên trường quay này rất lớn, các nam sinh tìm đến vách ngăn, Đồng Nhận Ngôn lúc kéo khóa quần vừa khéo nhìn thấy Giang Trạm cách mấy vách.

Đồng Nhận Ngôn: "Giang Trạm, thầy Bách vừa mới đi, nãy còn ở đây đó."

Giang Trạm mới vừa đứng vào chỗ, quần còn chưa mò tới, nghe xong câu này của Đồng Nhận Ngôn thì dở khóc dở cười quay đầu: "Cậu ấy đi của cậu ấy, em đi của em, con trai đi vệ sinh không cần hẹn nhau."

Mấy nam sinh xung quanh vừa tè vừa cười.

Đồng Nhận Ngôn đi rửa tay, Diêu Ngọc Phi bên cạnh vừa mới rửa xong, rũ mắt hạ mi rút khăn giấy lau tay.

Đồng Nhận Ngôn vừa rửa tay vừa cười hỏi: "Tiểu Diêu, vừa nãy trên sân khấu cậu nói là thật hay giả? Sau này thật sự nhận được hoa sao? Tiếp đó thế nào?"

Diêu Ngọc Phi cẩn thận lau nước trên tay, bởi vì da trắng, khớp xương tinh tế ở dưới ánh đèn sáng long lanh tinh xảo.

Cậu ta vừa chà vừa nâng mắt, khóe mắt thông qua tấm gương trước mặt nhìn về phía bóng dáng nào đó bên tường đằng sau.

Thu hồi tầm mắt, Diêu Ngọc Phi nói: "Sau đó em nói với người tặng hoa cho em, đừng tặng nữa, lãng phí tiền."

Đồng Nhận Ngôn rửa xong, hai tay vẫy vẫy trên bồn rửa, rút khăn giấy cười: "Là chuyện thời học sinh ha, cũng đúng, hồi đi học trong túi mọi người cũng chẳng có bao tiền, bảo tôi đi mua hoa tôi cũng thế không mua nổi, vẫn cần phải chiết khấu thôi."

Hai người rửa tay xong cùng đi ra ngoài, Diêu Ngọc Phi cười trả lời: "Không phải vấn đề tiền bạc, cũng không phải hoa, mấu chốt vẫn là tấm lòng."

Vừa nói vừa đi ra ngoài.

Sau khi bọn họ ra ngoài, Giang Trạm đi đến trước bồn rửa tay.

Trong gương, Giang Trạm không có biểu cảm gì, Kỳ Yến bên cạnh đang tám chuyện với Bành Tinh, nói đoạn chuyện mà Diêu Ngọc Phi nhắc tới có lẽ là mối tình đầu.

Giang Trạm vẫy vẫy tay, vẻ mặt vô vị.

Hắn nghĩ nếu như không phải hắn nhớ lầm, thì chính là đầu Diêu Ngọc Phi úng nước.

Hồi trước lúc còn đi học, bọn họ về nhà cùng đường, xác thật sẽ gặp được một tiệm hoa thường xuyên có hoạt động chiết khấu hoa tươi.

Chủ tiệm luôn luôn quảng cáo, hoa bán rất tươi, vừa khéo mẹ Giang cũng thích bày chút hoa tươi trang trí trong nhà, Giang Trạm tuần nào đi qua cũng chọn một bó.

Có một lần, Diêu Ngọc Phi đột nhiên nói, phát hiện ra tiệm này hoa gì cũng chiết khấu, chỉ có hoa hồng là không, còn dùng ánh mắt rất nghiêm túc đánh giá hoa hồng trong tiệm.

Giang Trạm thấy liền rất tiện tay rút một bông trong bó hoa hồng ra, đưa cho cậu ta.

Hắn tự nhận, nếu Diêu Ngọc Phi không bịa chuyện xưa trên sân khấu, nếu cái người được nhắc tới đó chính là hắn, vậy hắn thật sự quá oan uổng.

Một hành động tùy ý mà thôi, căn bản chẳng có ý nghĩ sâu xa gì.

Trong giai đoạn cấp ba đó của hán, toàn bộ đầu óc đều là chơi, học tập, bóng rổ, mô hình, con gái còn cách thật xa huống chi là hoa hồng.

Bành Tinh bên cạnh hãy còn hóng hớt: "Còn tặng hoa hồng, chắc chắn là nữ sinh theo đuổi nha. Nếu thật sự theo đuổi sẽ rất dễ dàng theo đuổi được thôi."

Kỳ Yến: "Thần tượng idol chẳng phải không được yêu đương sao."

Bành Tinh: "Cái này cậu không hiểu, giờ không được có chứ tình cũ thì không hề gì, huống hồ mười mấy tuổi trước khi debut có cái mối tình đầu là rất bình thường mà, fans vẫn có thể thông cảm mấy điều ấy, không đến mức nghiêm khắc tới điều ấy cũng không được."

Bành Tinh nói nói, còn nói tới trên người Giang Trạm: "Ví dụ như Trạm ca, nếu mà có mối tình đầu, fans chắc chắn cũng có thể hiểu cho. Còn ngẫm nghĩ xem hình ảnh Trạm ca tặng hoa cho ai đó nữa, fans đều sẽ bị quắn quéo chết mất."

Giang Trạm vẫy vẫy tay, nhìn Bành Tinh mà cạn lời: "Đừng lôi tôi vào."

Bành Tinh: "Ài, anh, thế anh từng tặng hoa cho ai chưa. Đặc biệt là kiểu "kịch bản" như thầy Tiểu Diêu vừa rồi ý, con gái thích hoa hồng, hoa hồng chưa bao giờ chiết khấu, sau đó anh biết được liền tặng một bông cho cổ kiểu kiểu vậy á."

Giang Trạm: "......." Cái tay rút hoa hồng lúc đó của hắn nên chặt bỏ.

Chưa đợi hắn đáp lại, có người đẩy cửa ra từ gian vệ sinh cách vách.

Thấy rõ người trong gương là ai, Kỳ Yến tay cũng chẳng rửa nữa, chạy thẳng luôn.

Bành Tinh quay đầu: "Ớ?" Lại chạy cái gì?

Bành Tinh nhìn về phía người đi tới từ gian ngăn cách kia: "Mentor Bách."

Bách Thiên Hành đi đến vị trí vừa rồi của Kỳ Yến, đứng ở giữa Giang Trạm và Bành Tinh, rũ mắt rửa tay: "Ừ."

Bành Tinh không tự biết điều, phanh không thèm đạp, còn giẫm ga càng tợn, cười hề hề hỏi bên cạnh: "Mentor Bách, trước kia lúc còn đi học anh từng nhận được hoa chưa?"

Bách Thiên Hành đang rửa tay, nhẫn ngón út màu bạch kim dưới dòng nước chảy và ánh đèn sáng lên rạng rỡ.

Y trả lời Bành Tinh: "Không."

Bành Tinh tiếp tục đạp ga: "Không có sao, hồi đi học thầy Bách không phải là một đống người theo đuổi à?"

Bách Thiên Hành giấu đi vẻ mặt, rút khăn giấy lau tay: "Không ai theo đuổi, tặng hoa cũng không có phần cho tôi. Chơi bóng, bao đêm thật ra có tôi."

Bành Tinh gật gật đầu, tỏ vẻ thấu hiểu: "Giống nhau, đều giống nhau." Cuộc sống vườn trường bình thường của con trai.

Nói xong, Bành Tinh tiếp tục đạp ga, lần này hắn nhìn về phía Giang Trạm: "Anh, anh thì sao? Nhận hoa hay là tặng hoa?"

Giang Trạm hiên ngang lẫm liệt: "Hoa gì chứ, chuyện không tưởng, khi đó tôi chỉ có học thôi."

"Vậy sao." Bách Thiên Hành quay đầu, nhìn về phía hắn.

Bành Tinh rốt cuộc tự xem xét lại mà nhận thấy không đúng cho lắm, phanh xe đánh két.

Từ bản năng hắn cảm nhận được trường hợp này không nên có mặt hắn, lẳng lặng lui đi.

Trong phòng vệ sinh, các thực tập sinh khác giải quyết vấn đề xong rửa tay xong đều đi cả rồi.

Xung quanh thoáng cái trở nên yên lặng.

Vẻ mặt Bách Thiên Hành vẫn thu liễm như cũ, không ai biết y nghĩ cái gì, y cũng không để lộ ra bất cứ điều gì.

Y chỉ là lâm thời bộc phát, lựa chọn không làm người --

Đem lắc tay thánh giá trên cổ tay tháo xuống, đeo lên tay Giang Trạm.

"Đeo cẩn thận."

Đồng thời, tháo bỏ nhẫn ngón út.

Hết chương 47.

- --------