Thương Sinh Giang Đạo

Chương 49: Dưới bậc thềm lạnh giá



Chương 049: Dưới bậc thềm lạnh giá

Đường phố không một bóng người qua lại, tuyết trắng vẫn rơi như thương lệ mà không đoái hoài đến bất cứ sự hiện diện đặc biệt nào cả. Thành Tương Dạ yên tĩnh trong đêm tối, tựa như chính cái tên mà nó được đặt. Dự Niên không biết thái tổ Đại Khánh có dụng ý gì đặc biệt không, nhưng cái tên này thực sự rất hợp.

Hai bên vệ đường có vài bóng người đang nằm ngủ, một giấc ngủ vĩnh hằng. Bọn họ co ro người lại như một con tôm luộc để chống chịu với cái lạnh, nhưng hơi thở thì đã tuyệt tích. Dự Niên vừa đi về trước vừa nhắm mắt lại, dưới sự cảm nhận thông thường của các giác quan, những người đã khuất bên vệ đường đúng là bậc cao thủ Quy Tức Công không đối thủ.

Chợt hắn dừng chân lại, trong màn đêm thăm thẳm và tĩnh mịch, hắn nghe ra một hơi thở rất rõ ràng. Hơi thở này không thuộc về người luyện võ, cũng chẳng thuộc về một người trưởng thành. Chủ nhân của nó là một bé gái đang ngồi trước bậc thềm của một tòa nhà có mái che lớn. Ngồi dưới đó, tuyết sẽ không rơi trúng người.

Gọi là bé gái chứ so về độ tuổi, có lẽ Dự Niên bằng cô. Nhưng khác một chỗ là thân phận của cô cao quý hơn rất nhiều. Bên ngoài khoác một tấm áo choàng lông thú có mũ che ấm áp, bên trong là một bộ quần áo bông được thiết kế trang nhã với nhiều họa tiết khác nhau, nhưng tổng hợp lại cực kỳ hòa hợp. Bé gái này nhất định là một thiên kim đài các.

Ngặt nỗi, đêm hôm khuya khoắt lạnh giá, nhà nào lại để “xổng” con mình thế kia?

Vì cơn ác mộng, Dự Niên vốn không dễ sâu giấc vào ban đêm, nên mỗi khi tỉnh giấc giữa chừng, hắn đều hóa thân thành bóng ma đường phố mà lảng vảng cho đến khi trời sáng mới quay lại chỗ ở để nghỉ ngơi. Hôm nay là ngày đầu tiên hắn gặp một “hiện tượng” kỳ lạ này.

Xuất phát từ tính tò mò, Dự Niên chủ động lại gần, bóng người hắn phủ lên người bé gái nhờ ánh lồng đèn của tòa nhà đối diện. Bé gái nhận thấy nên ngẩng đầu lên, chóp mũi đã đỏ vì lạnh, hơi thở ấm nóng hóa làn khói trắng phả vào đêm.

“… Ngươi là ai?” Bị sự xuất hiện đột ngột của hắn giật mình, cô vội lên tiếng.

“Đêm hôm lạnh lẽo, sao cô không vào nhà ngủ?” Dự Niên hỏi.

“Vậy còn ngươi, trời lạnh như thế sao lại ăn mặc mỏng manh vậy?”

Bé gái lấy lại bình tĩnh nhanh hơn Dự Niên nghĩ. Chưa kể, cô còn cố ý kéo áo choàng chắn phía trước để bảo vệ cơ thể, còn tay chân làm gì ở trong thì có trời mới biết. Có điều, Dự Niên nghe được một tiếng ma sát nhẹ, cảm giác tương đối giống với lúc hắn rút Tuyệt Hàn ra khỏi vỏ. Có vẻ như cô nàng này vừa rút con dao găm ra để phòng ngừa.

Quả nhiên là tiểu thư đài các được nuôi dạy đường hoàng, đối mặt với tình huống không rõ an nguy mà vẫn giữ được bình tĩnh để tính toán các quyết định tiếp theo. Dự Niên nghe nói trẻ con thời phong kiến thường trưởng thành rất sớm, ở độ tuổi tầm mười bốn, mười lăm đã bắt đầu lập gia thất và sinh con đẻ cái. Con gái thường phát triển sớm hơn con trai nên Dự Niên đoán cô nàng hẳn không lớn hơn hắn bao nhiêu, cũng gần là “người trưởng thành” rồi.

“Giữa những tháng ngày đói rét, ta không giống những người kia đã là phúc lớn.” Dự Niên hất đầu về chỗ những người đã chết bên vệ đường.

Bé gái ngạc nhiên với đôi mắt mở to. Dường như cô ngồi nãy giờ mà không nhận ra những người bên kia đã chết hết rồi. Vì vậy, ánh mắt cô nhìn bọn họ cũng bắt đầu thay đổi. Hơi ngoài ý muốn của Dự Niên, cô không tỏ vẻ khinh miệt gì cả, song cũng không tỏ ra thương hại.

“Ngươi không lạnh?” Cô hỏi tiếp.

“Ta đã sớm quen với cái lạnh.” Dự Niên chìa tay ra. “Nếu muốn, cô có thể thử.”

“Cha ta nói không được tiếp xúc với người lạ.” Bé gái từ tốn lắc đầu, cô dừng một chút rồi nói tiếp. “Nhưng ngươi không khiến ta thấy khó chịu, nên ta cho phép ngươi ngồi xuống đây.”

Đôi tai Dự Niên khẽ động đậy. Một lần nữa, là tiếng ma sát của kim loại va vào vỏ. Bé gái này đã tra con dao găm vào lại rồi. Dẫu vậy, cô vẫn chủ động bảo trì khoảng cách với hắn.

“Ngôi nhà này của cô?” Dự Niên nhìn lên tấm biển hiệu rồi thản nhiên ngồi xuống.

“Không phải, chỉ là một chỗ dừng chân tạm thời.” Bé gái lắc đầu. “Còn ngươi, đêm hôm đi lại ngoài này hẳn không phải sở thích đi?”

Chưa gì đã bắt chuyện thân mật, Dự Niên thật sự không hiểu nổi tâm lý của con gái tuổi mới lớn đấy. Mà ngẫm lại thì phụ nữ phong kiến vốn chịu đựng “công, dung, ngôn, hạnh” nên về lý không nên tùy tiện bắt chuyện với người lạ mới đúng.

Huống hồ, sự cách biệt về giai cấp vẫn là một trong những đặc trưng của thời đại này. Người bề trên chịu ngồi ngang hàng với một tên ăn mày đúng là chuyện khó thấy, nếu không muốn nói sẽ thành chuyện cười cho giới thượng lưu nhà giàu khi bị bắt gặp.

“Ta không ngủ được.” Dự Niên thành thật đáp lại.

“Gặp ác mộng?” Bé gái tò mò hỏi.

“… Đại khái như vậy.”

Dự Niên chống cằm nhìn ra con đường tuyết trắng, nhiệt độ mỗi lúc một thấp hơn, có vẻ như cũng gần sáng rồi. Hắn có thể cảm nhận được sương lạnh đang phủ xuống dưới hình dạng sương mù. Là một người luyện võ sở hữu Tiên Thiên Cực Hàn Thể, hắn không sợ sương lạnh, nhưng một người bình thường như bé gái bên cạnh thì không.

Làn da cô ửng hồng, hơi thở trắng càng trở nên rõ nét. Đôi tai cô nóng bừng, song biểu hiện gương mặt lại bình tĩnh không hợp với lứa tuổi. Cô thổi hơi vào lòng bàn tay mình rồi nói:

“Lúc nhỏ ta cũng hay gặp ác mộng, bây giờ vẫn còn, nhưng cũng không đến nỗi nào.”

Một câu trả lời ngoài ý muốn. Dự Niên im lặng một chút rồi hỏi tiếp:

“Cô vượt qua bằng cách nào?”

“Đối mặt với nó thay vì bỏ chạy.” Bé gái nhìn sang. “Ta nghe nói ác mộng đến từ nỗi sợ, càng sợ thì ác mộng sẽ càng gia tăng. Mới đầu ta không chống lại được, nhưng dần rồi cũng quen với nó. Nghĩ lại thì cũng khá lâu rồi ta không còn thấy ác mộng ban đầu nữa.”

Giọng cô tự tin đến nỗi Dự Niên cảm thấy thật buồn cười, buồn cười vì một người sống hai kiếp đời còn không bằng một bé gái mới sống hơn mười năm. Nếu tính theo tuổi hiện đại thì hắn còn chẳng bằng một đứa con nít. Thật mất mặt.

“… Cảm ơn, ta cảm thấy dễ chịu hơn rồi.” Dự Niên mỉm cười đáp lại.

“Ra ngươi biết cười.” Bé gái hơi rướn người sang. “Ngươi cười lên trông được hơn bình thường. Ta bất ngờ đấy. Ngươi có tên chứ?”

“…” Con nít thời này đáo để thật, hắn mới là người bất ngờ đây. “… Ta tên là Niên.”

Không hiểu sao Dự Niên cảm thấy thoải mái khi nói chuyện với cô nàng này, có lẽ vì hắn cảm thấy nhẹ lòng hơn khi nói ra mọi thứ đang giấu trong lòng, hoặc cũng có thể vì may mắn gặp được người cùng tuổi hiểu chuyện hơn bản thân. Hắn không thể lý giải được tình huống bây giờ, nhưng nhân duyên là thứ không thể nói trước. Dự Niên báo tên, nhưng không báo họ, hắn không thấy có điều gì sai trái ở đây. Dù sao cũng chỉ là một cái tên.

“Niên sao…” Bé gái nhìn ra lại ngoài trời, nụ cười bất giác nở trên môi. “Vừa hay cũng bước sang cuối năm. Tên ngươi rất hay.” Rồi cô dừng lại một chút, tựa như đang lưỡng lự gì đó. “Mặc dù không được phép, nhưng ta thích trò chuyện với ngươi. Tên của ta là…”

“Tiểu thư, người đang ở đâu?” Chợt một tiếng gọi vang lên từ phương xa.

Bé gái giật mình nhìn về hướng đó, bối rối như thể lẻn trốn nhà đi chơi bị phát hiện. Cô vội nhìn lại chỗ Dự Niên, nhưng càng giật mình hơn là hắn đã không còn ở chỗ đó nữa. Cô dáo dác nhìn quanh để tìm kiếm bóng dáng, song thất bại toàn tập. Hắn tựa như thể đã bốc hơi khỏi trần gian, gần như không tồn tại.

“Tiểu thư, người đây rồi!” Tiếng gọi đó đã tiến lại rất gần.

Người gọi là một người phụ nữ trẻ tuổi, nhưng ít nhất cũng đã trên hai mươi. Quần áo trên người cô thuộc dạng chống chịu với cái lạnh rất tốt, song vẫn không bằng của bé gái. Mặc cho trời lạnh tuyết giá, hai bên thái dương cô đã đầm đìa mồ hôi vì hối hả lo lắng, may mà tìm ra được người rồi, không thì cô sẽ càng sốt vó hơn.

“Tiểu thư, sao người…”

“Vừa rồi ngươi có thấy người nào ở đây không?” Bé gái cắt ngang lời.

Người phụ nữ trẻ tuổi nghiêng đầu nhìn quanh. Ngoại trừ những người nằm lê lết bất động bên đường ở đằng kia thì có vẻ như không còn người nào nữa. Cô thẳng thắn lắc đầu.

“Tiểu thư, chỉ có mình người ở đây thôi.”

“… Thật sự chỉ có mình ta?”

Bé gái cảm thấy nghi ngờ mắt mình. Tuy rằng cô không chạm vào người đối phương, nhưng hơi thở khói trắng và cái bóng đen trên tuyết là sự thật. Không lý nào cô lại trò chuyện với một người… không tồn tại được.

“Tiểu thư, thật sự chỉ có mình người thôi. Người làm nô tì sợ muốn chết.”

Người phụ nữ trẻ tuổi nhanh chóng chỉnh trang lại quần áo cho bé gái, dù miệng than nhưng tay chân vẫn rất nhanh nhẹn, chưa gì đã giúp bé gái kín cổng cao tường để quay trở về.

“Tìm ra tiểu thư rồi sao?”

Lúc hai người trở về, những người khác dường như cũng đang nhao nhao đi tìm quanh trong bộ dạng hớt hãi. Một thủ vệ trẻ tuổi chạy đến trước mặt bé gái, một lần nữa kiểm tra lại tình trạng rồi nhanh chóng quỳ xuống nhận tội.

“Thuộc hạ vô năng không thể bảo vệ tiểu thư, mong tiểu thư trách phạt!”

Bé gái lắc đầu không để ý.

“Lần này ta cố tình trốn đi, không liên quan đến các ngươi.”

Rồi cô bước qua người thủ vệ trẻ tuổi, chợt bước chân dừng lại, cô quay đầu nói tiếp:

“Phải rồi, ta muốn tìm một người.”


Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi
— QUẢNG CÁO —