Thương Sinh Giang Đạo

Chương 46: Phục vị



Chương 046: Phục vị

Hoàng cung Đại Khánh.

Đã một tháng trôi qua, tình báo đáng giá đến từ Sơn Đông càng lúc càng thưa thớt, lão thái giám cũng khởi hành hồi kinh để bẩm báo với Khánh Đế. Ngoại trừ tình báo liên quan đến sự tồn tại của lang vương thì Sơn Đông hiện nay đã chẳng còn một ai khác. Đã vậy, mùa đông năm nay còn kéo dài, xem như ai đó đã tích trữ lương thực sẵn thì cũng không cách nào chống chịu qua nổi cái lạnh.

Bên trong điện Long An – nơi Khánh Đế nghỉ ngơi – lão thái giám quỳ trên sàn mà cúi đầu, chờ đợi bóng hình to lớn sau tấm mành lên tiếng. Khánh Đế đã giữ trạng thái yên lặng được một quãng thời gian khá lâu, lão thái giám quỳ trên sàn cũng đã gần nửa canh giờ. Với người cao tuổi như lão mà nói, xương khớp không tốt thì đã sớm què rồi.

“… Kết thúc vụ việc của Dự Thần đi.” Khánh Đế đột nhiên lên tiếng.

“Khởi bẩm bệ hạ, kể cả khi không tìm thấy thi thể của đứa trẻ sao?” Lão thái giám nói.

“Nếu đứa trẻ bị thú vương ăn thịt, cho dù trẫm cho khanh thêm mười năm điều tra nữa cũng vô dụng. Đã kéo dài ba mươi năm rồi, không cần uổng phí thêm nguồn lực.” Khánh Đế bảo.

Lão thái giám gật gù. Với những gì mà Ảnh Vụ và lão thu thập được thì thánh thượng đi đến kết luận này cũng phải. Tất nhiên, lão không tin thánh thượng sẽ đóng vụ việc lại dễ dàng như thế. Suy nghĩ một hồi, lão lên tiếng:

“Khởi bẩm bệ hạ, thần vẫn còn một chuyện muốn bẩm báo.”

“Khanh nghi ngờ thị lang Hộ bộ?” Khánh Đế hỏi.

“Bệ hạ anh minh.” Lão thái giám kính cẩn đáp lại. “Thượng thư đại nhân biết trước mọi đường đi nước bước của triều ta trong suốt ba mươi năm qua, thần nghi ngờ trong cung… có nội gián vẫn còn chưa lộ diện.”

“Ý của khanh là cựu thần tiền triều vẫn còn?” Khánh Đế bình tĩnh hỏi.

Lão thái giám càng cúi mình sâu hơn.

“Thần không có ý đó, nhưng vì sự an nguy của bệ hạ và triều ta, thần xin phép được giám nội thêm một lần nữa.”

Khánh Đế đột nhiên bật cười. Cái bóng lớn trên tấm mành chuyển động rồi quay lại vị trí cũ.

“Khanh muốn nhân cơ hội này để khôi phục lại chức quan?”

Lão thái giám im lặng một hồi rồi lắc đầu.

“Thần không có ý kháng chỉ. Thần chỉ không muốn bệ hạ phải phiền lòng vì những chuyện nhỏ nhặt như thế này. Mong bệ hạ minh giám.”

Khánh Đế tiếp tục im lặng, bầu không khí trong điện Long An lại trở nên yên tĩnh. Lão thái giám hầu cận bấy lâu nên lão biết sự yên lặng này đồng nghĩa với suy xét, tức Khánh Đế đang cân nhắc tới việc khôi phục lại chức quan cho lão.

Lão thái giám hiện thời nghe thì quyền cao chức trọng, nhưng thực tế nay đâu bằng xưa. Ngày trước, lão là đại tổng quản, phẩm quan không tính là quá cao, song lại gần vua nên quyền lực thực tế còn cao hơn cả thượng thư lục bộ. Đáng tiếc, sau khi để lỡ Dự Thần hai mươi năm, vào mười năm trước, lão đã bị giáng chức, quyền lực cũng giảm sút đi rất nhiều. Dẫu vậy, lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, lão thái giám không còn như xưa nhưng cũng chẳng ai dám khinh thường.

Lão thái giám cần lấy lại chức vị đại tổng quản, có như thế mới thuận tiện cho những hành động sau này hơn. Bởi “dư nghiệt” cuối cùng dưới thời tiên đế bây giờ đã không còn nữa. Nếu lão không chớp lấy cơ hội này khôi phục chức quan thì có lẽ sẽ không còn hi vọng.

“Mười năm qua khanh vẫn luôn nỗ lực bắt Dự Thần, trẫm công nhận chuyện đó. Tuy nhiên, tại sao khanh không mang đầu của ông ta về đây?” Chợt Khánh Đế truy vấn.

Đến rồi. Lão thái giám biết trước mọi chuyện sẽ thành ra thế này. Trong lòng Khánh Đế vẫn còn nghi vấn về nhiệm vụ, nó vẫn chưa được hoàn thành một cách hoàn mỹ nhất. Lão chắp hai tay lên đầu, chậm rãi cúi mình xuống đất, nói:

“Khởi bẩm bệ hạ, thượng thư đại nhân là công thần khai quốc, được chúng nho sinh tin tưởng và kính trọng. Lấy đầu ngài ấy… không phải chuyện hay lắm.”

“Khanh đế ý lời của nho sinh thiên hạ hơn mệnh lệnh của trẫm?”

“Bệ hạ thứ tội, thần không có ý đó.” Lão thái giám kiên trì đáp lại.

Lão không muốn giải thích thêm, bởi thánh thượng không thích thần tử thanh minh nhiều lời. Suy cho cùng, quyết định cuối cùng vẫn nằm ở thánh thượng, thánh thượng đã muốn thần tử mang tội thì nói nhiều cũng vô ích. Lão thái giám không muốn làm phật lòng thánh thượng, song cũng không định để cơ hội vụt qua trước mắt.

Cái bóng trên tấm mành một lần nữa lại chuyển động. Khánh Đế nghiêng đầu suy nghĩ. Một lát sau, Khánh Đế đột nhiên cười thành tiếng, điện Long An cộng hưởng với tiếng cười mà rung nhẹ. Lão thái giám vẫn quỳ trên đất, không chuyển động dù là một li.

“Bên tình bên lý, khanh đã vất vả.” Khánh Đế mỉm cười hài lòng. “Đại tổng quản, đứng dậy đi.”

“Đa tạ long ân của bệ hạ.” Lão thái giám đáp lại.

Khánh Đế hỏi tiếp:

“Chức quan đã khôi phục, trẫm tò mò quyết định tiếp theo của khanh.”

“Khởi bẩm bệ hạ, cung nhân điện Càn Nguyên, điện Long An và điện Long Thụy đã có tuổi, động tác chậm chạp, thần sẽ thay thế một lứa mới.” Lão thái giám bình tĩnh nói.

Khánh Đế trầm ngâm một hồi rồi gật đầu.

“Làm theo ý khanh.”

“Thần xin tuân chỉ.”

Nói xong, lão thái giám xin phép lui ra ngoài, bước bộ vẫn giữ được sự ổn định như mới đầu, không tỏ ra vui mừng hay bất kỳ cảm xúc nào khác. Đến khi ra khỏi cổng chính của điện Long An, lão thái giám lúc này mới thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm.

“Chúc mừng công công đã khôi phục lại quan vị.” Bỗng bên người vang đến một tiếng cười.

Lão thái giám không lạ gì với sự hiện diện của người này, dù sao cũng trở về làm đại tổng quản, thể nào cũng sẽ phải làm việc với đối phương. Lão tiếp tục di chuyển, người kia liền song hành.

“Ông đã nghe mệnh lệnh của bệ hạ rồi đấy, liệu sự mà làm.” Lão thái giám nói.

“Tổng số cung nhân của ba điện cũng trên dưới năm chục người, nếu tính thêm số người vãng lai thì cũng vượt quá trăm, cho dù loại bỏ bí mật thì cũng không tránh khỏi lời ra tiếng vào.” Người đó đáp lại.

Lão thái giám cong mắt nhìn sang.

“Đây là lời của người từng tự tay chôn sống một trăm người năm xưa sao?”

“Dù gì cũng là người có tuổi, ta không muốn lạm sát, nhưng nếu là mệnh lệnh của thánh thượng thì không thể tránh được rồi.” Người kia bật cười. “Ta xử lý, ông tìm người. Vẫn như xưa nhỉ?”

“Cố gắng hoàn thành trong hôm nay, ưu tiên điện Long Thụy trước để thánh thượng nghỉ ngơi.” Lão thái giám nói.

Người kia nhịn không được mà tặc lưỡi. Dù đã mười năm không nhậm chức nhưng phải thừa nhận là không ai trong cung hiện nay có được năng lực như lão thái giám. Có vẻ như quyết định khôi phục quan vị của thánh thượng hoàn toàn nằm trong dự tính của lão.

“Ở trong cung lâu ngày, ta cứ tưởng chỉ có thượng ngũ phẩm mới cáo già, không ngờ ông mới là tên cáo già nhất. Ông chia sẻ bí quyết thăng tiến cho người bạn già này được không?” Người kia nửa đùa nửa thật.

Lão thái giám mỉm cười, lão đáp:

“Muốn leo cao, ắt phải liều. Ông không dám đặt cược cái đầu của mình, tự nhiên không thể bước ra ngoài ánh sáng.”

“Trong cung này có ai không liều mình, chỉ ông là kẻ liều mạng nhất.” Người kia lắc đầu.

Gần vua như gần cọp. Từ xưa đến nay, phàm là những người phục vụ bên cạnh vua chúa thì chẳng ai có số phận tốt, nếu không bị quan lại trong triều vu oan giá họa thì cũng là tân đế ban rượu độc để giữ bí mật triều chính.

Tuy nhiên, mọi việc trên đời đều có ngoại lệ, lão thái giám là một trong số những người đó. Lão là nguyên lão hai triều, phục vụ từ thái tổ đến thái tông đương nhiệm mà vẫn được tín nhiệm thì thủ đoạn không hề đơn giản. Cho dù là người song hành trong tối với lão thì người kia vẫn không thể nhìn thấu tâm can.

“Hôm nay ông nói nhiều hơn bình thường, có ý đồ gì à?” Lão thái giám hỏi.

“Nếu có ý đồ thì ai lại hỏi thẳng thế.” Người kia bật cười xua tay, sau thay đổi chủ đề. “Ta sẽ đích thân giải quyết đám cung nhân ba điện, nhưng cũng không chắc nội gián là cung nhân. Ông đã có kế hoạch gì chưa?”

Lão thái giám lắc đầu.

“Lên kế hoạch với Thư Thần là hành động ngu xuẩn, tương kế tựu kế mới an toàn. Mặc dù ta không biết làm cách nào ngài ấy biết được thị lang Hộ bộ phản bội, nhưng chỉ cần án binh bất động thì con chuột cũng sẽ lòi ra ngoài. Tất nhiên, không loại trừ một trong hai người chúng ta.”

Dứt lời, cái nhìn rắn độc của lão thái giám lại hướng về người kia, ý đồ thế nào không cần nói cũng biết. Người kia cảm thấy thật đau đầu.

“Chẳng trách ông sống dai như thế, thánh thượng tín nhiệm ông đúng là quyết định đúng.”

“Thượng bất chính, hạ tất loạn. Nội bất yên, ngoại tất phiền.” Lão thái giám bình tĩnh bảo.

Người kia gật gù rồi dừng bước chân lại. Trong khi đó, lão thái giám vẫn tiếp tục đi về phía trước, không nói thêm một lời nào. Mười năm không gặp, hàn huyên như vậy là đủ rồi.

Tuyết ngoài trời vẫn rơi, đôi vai lão thái giám lại nặng trĩu như thường. Lão từ tốn gạt tuyết trắng trên vai rồi nhìn lại bầu trời, lẩm bẩm:

“Không biết bao giờ xuân sẽ tới.”


Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi