Thương Sinh Giang Đạo

Chương 39: Nghĩa vợ chồng



Chương 039: Nghĩa vợ chồng

Gã mặt sẹo nheo mắt lại, chầm chậm thả sát khí ra ngoài. Bầu không khí xung quanh đột nhiên rơi vào một khoảng lặng rợn người. Mấy cao thủ Tông Sư đi cùng bất giác dựng hết cả tóc gáy mà lui về sau một bước.

“Dự Thần, ông cho rằng mình còn là thượng thư?” Gã mặt sẹo lạnh giọng.

“Vậy thằng nhóc ngươi là ai trong mắt ta?” Dự Thần trừng mắt lại.

Mặc cho sát khí khủng khiếp của một Đại Tông Sư uy hiếp, lão vẫn giữ nét bình tĩnh trên mặt mình. Thậm chí vào giây phút ấy, khí thế của lão còn nhỉnh hơn cả gã mặt sẹo.

Khác với sát khí có thể ảnh hưởng đến những người xung quanh, khí thế mang nhiều ý nghĩa hơn. Dự Thần không chỉ là quan lại thông thường, lão là bậc đại nho, hạo nhiên chính khí tự nhiên thịnh. Huống hồ, lão bây giờ chỉ nhắm vào mỗi gã mặt sẹo, nên gã liền ăn đủ.

Bầu không khí đôi bên nhanh chóng trở nên căng thẳng. Cánh tay khô gầy của Dự Thần không thể giữ gã mặt sẹo lại được, nhưng ý chí thì trái ngược hoàn toàn.

Ngay lúc gã mặt sẹo định ra tay thì lão thái giám phía sau đột nhiên vỗ hai tay vào nhau để xua tan đi bầu không khí nghiêm trọng. Lão mỉm cười lên tiếng:

“Đội trưởng Từ Minh, thu tay về đi. Đừng thất lễ với thượng thư đại nhân.”

Liễu Từ Minh không ưa mệnh lệnh này lắm, nhưng chuyến này lấy lão thái giám làm chủ nên gã đành phải thu sát khí của mình về mà giật tay khỏi Dự Thần. Đôi mắt gã lạnh tanh, miệng lẩm bẩm câu gì đó không rõ ràng nhưng Dự Thần dám chắc là chửi rủa. Lão không lạ gì dạng vừa có thực lực vừa có quyền như thế này, vũ phu một ruột cả.

“Mặc dù bị truy nã nhưng thánh thượng chưa bao giờ tước quan vị của thượng thư đại nhân, nếu không ta đã thay đổi xưng hô từ đầu rồi. Đội trưởng Từ Minh, chúng ta đang hành sự theo lệnh của thánh thượng, mọi lời ăn tiếng nói đều phải cẩn thận, được chứ?” Lão thái giám nói tiếp, trên mặt vẫn giữ một nụ cười.

Liễu Từ Minh không thích dáng vẻ này của lão một chút nào, sặc một mùi uy hiếp, nhưng gã không thể chống lại. Bởi câu nào của lão cũng treo thánh thượng lên cả, gã nào dám khi quân phạm thượng, bay đầu như chơi.

Liễu Từ Minh gật đầu đáp ứng, nhưng để ổn định cảm xúc, gã không thèm nhìn đến Dự Thần nữa, thay vào đó là gọi một vài Tông Sư đi kiểm tra xung quanh.

Dự Thần cũng rút tay mình về, nếu để ý thì sẽ thấy lão hơi run. Dù sao một Tông Sư không thiên về chiến đấu như lão thật sự không có cơ hội chống lại Liễu Từ Minh, nhưng lão cũng không thể để một kẻ phàm phu tục tử như vậy xúc phạm di thể của vợ mình.

“Thượng thư đại nhân.” Lão thái giám gọi. “Trông ngài thật bình thản, không biết ta có đủ tư cách để lắng nghe câu chuyện của ngài không?”

Lão thái giám cho người đi chặt cây rồi lấy một gốc đủ lớn để làm ghế ngồi tạm thời. Dự Thần cũng để ý những Tông Sư khác đang tìm kiếm tung tích của Dự Niên, sẵn tiện thu thập cây gỗ lại để chuẩn bị tiêu hủy luôn một thể. Tác phong đại khái vẫn như mùa thu vừa rồi, thiêu đốt hết sạch là xong chuyện.

Nhìn lại lão thái giám, Dự Thần bình tĩnh nói:

“Ông nói vị trí thượng thư Lễ bộ vẫn còn trống, đúng chứ?”

“Phải. Mặc dù đại nhân đang là tội phạm truy nã nhưng thánh thượng sẽ không bác bỏ những công lao của ngài. Hiện tại, công việc của Lễ bộ đều do thị lang giải quyết, ngài gọi là quyền thượng thư cũng được.” Lão thái giám đáp lại.

Hai người nói chuyện với nhau tựa như những người bạn già, nhìn chẳng giống như một bên phải trốn chạy, còn bên thì truy đuổi. Ngoại trừ tuyết rơi không ngừng, bầu không khí của đôi bên cũng không đến nỗi tệ.

“Vậy thánh thượng dùng chức quan thượng thư của ta để mua chuộc Diệu Huyền Lâm?”

“Ồ, quả nhiên mọi chuyện bị lộ từ đấy.” Lão thái giám gật gù, dường như chẳng quá kinh ngạc khi đến tên của thị lang Hộ bộ. “Ta đã nghi ngờ tại sao đã cố tình giăng bẫy rồi mà ngài vẫn không lộ mặt ra, nguyên lai bức thư của thị lang không cách nào qua mắt được.” Lão thái giám thở dài, bình thản nói ra đúng những gì đã diễn biến.

Dự Thần không thấy kinh ngạc chỗ nào, dù sao lão thái giám cũng là người bên cạnh thánh thượng, nếu lão còn không suy đoán ra được chút chuyện này từ lời nói thì đã chẳng có đủ tư cách được phục vụ người ngồi trên ngai vị cửu ngũ chí tôn hiện nay rồi.

“Ta quen thuộc Diệu Huyền Lâm bao lâu nay, làm sao không nhận ra được chút mưu kế này chứ.” Dự Thần khẽ cười.

Lão thái giám ngẫm nhanh rồi nói:

“Đại nhân đang muốn dùng lời nói chia rẽ lòng trung thành của thị lang đại nhân?”

“Ta không nói gì cả, là do ông tự suy luận.” Dự Thần bình tĩnh trả lời.

Lão thái giám lắc đầu. Lão chắc chắn không thể đoán được trong đầu Dự Thần bây giờ đang nghĩ gì. Suy cho cùng, ba mươi năm cách trở vẫn là quãng thời gian nửa đời người, chẳng một ai có thể lường trước sự thay đổi.

“Chúng ta tạm gác vấn đề của thị lang đại nhân sang một bên đi, ta không có hứng thú với chuyện đấy lắm. Thay vào đó… đại nhân kể cho ta về cháu ngài thì thế nào?” Lão thái giám hỏi.

“Tại sao ta phải nói?” Dự Thần nhếch mép.

“Vì ta sẽ giúp ngài có một cái chết nhẹ nhàng hơn.” Lão thái giám mỉm cười. “Dĩ nhiên, cháu của ngài cũng vậy, ta không muốn nặng tay với thân nhân của bạn cũ.”

Dự Thần cười nhạt. Lão dựa mình vào ghế trúc, bình tĩnh nhìn lên cảnh trời ảm đạm rồi thở dài.

“Thật đáng tiếc, đứa trẻ đó đã không còn. Nếu muốn biết, ta nghĩ ông nên xuống dưới kia, tìm thằng nhãi Đại Tông Sư dạo trước mà hỏi.”

“Thượng thư đại nhân, ngài vẫn mặt dày như ngày nào.” Lão thái giám nói. “Ta biết ngài đang nói dối để bảo vệ cháu ngài, nhưng ngài biết đấy, thánh thượng sẽ không vui khi phải dùng quá nhiều nguồn lực chỉ để giết một đứa trẻ. Giang sơn xã tắc không phải chỉ có mỗi cháu ngài, hi vọng ngài hãy nghĩ đến bách tính.”

Dự Thần cảm thấy thật buồn cười, lão bảo:

“Miệng lưỡi của ông vẫn như ngày nào. Nếu ông đã nói vậy thì ta có một câu hỏi nhỏ: ông có biết dân Sơn Đông này một năm phải đóng hết bao nhiêu tiền sưu thuế không?”

“…” Lão thái giám không đáp, bởi lão thực sự không biết. Và lão cũng hiểu Dự Thần đang nung nấu ý định gì trong đầu: ông ta muốn bắt bẻ.

“Bách tính Đại Khánh nhiều vô kể, cho dù là người đi nhiều như ta cũng không dám nói mình hiểu hết tất cả. Bao năm qua đi qua rất nhiều chỗ, ta có thể nói rằng thánh thượng là một bậc minh quân. Đời sống bách tính thực sự rất tốt, dù rằng những vùng nghèo khổ như Sơn Đông không khá khẩm bao nhiêu, nhưng cũng không đến nỗi ăn bữa này lo bữa nọ.”

Rồi Dự Thần nhìn thẳng vào mắt lão thái giám.

“Triều đình truy đuổi ta ba mươi năm mà vẫn làm được điều đó cho bách tính thì nguồn lực tự nhiên dồi dào, ta nghĩ thánh thượng ban lệnh truy đuổi một người đã khuất thêm vài chục năm nữa cũng không hề hấn gì đâu.”

Lão thái giám thở dài. Lão nhẹ nhàng lay trán mình mà suy tư. Thỉnh thoảng, lão liếc mắt ra hiệu cho những người đi theo bẩm báo lại tình hình điều tra, đáng tiếc là không thu về bất cứ dấu vết nào. Lão thái giám vốn không kỳ vọng sẽ thu được dấu vết tại nơi này, Dự Thần chắc chắn không để lại cơ hội cho bọn lão.

“Thượng thư đại nhân, ngài thật sự làm khó ta quá.” Lão thái giám thở dài.

Dự Thần mỉm cười. Lão chậm rãi rót ấm trà đã nguội ra chén rồi làm một ngụm, sau rót thêm một chén nữa, nói:

“Nhìn ông có vẻ dư dả thời gian, làm một chén trà thì thế nào?”

“Trời lạnh thế này ngài còn bắt ta uống trà lạnh?” Lão thái giám cong mắt lại.

“Người sắp chết không có nhiều lựa chọn như thế.”

Dự Thần bật cười rồi uống luôn chén trà vừa mới rót ra. Lão lại dựa vào lưng ghế, thản nhiên ngồi đợi lão thái giám tiếp tục câu chuyện. Lão thái giám biết mình không thể nào đào được thêm thông tin nên cũng không muốn nói thêm gì cả. Mặt khác, trước khi đến đây, lão đã sớm cho người phong tỏa vùng Sơn Đông với lý do điều tra hỏa hoạn mùa thu vừa rồi, nên chỉ cần một con chuột xuống núi lão cũng biết chứ đừng nói là một con người.

Liễu Từ Minh quay trở về sau khi điều tra xong, còn tay mặt sẹo thì đi đâu nãy giờ không biết được. Dự Thần có lưu ý đến kẻ đó, nhưng vì không thể rời khỏi chỗ nên đành chịu. Lão tin Niên Niên sẽ thoát được, dù sao thằng bé vẫn thông thuộc đường trong Sơn Đông này hơn. Chưa kể, nếu Niên Niên biết cách lợi dụng thời tiết của mùa đông này nữa thì thoát khỏi tai mắt của triều đình dễ như trở bàn tay.

“Không tìm ra được gì cả, cũng không thấy dấu vết cho thấy có ba người sinh sống.” Liễu Từ Minh cúi người nói thầm vào tai lão thái giám.

Lão nhìn lại Dự Thần lần cuối, lòng không khỏi bồi hồi. Lão thở dài.

“Thượng thư đại nhân, lần tái ngộ này không được xem là vui vẻ nhưng ta vẫn muốn nói điều này: chúc ngài thượng lộ bình an, Đại Khánh nhất định không quên công của ngài trong cuộc khởi nghĩa năm xưa.”

Dự Thần đột nhiên bật cười.

“Đến lúc này rồi thì đừng nói đến chuyện xưa nữa. Huống hồ… ta cho phép ông giết ta sao?”

“… Hả?” Lão thái giám cau mày. Rồi qua một cái chớp mắt, sắc mặt lão lập tức thay đổi. “Thượng thư, ông…”

Dự Thần ho ra một ngụm máu, theo đó, máu tươi bắt đầu chảy ra từ mũi, quầng mắt nhanh chóng đen lại, bờ môi tím tái đi thấy rõ. Quá trình diễn ra nhanh đến mức hai Đại Tông Sư trước mặt còn không kịp phản ứng.

Dự Thần cười vang một tiếng yếu ớt, nhưng ánh mắt của lão vẫn rất thần, thần như chính bản chất uy nghiêm của một bậc đại nho.

“… Ta là Thư Thần. Các ngươi giết được sao?”

Rồi lão gục, chén trà trên tay rơi xuống dưới tuyết. Một đời Thư Thần cứ vậy mà ra đi.

Mãi cho đến lúc chết, kể cả khi Liễu Từ Minh tiếp cận Mặc Thư Hương, lão vẫn chưa bao giờ buông tay vợ mình. Sống chết có nhau, nghĩa vợ chồng chỉ đơn giản như vậy.


vô địch lưu , hài hước đọc giải trí
— QUẢNG CÁO —