Thương Sinh Giang Đạo

Chương 36: Thời khắc đếm ngược



Chương 036: Thời khắc đếm ngược

Mùa thu qua đi, mùa đông lại tới.

Tung tích một nhà ba người Dự Thần đã bị triều đình phát hiện, bọn hắn bây giờ đã không thể tiếp tục những thói quen thường nhật được nữa, nên bắt buộc phải tính đến chuyện lâu dài. Mà trong đó, Dự Thần và Mặc Thư Hương không thể có mặt.

Dự Niên đã biết ông bà nội hắn nói dối về thời gian bị phát hiện, nhưng mọi thứ đến quá sớm, hắn bây giờ còn chưa chuẩn bị được gì. Tuy nói đánh bại hai cao thủ đại nội ở độ tuổi của Dự Niên là một thành tích khó ai sánh lại nhưng hắn vẫn chưa thể trực tiếp giết người. Hắn thực sự không biết một khi bước ra thế giới rộng lớn ngoài kia, hắn sẽ đối mặt như thế nào nữa.

Hiện tại, Dự Thần và Mặc Thư Hương không còn dạy thêm hắn bất cứ thứ gì nữa, bởi hắn đã học quá đủ rồi. Những gì còn lại là đợi hắn cọ xát với thực tế mà phát huy.

“Lão Thần, tình báo dưới núi như thế nào?” Trong cái lán tạm thời được dựng dưới vách đá, Mặc Thư Hương hỏi chồng mình.

“Triều đình cho người bao vây triệt để, chặn hết đường ra Sơn Đông, tình báo của ta cũng bị đứt đoạn từ đó. Bây giờ chúng ta mù rồi, không thể xác định được vị trí của cánh quân triều đình nữa.” Dự Thần thở dài rồi đắp tấm chăn dày lên người vợ mình. “Bà đừng hỏi nữa, vào trong nằm nghỉ đi, trời ngoài này lạnh lắm.”

Mặc Thư Hương thở dài.

“Vào trong có thể làm được gì chứ. Ta còn phải xem Niên Niên luyện công đến đâu rồi.”

So với vài tuần trước trong rừng sâu, bà bây giờ đã già hơn khá nhiều, dáng người cũng gầy hơn, mái tóc bạc trắng và xơ xác. Hơi thở của bà khá yếu, có vẻ như không còn duy trì sự sống được thêm bao lâu.

Từ sau trận chiến trong rừng, Mặc Thư Hương đã biết hồi chuông số phận của bà và Dự Thần đã vang lên, nên ngay khi đến thung lũng, bà bắt đầu truyền công lại cho Dự Niên, cứ cách một quãng thời gian là lại truyền năm năm công lực chính quy. Hiện nay, bà đã truyền được tổng cộng ba mươi năm nội lực chính quy cho cháu mình rồi, chỉ còn lại năm năm công lực để duy trì sức sống hơi tàn bây giờ mà thôi. Nếu tính thời gian thì vào đầu tuần sau, bà sẽ truyền nốt năm năm còn lại này cho hắn rồi chính thức yên nghỉ.

“Thằng bé nhạy cảm với nội lực hơn bà nghĩ, bây giờ đã bắt đầu chuyển hóa ba mươi năm công lực trong người thành hàn khí nội sinh rồi. Nếu ta không tính nhầm thì có lẽ khoảng hai đến ba năm tới, thằng bé sẽ trở thành Tông Sư.” Dự Thần đáp.

“Tông Sư ở độ tuổi mười ba sao… cũng đáng để ta hi sinh đấy.” Mặc Thư Hương cười khẽ.

Dự Thần thở dài, lão từ tốn chỉnh lại lọn tóc trắng “phá cách” trên đầu vợ mình rồi nói:

“Bà yên tâm, ta sẽ đến ngay sau, đừng bước vội lên cầu. Hai ta cùng đi.”

Mặc Thư Hương mỉm cười rồi vỗ nhẹ vào mu bàn tay lão. Hai người không nói thêm lời nào cả, chỉ lẳng lặng ngồi với nhau thôi là đã trao đổi được rất nhiều chuyện rồi.

Trong khi đó, Dự Niên ở bên ngoài gần như nghe hết được mọi chuyện. Bởi thể chất của hắn đang bước vào độ tuổi phát triển, lại thêm ngâm nước thuốc lâu ngày nên thính lực của hắn tốt hơn nhiều lần so với những người luyện võ khác. Khóe mắt hắn ngấn nước, nhưng rồi phải nuốt ngược vào trong mà tập trung chuyển hóa nội lực Vô Tướng Công thành hàn khí nội sinh.

Vì chất lượng nội lực của Vô Tướng Công không thuần túy bằng nội lực của tuyệt học nên quá trình chuyển hóa thật sự rất lâu, Dự Niên chuyển hóa mấy ngày liền mà chỉ miễn cưỡng được một năm nội công. Đã vậy, nội công càng tăng, quá trình chuyển hóa lại càng chậm.

Dự Niên học được kiên nhẫn, song không thể kiên nhẫn trong trường hợp này. Hắn không nỡ xa ông bà nội mình, càng không nỡ rời khỏi Sơn Đông dù rằng rất tò mò về thế giới ngoài kia. Hắn muốn cả ba cùng sống rời khỏi nơi đây, nhưng đấy chỉ là mộng tưởng hão huyền. Ba mươi năm truy đuổi, ông bà nội hắn cũng mệt mỏi rồi, không thể mãi trốn nữa, phải dũng cảm đương đầu với thực tại tàn khốc thôi.

“Niên Niên, chuyển hóa nội lực không được phép gấp gáp.” Dự Thần đột nhiên lên tiếng. Lão xuất hiện sau lưng hắn từ lúc nào không hay. “Nếu tâm trạng con không tốt thì tạm thời đình chỉ đi, đừng cố quá, nếu bị nội thương bây giờ thì phiền lắm.”

“… Ông nội, con vẫn cố được.” Dự Niên nghiêm túc đáp.

Dự Thần mỉm cười, trong lòng lại có chút chua chát.

“Con ngoan, mọi chuyện đều có nhân quả. Thiên tử không muốn cái thân già này sống thì ta cũng không thể yên ổn chết già. Ta không muốn để mối hận của thế hệ này rơi xuống con. Sau khi rời khỏi đây, hãy hứa với ta là đừng trả thù, được chứ?”

Dự Niên im lặng không đáp. Lần đầu tiên, hắn không tỏ rõ sự đồng tình với Dự Thần. Lão không trách hắn, dù sao đạo hiếu vẫn còn đấy, nếu hắn ngó lơ thì đã phạm phải đại kỵ, hạo nhiên chính khí sẽ không còn tinh thuần.

Đang lúc Dự Thần định khuyên nhủ, Dự Niên lại lên tiếng:

“Triều đình quá lớn, cháu sẽ nghe lời ông. Nhưng trong triều có một người không được phép sống. Ông nội, người đã phản bội ông… cháu muốn biết tên người đó.”

Dự Thần thầm giật mình. Niên Niên cho lão một câu trả lời hoàn toàn ngoài ý muốn. Có điều, sự lọc lựa trong câu trả lời lại không khiến lão cao hứng chỗ nào. Lão lay trán mình, bảo:

“Niên Niên, người đàn ông đó có thân phận và địa vị rất lớn, nếu chết bất ngờ thì triều đình sẽ mở rộng điều tra, một khi phát hiện liên quan đến giới võ lâm thì hậu quả rất khủng khiếp.”

“Ông nội, nếu là bạn cũ của ông, vậy thì cũng sắp đến tuổi cáo lão về quê rồi, đúng chứ?”

Dự Thần cứng họng. Lão có thể mường tượng được bức tranh mà Dự Niên đang vẽ trong đầu. Xác thực, bằng hữu cũ của lão không hề luyện võ nên khó mà chống lại sự suy yếu của tuổi già, xem như bây giờ bán lão cho triều đình thì cũng không thể làm quan được thêm bao lâu.

Nói gì thì nói, thánh thượng đủ khôn ngoan để loại bỏ người đã từng phản bội một lần. Lợi dụng kẻ phản bội, chứ không ai dùng kẻ phản bội, đấy là tinh hoa được đúc kết từ biết bao mạng sống của tiền nhân.

“… Con định ra tay khi ông ta không còn làm quan sao?” Dự Thần rướn đầu tới hỏi nhỏ.

“Vâng, đấy là thời điểm tốt nhất. Nếu ông ta chết, triều đình vẫn có thể tính đến trường hợp cựu thù. Người đàn ông đó làm quan trên triều, cháu không tin ông ta không có kẻ thù.” Dự Niên nghiêm túc đáp lại.

Nghe vậy, gương mặt Dự Thần càng thể hiện rõ sự khó hiểu. Lão không biết là cháu mình có thể suy nghĩ đến viễn cảnh thâm độc như vậy đấy. Rõ ràng lão chỉ dạy Niên Niên tam cương ngũ thường và luận ngữ, chứ chưa hề dạy đến sự thâm hiểm chốn quan trường. Lão đã sai ở đâu?

Trông thấy nét mặt hết sức quan ngại của Dự Thần, Dự Niên cảm thấy mình hơi nhập tâm quá rồi. Nhưng hắn không thay đổi chủ đề, bởi hắn sẽ không còn cơ hội đề cập.

Hai người im lặng một hồi lâu, cho đến khi tuyết phủ trắng đầu của Dự Thần thì lão mới nói:

“Niên Niên, con có thể giết người chứ?”

Dự Niên mím môi. Mặc cho tiết trời lạnh lẽo, nhưng thân nhiệt của hắn vẫn rất ổn định, bờ môi vẫn hồng hào, không hề có dấu hiệu khô nứt hay tái nhợt như Dự Thần. Hắn cúi đầu suy tư, sau lại ngẩng cao mà đối mắt với lão.

“Bây giờ cháu chưa thể giết người, nhưng cháu sẽ không như bây giờ mãi.”

Dự Thần nhìn ra quyết tâm trong mắt cháu mình. Lão không còn đường lui nữa.

“Niên Niên, trả thù chưa bao giờ là một con đường bằng phẳng, thậm chí đó còn là con đường đẩy con vào chốn địa ngục trần gian. Thậm chí, con sẽ lạc lối suốt quãng đời còn lại. Kể cả biết như vậy, con vẫn muốn trả thù?” Dự Thần hỏi.

“Thà vậy còn hơn là ngồi nhìn kẻ đã hại ông bà nội ra nông nỗi này vui sướng. Cháu sẽ khiến ông ta chết tức tưởi trên đống gia tài của mình.” Dự Niên đáp.

Dự Thần buông một hơi thở dài, sống lưng cũng không còn thẳng nữa. Lão gãi đầu, tuyết rơi xuống đất, trắng lại hoàn trắng. Không những nghe chuyện trả thù, mà lão còn nghe được cả cách thức ra tay, đúng là cháu lão bắt đầu trưởng thành rồi.

Ngửa đầu nhìn trời, Dự Thần than thở:

“Chim lớn cũng phải rời tổ.”

Lão cúi đầu nhìn lại Dự Niên, nghiêm túc bảo:

“Niên Niên, hãy hứa với ta, trả thù chỉ là một trong những mục tiêu của đời con, đừng biến nó thành mục đích duy nhất, cũng đừng biến nó thành động lực sống. Hãy xem nó như một công cụ trên con đường trưởng thành. Nếu con chịu hứa, ta mới nói tên ông ta ra.”

Dự Niên gật đầu đáp ứng:

“Cháu hứa với ông. Trả thù không phải mục đích duy nhất. Cháu vẫn còn tò mò về thế giới ngoài kia, cháu chưa muốn mất phương hướng sớm.”

“Phải vậy chứ.”

Dự Thần bật cười, dẫu vậy, lòng lão vẫn rất chua sót cho số phận hẩm hiu của cháu mình. Đáng lý ra mọi thứ không nên như vậy, nhưng đã trễ rồi.

Dự Thần ngẩng đầu nhìn lại cái lán tạm bợ đằng kia, xác nhận vợ mình không hiện diện thì lão mới cúi đầu đến sát bên tai Dự Niên, thì thầm:

“Thị lang Hộ bộ, Diệu Huyền Lâm.”


vô địch lưu , hài hước đọc giải trí