Thương Sinh Giang Đạo

Chương 28: Có gì không được?




Một ngày nọ.

Ngọn gió thoảng qua, cỏ khô lay lắt. Dự Niên lướt mình trong rừng, khéo léo tiềm phục sau gốc cây rồi nhắm thẳng vào con thỏ đang cố gặm củ cải ở gần đấy. Bàn tay hắn nhanh thoăn thoắt, tóm lấy đôi tai dài tựa như chim ưng vồ mồi. Động tác nhanh nhẹn, dứt khoát, lộ rõ sự quen thuộc trong mỗi chuyển động.

Thổi cọng cỏ khô vướng trên tóc, Dự Niên hí hửng dùng khinh công chạy về nhà. Băng qua từng ngọn cây, đạp trên từng bụi cỏ, chẳng mấy chốc là đến nơi.

“Bà ơi, con bắt được thỏ rồi!”

“Ừ, để nó lên bàn đi.” Giọng của Mặc Thư Hương vọng lại từ trong bếp.

Dự Niên gật gù rồi xách con thỏ lên trước mặt, lẩm bẩm “đừng giận ta nhé!” rồi tập trung nội lực vào ngón tay giữa của tay còn lại, sau búng thẳng vào gáy nó. Một tiếng rắc vang lên, con thỏ ngắc ngứ phát một rồi chết lịm. Một cái chết nhẹ nhàng và nhanh chóng.

“Chậc. Tuổi còn nhỏ mà vận dụng nội lực tinh tế thật đấy. Nếu mấy đứa trẻ trên đảo mà được một phần như tiểu Niên nhà ông thì Phái Đông Hoả ta đã không trầy trật như bây giờ.” Lý Trường Không vừa phe phẩy quạt mo vừa khen ngợi trên một cái ghế trúc ở giữa sân.

Trời hôm nay nắng nhẹ, lại còn thoang thoảng gió mát nên rất hợp để phơi thây ra thiên nhiên. Mặt khác, thân là người sống ngoài biển khơi như Lý Trường Không thì lão đã quá quen với cái mặn của muối, thành ra lại hứng thú với khí hậu tự nhiên trong lành như đất liền hơn.

Dự Thần làm một hớp trà đắng rồi lườm lão.

“Đã qua một tháng rồi đấy. Ông tính ăn nhờ ở đậu đến lúc nào mới đi?”

“Gì mà ăn nhờ ở đậu. Còn không phải vì hai ông bà nhất quyết không nhận lễ vật của ta?” Lý Trường Không khịt mũi. “Ta làm người trọng chữ tín, ông cho ta biết tung tích của Quỷ Thủ Y Nhân thì ta cũng phải trao đổi một cái giá phù hợp chứ. Hai ông bà cứ thế cho qua thì lòng ta không yên đâu.”

Dự Thần lén nhìn Dự Niên ở đằng kia, xác nhận hắn vẫn đang chuyên tâm luyện tập trảo công thì mới rướn người sang, nói nhỏ:

“Đâu phải ông không biết. Người sắp chết như ta và Thư Hương nào có tâm trạng nhận tấm bản đồ di tích của ông. Giữ lấy cho mình đi, đợi ngày sau chữa lành thương thế rồi đi tìm cũng không muộn. Hoá Cảnh như ông sống dai như đỉa, dễ gì chết trước hai ông bà già này.”

“… Hai ông bà tính bỏ tiểu Niên lại một mình?” Lý Trường Không nhíu mày lại.

“Thằng bé thông tuệ, từ sớm đã hiểu ý định chờ chết của ta với Thư Hương. Nhưng nó không biết ta nói dối. Thật ra với động thái của triều đình gần đây thì không ra một năm, cao thủ đại nội nhất định sẽ giết đến cửa. Nhân lúc đám sát thủ triều đình còn đang điều tra, tốt nhất ông vẫn nên xuống núi, rời khỏi Sơn Đông càng sớm càng tốt.” Dự Thần khuyên nhủ.

Lý Trường Không dừng tay, quạt mo ép vào bụng. Lão ngẫm nghĩ một hồi rồi lắc đầu.

“Ông nghĩ Lý Trường Không ta là người sẽ bỏ rơi những người yếu thế à? Nhầm rồi. Dù rằng thân thể không tốt, nhưng ý chí của ta vẫn còn đây. Nếu ta khéo léo ăn nói một chút thì đám cao thủ đại nội cũng phải nhường đường.”

“Bình thường đúng là vậy, nhưng ông không hiểu ý nghĩa của lệnh truy nã là gì hả?” Dự Thần hừ một tiếng. “Làm gì có người nào có mặt có tên trên đấy mà sống tốt trước triều đình.”

“Ta nói võ công ông và Diệu Thủ cao cường, sao không chạy thẳng ra thảo nguyên phía bắc đi. Mặc dù hoàn cảnh sinh sống không được thuận lợi so với Đại Khánh nhưng cũng đâu sai biệt với Sơn Đông này. Ông bà có thể sinh tồn tại đây hơn chục năm thì ra thảo nguyên còn sống tốt chán.” Lý Trường Không thở dài.

Dự Thần bật cười thành tiếng, lão lắc đầu nói:

“Ở tuổi già như hai người chúng ta thì chỉ mong được chết trên đất mẹ. Chết nơi xứ người có gì tốt chứ. Lại nói, ta là thượng thư triều đình, có chết thì cũng phải chết cho ra dáng.”

“Gớm. Bệnh sĩ thì nói đi.” Lý Trường Không bĩu môi. “Với lại ông cũng không còn là thượng thư nữa, nhung nhớ gì những tháng ngày đó chứ. Đúng là già cả hồ đồ.”

Rồi lão làm một hớp trà mà nhăn hết cả mặt mũi. Dù ngày nào cũng uống nhưng thành thật thì đến giờ lão vẫn chẳng thể nào thưởng thức nổi cái loại trà đắng này. Uống một phát là mất hết vị giác. Sao Thư Thần có thể nuốt cái thứ này vậy?

“Vậy tiểu Niên thì sao, ông tính toán gì cho thằng bé rồi?” Lão hỏi tiếp.

“Ta vẫn đang suy nghĩ.”

Dự Thần dựa lưng vào ghế trúc, dõi mắt nhìn cháu mình miệt mài chăm chỉ “đẽo” từng gốc cây ở trong rừng. Mặc dù khoảng cách trên mười trượng nhưng với một cao thủ Tông Sư như lão thì dư sức thấy rõ.

“Thư Thần, ông không phải người tuỳ tiện như thế này.” Lý Trường Không bảo.

Lão cũng nhìn Dự Niên ở đằng kia, trong lòng không khỏi tiếc hận. Thiên phú luyện võ của Dự Niên rất cao, nếu hắn không phải là Tiên Thiên Cực Hàn Thể thì lão nhất định sẽ mang hắn về đảo Đàn Hương rồi dạy dỗ đường hoàng. Đáng tiếc, thể chất của hắn không phù hợp để luyện võ học Phái Đông Hoả. Dẫu vậy, nếu Dự Thần nhờ cậy, lão cũng sẽ cứu hắn cho bằng được. Bởi lão còn nợ phải trả, và lão cũng muốn xem thử con rồng nhỏ này sẽ khuấy động giới võ lâm như thế nào trong tương lai.

“Ta biết ông đang nghĩ gì. Yên tâm đi, ta và Thư Hương chăm lo Niên Niên kỹ như thế thì làm sao để nó thiệt thòi chứ.” Dự Thần mỉm cười. “Tuy nhiên, nếu ông đang tìm kiếm một cơ hội để trả nợ thì ta có một yêu cầu đây. Có hứng thú nghe không?”

Lý Trường Không sặc nước trà, lão ho khục khục vài tiếng đến đỏ mặt rồi nhìn lại Dự Thần.

“Không tự nhiên mà ông im lặng nguyên tháng trời nhỉ.”

“Chuyện hệ trọng mà, ta nào dám suy nghĩ vội vàng chứ.” Dự Thần cười nhẹ. “Ta chỉ có một yêu cầu này thôi, ông không còn sự lựa chọn nào khác đâu.”

“… Sơ suất rồi.” Lý Trường Không thở dài. “Quân tử không nói hai lời. Ta đã cố chấp muốn trả nợ thì ông cứ nói đi. Lên núi đao, xuống biển lửa thế nào ta cũng chấp tất.”

Dự Thần nhẹ nhàng khoác tay. Lão nghiêm túc bảo:

“Không nghiêm trọng đến mức đó. Nhưng còn tuỳ thuộc tình hình của Niên Niên khi ấy mà yêu cầu này có vô tình đẩy ông vào thế khó hay không. Kể cả biết như thế, ông vẫn sẽ chấp nhận yêu cầu quá đáng của ông già này chứ?”

“Lý Trường Không ta đi không đổi tên, ngồi không đổi họ. Lời đã nói ta sẽ không nói lại.” Lý Trường Không nhận ra bầu không khí đã trở nên trang trọng một cách bất chợt, nên lão cũng nghiêm túc ngồi thẳng sống lưng để tiếp nhận.

Dự Thần gật đầu.

“Được, ta ghi nhận lời ông. Ngày sau, nếu Niên Niên có yêu cầu giúp đỡ, chỉ cần không ảnh hưởng đến Phái Đông Hoả và thanh danh của ông thì ông bắt buộc phải giúp thằng bé ba lần, bất luận mọi điều kiện khi ấy có là gì. Ông hứa với ta được chứ?”

“… Chỉ như vậy?” Lý Trường Không nghi ngờ.

“Ta nói rồi. Tuỳ thuộc vào tình hình khi ấy mà tình huống có trở nên nghiêm trọng hay không. Vì vậy, ta không dám nói yêu cầu của mình đơn giản.” Dự Thần lắc đầu.

Lý Trường Không gật gù. Lão dựa vào tay ghế để đứng dậy, sau đưa ba ngón tay chỉ thiên, dõng dạc lên tiếng:

“Ta, Lý Trường Không, nguyện bảo hộ Dự Niên ba lần theo yêu cầu của thằng bé, bất kể tình huống của ta khi ấy có là gì. Nếu ta không thể hoàn thành lời hứa khi còn sống thì nhân danh chưởng môn Phái Đông Hoả, ta xin uỷ thác trách nhiệm này lại cho chưởng môn đời kế tiếp. Lời hứa này sẽ truyền thừa cho đến khi nó chấm dứt.”

Dự Thần mở to mắt kinh ngạc. Hình như ông già này hứa nhiều hơn những gì lão cần thì phải.

“… Ta đã bảo là không ảnh hưởng đến Phái Đông Hoả rồi còn gì.”

Lý Trường Không cười khà khà rồi ngồi lại ghế trúc, lão bảo:

“Nhìn ta bây giờ, ông nói xem ta còn sống được bao lâu nữa?”

“Cao thủ Hoá Cảnh sống đến trăm tuổi vốn là chuyện bình thường. Nếu được chữa khỏi, ông ít nhất cũng sống tốt thêm hai mươi năm nữa.” Dự Thần đáp.

“Nếu được chữa khỏi thôi.” Lý Trường Không bật cười. “Thư Thần, nội lực của Hoá Cảnh không vô hạn đâu. Ta biết giới hạn của mình ở đâu, nếu đen đủi không tìm thấy Quỷ Thủ Y Nhân thì ta hiểu số phận của mình rồi. Trời bắt ta chết, làm sao ta sống nổi chứ.”

Mặc Thư Hương mang một khay trà mới ra ngoài, bà lườm nguýt lão rồi mắng:

“Biết thế mà còn to mồm. Ông cứ hứa cho mình là được rồi, lôi cả môn phái vào làm gì. Đến ta nuôi nấng Niên Niên hằng ngày còn chưa dám chắc ngày sau thằng bé sẽ thành người như thế nào đâu. Nhỡ nó bị người xấu dụ dỗ thành một cường hào ác bá thì không phải ta và lão Thần hại ông lẫn cả Phái Đông Hoả rồi à.”

“Thư Hương, ai lại nói cháu mình như thế.” Dự Thần thở dài.

Mặc Thư Hương lắc đầu, nghiêm túc đáp:

“Mỗi ngày hai ta phải ăn bữa này lo bữa nọ, có bao giờ yên ổn để tính toán tương lai. Niên Niên chưa bao giờ ra khỏi Sơn Đông, làm sao hiểu nhân tình thế thái, lòng người hiểm ác đến mức nào. Không còn người kèm cặp, thằng bé sa chân lỡ bước ta cũng chẳng lạ.”

Lý Trường Không nghĩ ngợi. Lão gãi cằm mình một chút rồi xen vào.

“Nếu bà lo thì ta mang tiểu Niên xuống núi, bao giờ đảm bảo thằng bé đủ lông đủ cánh thì cho nó ra ngoài giang hồ. Vậy được chứ?”

“Ta không có ý để ông hay Phái Đông Hoả nuôi Niên Niên.” Mặc Thư Hương kịch liệt lắc đầu.

Lý Trường Không cảm thấy khó hiểu, sau lại quay sang Dự Thần. Nhận thấy đối phương cũng có ý từ chối nhã nhặn thì lão càng thấy khó hiểu hơn.

Ơ hai cái người này. Nhân phẩm ta đoan chính, dạy thằng bé có gì không được?


vô địch lưu , hài hước đọc giải trí
— QUẢNG CÁO —