Thương Sinh Giang Đạo

Chương 22: Nhiệm vụ đầu tiên




Trong lúc Dự Niên đang luyện tập Quy Tức Công bên bờ suối, lão thái đột nhiên xuất hiện bên cạnh Dự Thần. Lão giật mình, xém chút thì rơi mất quyển sách. Nhưng may mà phản ứng kịp thời, không lại khiến Dự Niên hiểu lầm bị tập kích mà thoát khỏi trạng thái luyện tập.

Lão thái nhìn ngó cháu mình siêng năng luyện tập một hồi liền gật gù hài lòng, sau lại ra hiệu để Dự Thần đi theo. Thấy thế, lão liền để bà đi trước, còn mình thì lưu lại chờ Dự Niên kết thúc chu kỳ luyện tập rồi nhắc nhở một vài câu, phòng ngừa lúc hắn ngóc đầu lên không thấy lão lại hoảng.

“Bà gọi ta ra đây có chuyện gì không?” Dự Thần hỏi.

“Mới nãy ta phát hiện dấu vết đuổi bắt ở phía nam Sơn Đông. Dựa vào dấu tích thì có vẻ không phải người của triều đình. Bước bộ của người trước rất vội, khoảng cách bước chân đủ xa, là biểu hiện của sự hối hả. Còn bước bộ đuổi theo khá nặng, nhịp điệu không mấy ổn định, dường như thuộc về cao thủ Nhập Lưu.” Lão thái bảo.

Dự Thần kinh ngạc mà khoanh tay suy nghĩ. Một lúc sau, lão đột nhiên nhíu mày. Bình thường tiều phu dưới núi vẫn hay vào Sơn Đông đốn củi, nhưng phần lớn không dám đi quá sâu. Bởi thú dữ trên núi thực sự rất nhiều. Mặt khác, trên núi có đại trận tự nhiên bảo vệ nên người ta cũng hạn chế đi lại, tránh bị lạc đường. Hôm nay có người vượt qua địa phận giới hạn thì khả năng cao không phải người trong vùng.

“Triều đình có rất nhiều mưu kế. Đã hơn mười năm rồi, hai ta không lường được những thay đổi. Nhiều khi bọn họ đang cố tình diễn kịch để dụ ta với bà xuất hiện cũng nên.” Dự Thần bảo.

“Có cần ta đi xem thử không?” Lão thái hỏi.

Thường thì triều đình sẽ không để Đại Tông Sư và Tông Sư đi thăm dò, như vậy quá phí phạm nguồn lực, nhiều lắm sẽ chỉ có Nhập Lưu, quá lắm là Nhập Lưu lâu năm. Nếu bà vận dụng Quy Tức Công rồi ẩn mình quan sát thì đảm bảo sẽ không bứt dây động rừng.

“Không, mạo hiểm quá.” Dự Thần lắc đầu. Chợt lão nghĩ ra một kế, khoé miệng liền giương cao. “Để Niên Niên đi đi. Triều đình không biết thằng bé, khả năng cao sẽ không đề phòng. Mặt khác, hai ta còn chưa chắc lai lịch của đối phương, không nên làm lớn chuyện.”

“… Mới đây ông còn chối bỏ phương pháp huấn luyện của ta mà. Sao bây giờ lại ra sức thế?”

“Đâm lao thì phải theo lao. Nếu hai ta đã quyết định dạy Niên Niên theo kiểu khắc nghiệt thì cũng nên để thằng bé cọ xát thực tế một chút. Luyện tập với hai ông bà già chúng ta bấy lâu nay chắc nó đủ chán rồi, cũng nên đổi đối thủ thôi.” Dự Thần mỉm cười.

Nghe vậy, lão thái không khỏi khoanh tay ngẫm nghĩ. Nếu là năm ngoái, bà chắc chắn sẽ từ chối ngay tắp lự, nhưng bây giờ thì khác. Bởi Dự Niên hiện thời đã mạnh hơn rất nhiều. Lấy võ công của hắn hiện nay, cao thủ Nhập Lưu không đủ “đô” để uy hiếp. Huống hồ, Dự Thần cũng nói có lý, hắn cần thay đổi đối thủ để đa dạng kinh nghiệm chiến đấu.

“Nghe theo ông đi.” Lão thái đáp.

Dự Thật gật đầu, sau lại ngoái đầu ra sau, vọng một tiếng:

“Niên Niên, nghe rõ chưa?”

Từ đằng sau gốc cây cách đó không xa, Dự Niên ló đầu mình, vẻ bất đắc dĩ.

“… Sao ông phát hiện ra vậy?”

“Mới luyện Quy Tức Công được bao lâu mà đòi qua mắt hai ông bà già này. Chưa kể nước trên người còn nhỏ giọt rõ thế cơ mà, có điếc mới không nghe.” Dự Thần khịt mũi.

Dự Niên lủi thủi lại gần. Hắn gãi đầu cười gượng rồi cho lão hai ngón tay cái, tâng bốc hẳn lên trời.

“Đúng là ông nội. Con còn phải học nhiều lắm.”

Dự Thần phổng mũi hẳn, nhưng rồi cũng bị lão thái ném về lại mặt đất. Bà đến chỗ hắn, dặn dò:

“Nếu con đã nghe rồi thì ta không cần phải đề cập lại nữa. Mặc dù chưa tiếp xúc với người ngoài bao giờ nhưng con nên nhớ là lòng người khó lường. Ngoại trừ bản thân, con tuyệt đối không được tin ai. Và nhớ là che giấu võ công, giả tiều phu cho chân thật vào. Hiểu chưa?”

“Vâng ạ.” Dự Niên nhoẻn miệng gật đầu.

Lão thái mỉm cười, sau liền nói quỹ đạo di chuyển và vị trí cuối cùng nhìn thấy cho hắn nghe.

Xác định mục tiêu, Dự Niên nhanh chóng về nhà, lau khô người với tóc rồi đổi sang một bộ đồ cũ kỹ, sẵn tiện không quên lấy một cái giỏ và cây rìu nhỏ giắt bên hông để hoá trang. Chuẩn bị xong xuôi, hắn liền hướng về phía nam, thực hiện nhiệm vụ chính thức đầu tiên.

Gọi là nhiệm vụ cho oai chứ thực ra cũng chỉ đi thăm dò bình thường thôi. Chẳng qua ở trên núi lâu ngày không được tìm hiểu thế giới bên ngoài nên hắn mới nôn nóng. Cơ mà như lão thái với Dự Thần vừa trao đổi, có khả năng nhóm người lởn vởn trong Sơn Đông bây giờ là do thám của triều đình, nên hắn bắt buộc phải cẩn thận. Và quan trọng hơn, không được để lộ thân phận.

Tuy nói Dự Niên không biết trình độ hội hoạ của Đại Khánh như thế nào, có thể vẽ chi tiết ra sao, nhưng hắn sẽ không quên nhân tướng học có nguồn gốc từ đâu. Là từ cái thời phong kiến này chứ đâu.

Nhân tướng học nhận diện người còn nhanh hơn cả một bức ảnh chụp nhiều. Bởi nó chỉ nhận diện những đặc điểm quan trọng trên khuôn mặt. Phối hợp thêm thông tin ngoại hình và tuổi tác nữa thì quan quân triều đình có khi tìm người không thua gì đặc công thời hiện đại.

“Ài, sao mà phiền phức thế không biết.” Dự Niên thở dài.

Đôi lúc hắn cũng muốn mình biết ít lại, như thế sẽ đỡ đau đầu hơn. Nhưng đành chịu thôi. Ai bảo hắn là tiến sĩ, cơ não nhiều hơn cơ bắp đây. Biết nhiều tuy mệt nhưng cũng là lợi thế để hắn sinh tồn trong thời đại này. Chỉ là… hi vọng Đại Khánh không bị lệch khỏi quỹ đạo phát triển của nhân loại, nếu không hắn sẽ phải tốn thời gian tổng hợp kiến thức nữa. Thế thì phiền lắm.

. . .

Men theo con đường thoát khỏi đại trận tự nhiên, Dự Niên nhanh chóng dựa theo lời kể của lão thái để tìm dấu vết cuối cùng, sau lại dựa theo những gì được dạy để truy vết. Mặc dù phương pháp khá thô sơ, chỉ đơn thuần dựa vào môi trường và dấu chân trên đất, nhưng Dự Niên phải thừa nhận là bộ phương pháp này khá bài bản. Hầu hết những gì hắn tìm thấy đều xuất hiện trong sách, thành ra không cần phải động não bao nhiêu, chỉ cần làm theo những gì được viết là sẽ tìm đến.

Cứ như vậy, không qua mười lăm phút, Dự Niên đã tìm ra người. Đấy là một lão nhân lớn tuổi đang ngồi dựa vào gốc cây để thở dốc. Người lão mang một bộ quần áo đã sờn chỉ, nhìn qua cũng biết bình thường không có người chăm sóc đường hoàng. Gương mặt lão khắc khổ, dấu vết năm tháng in hằn trên làn da sạm màu. Đôi mắt vẩn đục, không còn sự linh động của một người khoẻ mạnh. Dáng người lão khá thấp, có lẽ không chênh lệch mấy so với Dự Thần.

Lão dựa vào thân cây, từ từ nhích người đến chỗ khuất để ẩn nấp. Trông lão không những chậm chạp mà còn chật vật, Dự Niên cảm thấy hơi mất kiên nhẫn, đồng thời cũng thử suy nghĩ xem lão có phải là do thám của triều đình không. Xem như không phải thì tuyệt đối cũng là người đáng nghi.

Trong mấy tiểu thuyết hắn từng xem, định luật muôn thuở là đừng bao giờ xem thường người già. Bởi những người đó không khéo là đại cao thủ lánh đời. Vì vậy, cách ứng phó tốt nhất là kính lão đắc thọ, coi như không gặp đúng cao thủ thì cũng tu tâm dưỡng tính, làm người tốt.

Cố tình điều chỉnh hơi thở thành nhịp độ của người bình thường, Dự Niên chậm rãi vung rìu chặt mấy cành thừa trên đường đi rồi cho vào cái giỏ ở sau lưng. Rồi như một kịch bản đã được sắp đặt trong đầu, hắn “vô tình” phát hiện một lão nhân đáng thương ở trong rừng.

“Ớ, sao lại có người ở đây?” Dự Niên giả bộ giật mình.

Lão nhân cũng nhìn thấy hắn, sắc mặt không khỏi khẩn trương.

“Cháu bé, lại đây. Đừng đứng đấy, nguy hiểm lắm!” Lão vội vàng ngoắc tay gọi hắn trong vội vã.

Dự Niên cố tình biểu đạt không hiểu, sau lại dè chừng vừa bước lại vừa nhìn ngắm lão cho kỹ, chứ thực chất là đang tập trung để nghe ngóng xem xung quanh có hơi thở nào kỳ lạ không.

“… Ông là ai vậy ạ? Sao lại ở trong khu rừng này?”

Lúc lại gần, Dự Niên ân cần hỏi thăm, nhưng hắn vẫn không quên giữ khoảng cách với “người lạ”. Lão nhân không đáp vội, thay vào đó vẫn khẩn trương như cũ, còn cố ý nói thầm để hắn lại mà trốn vào hốc cây với lão.

Dự Niên không biết nên làm gì mới phù hợp tình hình. Tự nhiên vừa gặp đã “bị mời” đi trốn. Lại nói, vẫn còn một cao thủ Nhập Lưu khác, người đó đi đâu rồi?

“A ha, ông già, tìm ra rồi nhé!”

Chợt phía xa vọng đến một tiếng cười, đi kèm đó là một tiếng xe gió do một vật sắc bén được ném tới chỗ Dự Niên. Hắn có thể tránh, nhưng chưa kịp phản ứng thì đã bị lão nhân lao tới đẩy người ra sau. Một con dao liền phóng ngang trước mặt, đâm hẳn vào gốc cây bên cạnh.

Dự Niên ngồi trên đất, hơi bần thần.

Ông già này… vừa cứu hắn à?


vô địch lưu , hài hước đọc giải trí