Thương Em Cả Một Đời

Chương 13: Chịu trách nhiệm với anh.



"Chị đã, đã... làm gì cơ thể anh... hức..."

Hoắc Vũ cầm không nổi lệ nóng, ủy khuất vô cùng.

"Mau... mau chịu trách nhiệm... hức... với anh đi..."

Lục Hạ: "..."

Cô gái nhỏ nào đó trố mắt nhìn anh, hệ thần kinh bỗng chốc tê liệt, hồi lâu sau vẫn không thể phán ứng lại.

Lục Hạ muốn nói điều gì đó, nhưng không biết vì sao câu chữ cứ mắc nghẹn ở cổ họng, cố gắng ra sao cũng không thể thốt ra được. Có lẽ, cú sốc tâm lí này đã cướp đi khả năng ngôn luận của cô trong chốc lát.

Hoắc Vũ lúc này đã quẫn bách đến ứa lệ, mắt thấy Lục Hạ không phản kháng liền cho rằng cô đã đồng ý chịu trách nhiệm với cơ thể ngàn vàng của bản thân, lập tức chạy đi lấy điện thoại.

...

"Chị, mau tra xem làm thế nào đi? Giúp, giúp em..."

Hoắc Vũ không chút do dự ấn điện thoại của mình vào tay Lục Hạ, nấc nghẹn cầu xin. Phần thịt "dư thừa" ở hạ thân sớm đã trướng đến phát đau, khiến anh cảm thấy bản thân sắp không xong rồi!

Lục Hạ nhìn một màn này, lại nhìn túp lều nào đó, cơ mắt giật giật. Thở hắt một hơi, cô thầm than một tiếng. Chết tiệt, đúng là thoát không nổi cái nghiệt duyên này.

Cầm lấy điện thoại, giả vờ giả vịt lên mạng tra cách hạ nhiệt cho Hoắc Vũ, Lục Hạ khẽ thở dài, trong đầu bỗng hiện ra những hình ảnh ám muội, đầy xấu hổ của tối hôm qua.

Nhiệt độ trong cơ thể bỗng chốc cao bất thường, Lục Hạ khẽ ho vài tiếng, đưa tay ôm mặt, che đi khuôn mặt đỏ ửng của mình. Buông điện thoại ra, cô ậm ự lên tiếng, không dám nhìn Hoắc Vũ một lần nào.

"Bác sĩ chuyên khoa nói anh tự mình ngồi xuống giường, dùng tay... ừm, xoa xoa, nắn nắn cho cục thịt dư thừa ấy thoải mái."

Dứt lời, Lục Hạ hận không thể đào một cái lỗ chui xuống. Cô cảm thấy uy quyền của bản thân sắp không cánh mà bay rồi. Chẳng hiểu vì sao, đứng trước một Hoắc Vũ ngây thơ vô tội, Lục Hạ lại không nỡ nặng lời.

Hoắc Vũ nghe Lục Hạ nói, đôi lông mày bất giác cau chặt. Anh bĩu môi, hậm hực lên tiếng. "Nếu dễ dàng thế anh đã không nhờ chị giúp rồi. Anh cũng không phải kẻ ngốc, cái đó cũng đã thử qua rồi!"

Khoé mắt giật giật vài cái, Lục Hạ nở nụ cười cứng nhắc nhìn Hoắc Vũ, biểu cảm trên khuôn mặt thoáng cái đã cứng đờ.

Nếu ngay cả việc tự giải quyết cũng không thể xử lí cục thịt dư thừa kia, thế thì anh thật sự quá biến thái rồi!

Không biết vì lí do gì, Lục Hạ nhanh chóng dịch người về phía sau, cố tỏ ra bản thân là người tốt, tiếp tục lừa lọc.

"Đấy là do anh chưa đủ kiên trì thôi, nào, nghị lực lên." Mắt thấy Hoắc Vũ quẫn bách đến phát khóc, Lục Hạ nhanh miệng bổ sung. "Đàn ông đổ máu chứ không rơi lệ!"

Nói xong, Lục Hạ thậm chí còn vỗ ngực tự hào, gia tăng sự uy tín và đáng tin cậy của bản thân. Chiêu trò rẻ mạt này vốn chẳng lừa được ai, nhưng lại thành công lừa được một Hoắc Vũ ngây thơ.

Gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rõ, Hoắc Vũ lập tức lên giường, cẩn thận cởi bỏ lớp phòng vệ cuối cùng của bản thân, hung khí gây án gân guốc khiến Lục Hạ ám ảnh rất nhanh lộ nguyên hình.

C.ự v.ậ.t to lớn đập vào tầm mắt khiến Lục Hạ ho sặc sụa, cô lập tức nhảy khỏi giường. Thế nhưng, chưa kịp bắt đầu sự nghiệp chạy trốn, Hoắc Vũ đã nhanh tay túm lấy cổ tay cô, ngăn chặn mọi đường lui của con mồi.

"Anh, anh... anh làm gì vậy?" Lục Hạ hốt hoảng, mất kiên nhẫn hét lên. Ở lại đây một lúc nữa, đối mặt với thứ khủng khiếp kia, chắc cô điên thật mất.

Hoắc Vũ bày ra bộ dáng không quan tâm, cứng đầu cứng cổ, nhanh chóng đặt bàn tay của Lục Hạ lên trên tiểu đệ của mình. Anh bĩu môi, hờn dỗi nói. "Chị đã hứa sẽ chịu trách nhiệm với anh."

"Một mình anh làm lâu lắm, chị phải giúp anh đấy!"

Lục Hạ nhìn tiểu huynh đệ nào đó: "..." Một phát bóp nát được không?