Thuần Hóa Nô Lệ Hắc Hóa

Chương 7



Tiếng sóng biển đánh vào thành tàu tạo ra những âm thanh xì xào liên tục, bầu trời chuyển mây đen gió lớn cũng đã nổi.

Nguyên Bình được tiểu bảo đẩy xe, Cậu cảm nhận được rất rõ ràng trái tim của mình vẫn đập liên hồi vì hoảng sợ khi hình ảnh của Lam phong tan biến dần.

Nguyên Bình xoa thái dương để giảm đau, cố ép bản thân quên đi giấc mơ lúc nãy.

" Thiếu Gia, đây là biển mà mọi người từng kể với nhau sao? " Tiểu Bảo ngẩng đầu nhìn những cơn sóng lớn liền cảm thán vô cùng, đến hai mắt cũng mở to ngạc nhiên.

Nguyên Bình gật đầu một cái, chỉ cảm nhận được cơn gió lạnh từ biển lớn, mọi thứ hoàn toàn vô vị, có lẽ trong tiềm thức còn sót lại, Nguyên Bình chỉ muốn chết.

Nguyên Bình quay đầu nhìn Ryan từ phía sau, cậu nghĩ gì đó lại cúi đầu, đôi mắt có chút buồn.

Ryan là người xách tất cả hành lý, sau khi đem tất cả bỏ vào phòng,lại quay đầu trong vô thức tìm kiếm Nguyên Bình, Cho đến khi nhìn thấy thiếu niên ngồi trên xe lăn quay lưng về phía hắn, đôi chân kia mới ngừng bước.

Ryan thả chậm bước chân thông thả đi về phía cậu, khi màn đêm buông xuống nơi đây lại lạnh lẽo vô cùng, Ryan muốn gọi tên cậu, nhưng hắn lại nghe một tiếng hức vô cùng nhỏ.

Sau đó bước chân cũng ngừng lại mà đứng phía sau cậu, khác với những người ngoài kia đang vui đùa uống rượu, nơi đây không lấy một ánh đèn. Im lặng đến khó tả

Ánh trăng sáng lại đủ cho Ryan nhìn thấy bả lưng cậu đang run theo từng tiếng nấc, Nguyên Bình cũng cảm nhận được có người phía sau nên quay đầu.

Thời điểm cả hai nhìn nhau, đôi mắt ướt đẫm kia lại đẫm buồn " Ôm tôi có được không? Ryan "



Ryan cũng không có từ chối mà ôm lấy Nguyên Bình ôm chặt cậu vào lòng, những tiếng khóc nấc kia lại càng rõ ràng, Nguyên Bình nắm chặt lấy áo khoác của anh, mặt vùi vào trong ngực làm ướt một mảnh.

" Ngài Đang xem tôi là kẻ tên Lam phong kia sao? " Cho dù Nguyên Bình không đáp lại câu trả lời, Ryan vẫn có thể nắm rõ trong lòng bàn tay, đôi mắt màu hổ phách nhìn lấy đại dương phía xa.

Bàn tay ôm lấy Nguyên Bình cũng đã nắm chặt thành quyền

Nguyên Bình đến đêm lại phát sốt cả người run rẩy miệng lại lắp bắp muốn nói gì đó, Tiểu Bảo bị doạ cho sợ hãi chạy đông chạy tây.

Ryan đứng bên ngoài cửa khoan tay, nhìn người nằm trên giường với gương mặt ửng đỏ, điện thoại trong túi áo rung lên liên hồi.

Nhìn một dãy số lạ trước màn hình, Ryan lại quay người đến một nơi vắng vẻ sao đó bất máy, bên trong là giọng nói của một người châu âu đặc trưng khàn đặc.

Không biết người bên kia đã nói gì, Ryan lại nhíu chặt mi tâm nắm chặt lấy chiếc điện thoại trong tay, từ đầu đến cuối anh không hề đáp lại một câu, cho đến khi tắt đi.

Ánh mắt Ryan tối sầm khó xem, anh quay người trở lại phòng của Nguyên Bình, Tình trạng vẫn không khá hơn, cả người không ngừng run rẩy ôm chặt lấy tấm chăn lông.

Tiểu Bảo lại không biết phải làm cách gì để có thể lau người cho Chủ nhân, Ryan đi đến giật lấy chiếc khăn ướt trên người cậu ta.

" Cút ra bên ngoài "



" Nhưng... nhưng mà " Tiểu bảo hoang mang không biết chuyện gì, muốn vươn tay lấy lại chiếc khăn từ tay Ryan những đã bị ánh mắt của anh dọa sợ mà chạy ra bên ngoài lạo không quên đóng cửa.

Ryan vứt khăn vào chậu nước nóng, một phát nắm lấy chiếc chăn của Nguyên Bình kéo ra, tấm lưng của cậu đã ướt đẫm mồ hôi.

Cả người nóng bức đến ửng đỏ.

Hai mắt Nguyên Bình không thể mở ra, cậu cứ mơ mơ màng màng tay chân loạn xạ khắp nơi tìm chăn, đến khi không tìm được chiếc chăn nào lại nấc lên một tiếng sao đó tự cuộn tròn bản thân.

Ryan bất lực ra mặt, anh một tay cởi từng nút áo của cậu, nhưng người phía dưới lại cứ ôm lấy thân mà ngăn cản, sau đó liên tục lắc đầu.

Ryan chặc lưỡi một tiếng trực tiếp vươn tay kéo đứt phanh từng nút áo, cơ thể trắng nõn cứ thế lộ ra bên ngoài.

Đến khi cởi quần, Nguyên Bình vì không cảm nhận được gì mới ngoan ngoãn mặc anh làm, khi cả người cậu còn độc nhất chiếc quần tam giác.

Ryan lại nhìn lấy đôi chân trắng nõn mềm mại, nhưng vì thời gian dài không thể sử dụng mà có chút teo nhỏ kỳ lạ, anh vươn tay xoa lên đầu gối của cậu, phát hiện xương ở nơi đó mềm nhũn như thịt.

Sớm đã không thể cứu vãn được nữa.

Ryan trầm ngâm như ngắm một viên ngọc quý, từng chút một vô cùng cẩn thận như sợ bản thân vô tình phá hỏng, anh vươn tay kéo thành một đường vào bên trong đùi non của cậu.

lại xoa xoa vài cái.