Thỏa Thuận Yêu Đương

Chương 5: Người Yêu Trên Danh Nghĩa



Xe tới sân bay, lại một màn tiễn biệt. Nhưng hai kẻ không có tình cảm với nhau bởi vậy chẳng có cảnh ôm ấp, ánh mắt quyến luyến nhìn theo như vài cặp tình nhân chung quanh. Hoàng Phi vội vội vàng vàng nhảy xuống xe, phụ tài xế xách vali xuống. Sau đó tìm xe đẩy, cả quá trình chẳng quan tâm Thoại Uyên đang đứng chỗ nào.

Thoại Uyên cũng chầm chậm đi phía sau bà Hảo và bà ngoại Diệt Tuyệt, thái độ xa cách kín bưng. Trong lòng cô còn âm thầm may mắn vì không ai chú ý đến mình. Tiếc rằng cô đã nghĩ quá sớm. Lúc hai người chuẩn bị vô phòng cách ly, Thoại Uyên theo phép nói vài lời chúc bà cháu Hoàng Phi lên đường bình an mà không có thái độ dư thừa nào khác. Hoàng Phi cũng chỉ giơ tay lên chào tạm biệt, hoàn toàn không có một động thái ôm hôn.

"Đi nha Uyên. Ở lại giữ gìn sức khỏe."

"Tạm biệt anh nhé!" Không hẹn ngày gặp lại. Thoại Uyên lặng lẽ nói thầm trong lòng.

Thái độ lạnh nhạt của hai người giữa quang cảnh hối hả của phi trường không khiến bà Hảo nghĩ gì, nhưng bà ngoại Diệt Tuyệt là người rất khó đối phó. Cho dù bà hài lòng cháu gái không có những hành động yêu đương quá khích, cử chỉ đoan trang nhưng mà người yêu đi xa, sao nó lại hờ hững thế này?

Vậy là trên đường về nhà, Thoại Uyên cứ nghĩ đã thoát nạn, từ giờ chẳng có người yêu nào vây quanh để đưa đi chơi, cô có thể tập trung vào chuyện học. Ai mà biết vui sướng chưa được bao lâu, bà ngoại Diệt Tuyệt không sợ có tài xế phía trước đã tung câu phủ đầu:

"Có phải con và Hoàng Phi giả vờ đóng kịch để gạt người lớn phải không?"

Thoại Uyên giựt mình: "Con đâu.. đâu có gạt ngoại. Con và anh Phi yêu nhau thật mà."

"Thái độ vậy mà là yêu sao? Đừng tưởng qua mặt ngoại là được."

Thoại Uyên run rẩy cam kết không tròn câu. Cho dù ủy khuất bản thân cũng trịnh trọng thề: "Con không có gạt ngoại.. Bởi vì tình cảm còn mới nên ngại thể hiện.. mấy hành động yêu đương.. Về sau sẽ.. từ từ bồi đắp.."



Chính Thoại Uyên nói xong cũng cảm thấy mắc ói. Mặt mũi cô đỏ hết lên. Biểu hiện của cô làm dịu lòng ngoại. Thì ra con bé không lừa mình, nó có tình cảm nên mới đỏ mặt. Bà ngoại liền an tâm, uy quyền của mình vẫn chưa bị khiêu chiến. Con bé vẫn còn biết sợ.

Thoại Uyên ở bên cạnh âm thầm hít sâu, cố gắng giữ hơi thở bình ổn. Sau đó tự răn đe trong lòng là từ bây giờ phải cẩn thận hơn trước mặt ngoại. May mắn Hoàng Phi không có mặt ở đây nên cô chẳng cần đóng kịch yêu đương. Nếu không con người không có năng khiếu như cô chắc chắn sẽ bị vạch trần sớm hay muộn.

Tưởng chuyện đã yên nhưng vài ngày sau rắc rối lại phát sinh. Nguyên nhân là bà Hảo gọi điện thoại về thăm bạn thân, rồi kéo cháu trai vào màn hình chào hỏi bà ngoại của người yêu. Thoại Uyên đi học nên không biết được cuộc trò chuyện này. Có điều cao xanh dường như không muốn giúp cô, cuộc gọi của họ vậy mà kéo dài đến lúc cô đi học về.

Thoại Uyên dẫn xe vào nhà, định chào ngoại xong là trốn lên phòng. Chưa kịp thực hiện ý đồ đã bị bà kéo đến trò chuyện với Hoàng Phi. Bản năng khiến cô vuột miệng: "Con đâu có gì để nói với anh ta."

Nói xong rồi cô mới vội vàng bịt miệng. Hoàng Phi bên kia cũng cười lớn và có chút vui sướng khi người gặp họa. Gần đây anh đã cảm nhận được sự phát xít của bà ngoại Thoại Uyên. Bà luôn thích áp đặt người khác và luôn tự cho mình đúng. Cách nói chuyện của bà cũng rất bề trên và có chút uy nghiêm. Giờ anh đã hiểu sao cô lại sợ bà ngoại mình đến mức này. Bà cụ đáng sợ như vậy hỏi ai không ngán?

Tự nhiên anh có chút tội nghiệp Thoại Uyên. Ai bảo cô quá nhát gan, không chịu vùng lên chống đối nếu điều ngoại nói không hợp lí. Chẳng lẽ bà ăn thịt cô? Lần đầu tiên Hoàng Phi thấy một cô bé sợ ngoại và ngoan ngoãn đến mức này. Môi trường anh sống từ nhỏ đến lớn toàn thấy mấy cô nàng chỉ thích thể hiện cái tôi của bản thân, đâu có kiểu một dạ hai thưa giống Thoại Uyên.

Cô khiến anh buồn cười. Rõ ràng ấm ức nhưng không dám chống đối, còn ngốc nghếch dựa vào anh, người cô chẳng hề biết rõ. Có lẽ bí quá nên hóa liều, có lòng làm phản nhưng không có can đảm đứng lên.

Kể từ lúc về Mỹ đến nay, bận bịu công việc rồi bạn bè, Hoàng Phi chẳng nhớ gì chuyện thỏa thuận yêu đương với Thoại Uyên. Nếu chiều nay đi làm về không bị nội kéo vào hỏi thăm bà Lan và bị bà xem như cháu rể mà đối đãi, anh đã quên luôn mình đang có một người yêu ngang hông ở Việt Nam.

Tiếng bà Lan lanh lảnh bên kia đầu dây đang la Thoại Uyên khiến Hoàng Phi bừng tỉnh: "Con vừa nói gì vậy Uyên?"

Thoại Uyên biết mình nói bậy nên run run: "Dạ không phải, ý con là.. là hôm nay con và anh Phi đã nói chuyện nhiều với nhau rồi, nên giờ mới không còn chuyện để nói đó ạ."

Hoàng Phi lại muốn cười. Con nhóc này ngoan nhưng không khôn. Hai người yêu nhau thì nói bao nhiêu cho đủ. Cái gì mà hôm nay nói xong là hết chuyện rồi? Nếu yêu nhau thì nhìn nhau không cần nói đã thấy hạnh phúc. Làm gì có chuyện hết biết nói gì.

Mà nhắc đến chuyện này mới nhớ, hai người bọn anh chẳng có số điện thoại của nhau. Vì không yêu nên đâu ai nhớ phải xin số của nhau. May mắn hai bà cụ chưa phát hiện ra điểm bất thường này.

Bà Hảo thích cháu dâu nên nhảy vào can ngăn, sợ bạn thân khiển trách Thoại Uyên: "Bà đừng nghiêm khắc quá, làm bé Uyên sợ." Rồi giọng bà nhẹ nhàng như sợ hù dọa cô thêm: "Mới đi học về hả con?"

"Dạ!" Thoại Uyên vẫn rét khi ngoại nhìn chằm chằm vào cô như muốn khám phá não của cô hiện tại đang nghĩ gì.



Bà Hảo cứ như chuyên gia tâm lý đưa ra chủ kiến để hai trẻ trò chuyện với nhau. Hoàng Phi nhìn khuôn mặt ấm ức vì mới bị ăn mắng xong của Thoại Uyên, thay vì đồng cảm thì anh lại buồn cười. Biểu cảm hiện giờ của cô thật trẻ con khiến Hoàng Phi rất muốn thò tay qua màn hình nhéo cho đã ghiền.

"Đi học có mệt không em?" Giọng Hoàng Phi có chút từ tính và dùng chữ em thay vì gọi tên cô.

Nội đang nhìn anh nên anh cũng phải tình cảm một chút. Nếu gọi tên cô nghe rất xa cách. Cô nhóc bên kia không giỏi ứng phó tình huống nên gượng gạo vô cùng: "Dạ không mệt!"

Câu trả lời chẳng có chủ ngữ vị ngữ khiến người ta thấy ngay sơ hở. Cho nên Hoàng Phi không thể trông mong, chỉ tự cứu bằng cách dẫn dắt Thoại Uyên vào câu chuyện của anh. Cứ thế một người hỏi và một người bị động trả lời qua mặt các cụ già.

Những tưởng đã yên thân, hai người ở xa có tình cảm với nhau hay không thì các trưởng bối cũng không thể biết được. Thoại Uyên cảm thấy mình vẫn còn may mắn khi bị ngoại ép gả cho một người ở trời Tây. Cô có thể yên ổn lên giảng đường, thời gian nào rảnh thì trốn trong phòng tận hưởng thế giới riêng.

Người lớn trong nhà đều bận việc ở công ty, không ai chăm bẵm vào chuyện yêu đương của cô. Tiếc rằng cô vui sướng chưa được bao lâu thì sáu tháng sau ngoại lại tung tin sét đánh rằng bạn thân và cháu trai yêu dấu của bà sắp sửa về Việt Nam. Bản năng khiến Thoại Uyên vuột miệng:

"Bộ anh ta rảnh lắm sao mà về Việt Nam hoài vậy?"

Bà ngoại nhìn cô như người ngoài hành tinh: "Con vừa phát ngôn gì vậy Uyên? Đây là thái độ nên có của người yêu dành cho bạn trai ở xa mới về của mình sao?"

Thoại Uyên bèn ngậm chặt mồm, nhưng nội tâm lúc này đang tức tối và bất an. Bạn trai cái gì mà bạn trai, nếu anh ta về đây cô lại mệt mỏi dài dài. Cô học năm thứ ba đang vào chuyên ngành nên rất bận rộn. Kẻ này sao không an ổn làm việc bên kia, chạy về đây quấy rối hoài là sao?

Cô đâu có thời gian mà bồi anh ta lang thang phố phường ăn quà vặt. Nhưng nếu không làm thì bị áp lực của ngoại, thật sự khóc không ra nước mắt. Thôi thì cô sẽ cố hết sức diễn tròn vai trong mấy ngày tới. Hy vọng anh ta chỉ hộ tống nội mình về Việt Nam, rồi ở lại chơi một tuần và sẽ biến về bên kia.

Thực tế chứng minh đời không như là mơ mà đầy biến cố bất ngờ. Rắc rối đầu tiên là ngày hai bà cháu họ xuống máy bay, Thoại Uyên bị ngoại áp tải ra sân bay đón người. Còn may họ biết điều về ngày chủ nhật nên cô không phải nghỉ học, nếu không cô đã rủa mười tám đời tổ tông nhà Hoàng Phi.

Ngoại và Thoại Uyên đợi một lúc thì thấy Hoàng Phi đẩy hành lý ra. Bà Hảo bước trầm ổn bên cạnh. Bà cụ U80 nhưng vẫn mạnh khỏe, da dẻ hồng hòa cho thấy ngày thường được chăm sóc tốt và môi trường sống cũng không tệ, nên tính cách hòa ái dễ gần, không cáu gắt như bà ngoại Diệt Tuyệt của cô.

Hoàng Phi thấy con nhóc đã ký thỏa thuận yêu đương với mình đang đứng bên cạnh bà ngoại Diệt Tuyệt. Cô bé này có mặt mũi đúng là khó lẫn với người nào khác. Chỉ cần môi cô hơi động là hai đồng điếu lập tức xuất hiện khiến cả khuôn mặt trông sinh động hẳn. Cô mặt chiếc voan đầm cổ tim, tay lỡ cột nơ xinh xắn. Phong thái con nhà lành, khác hẳn mấy cô bạn người Mỹ của anh, lúc nào hở được sẽ rất táo bạo.



Nhìn cô nhóc, trong suy nghĩ của Hoàng Phi lập tức xuất hiện hai từ ngây thơ. Ở trước mặt Thoại Uyên, anh cảm thấy thật thoải mái, không cần phải gò bó bản thân. Có lẽ cô không thích anh và Hoàng Phi chỉ muốn chọc phá cô, nên anh thả lỏng tâm tình. Không phải là cô gái mình để ý, cho nên không cần phải chải chuốc hoặc chú ý tới ngôn từ.

Hoàng Phi chào bà Lan trước rồi mới quay lại người yêu trên danh nghĩa: "Khỏe không Uyên?"

Thoại Uyên mãi nghĩ đông nghĩ tây mà không hay Hoàng Phi ở trước mặt. Anh đã hỏi cô hai lần, nhưng cô cứ như bị định chú chẳng đáp lời. Thái độ của Thoại Uyên thành công củng cố sự nghi ngờ của bà Lan rằng cháu gái thật sự chỉ đóng kịch để qua mặt mình.

Cháu rể tương lai chết bằm này cũng giỏi giả vờ. Yêu nhau kiểu gì mà sau sáu tháng gặp nhau bọn chúng không có tí cảm xúc, một hành động ôm nhẹ cũng không có. Bà dạy con bé đoan trang chứ không cấm nó thể hiện tình yêu, miễn hành động đừng quá lộ liễu là được. Vậy mà con nhóc này có vẻ không thèm cho người ta sắc mặt luôn.

Thế là bà Lan bắt đầu âm thầm để ý hành động của Thoại Uyên và Hoàng Phi. Suốt trên đường về hai đứa cứ như hai người xa lạ. Hoàng Phi chỉ tương tác với bà, còn cháu gái ngồi bên cạnh lại hờ hững ngắm phố xá Sài Gòn. Thoại Uyên không biết nguy hiểm đang rình rập. Mãi cho đến lúc đưa hai bà cháu Hoàng Phi về nhà họ và xe dừng trước cửa nhà mình, ngoại mới làm việc với Thoại Uyên:

"Con nói đi đây là sao? Hoàng Phi có yêu con không, sao lại hờ hững thế này?"

Yêu được mới sợ! Thoại Uyên rất muốn thẳng thắn cho bà biết chả có tình yêu gì giữa hai người. Có điều cô không quen ăn gan nên nói trớ đi: "Có hờ hững gì đâu ngoại, bọn con ngày nào cũng trò chuyện trên điện thoại. Tại ở ngoài nên hai đứa không thích thể hiện tình cảm thôi mà."

Chính Thoại Uyên nói xong cũng cảm thấy ngượng ngùng. Cô ngượng không phải vì mắc cỡ của cô gái có tình yêu, mà ngại vì là đứa trẻ chưa lớn chẳng có kinh nghiệm tình trường mà giờ bị bắt nói chuyện yêu đương. Nhưng ở trước mặt bà ngoại phát xít, Thoại Uyên nhũn như con chi chi.

Thế là cô ra sức giãi bày mọi cách cho bà tin. Tiếc là rắc rối chưa bao giờ kết thúc. Hai ngày sau đó, bà nội bên kia sang nhà Thoại Uyên chơi, nhưng tên cháu nội chết bằm kia không thấy mặt mũi đâu. Sau khi bà nội hắn ra về, bà ngoại lại lôi cô ra chất vấn.

Nói một lúc lại mắng cô ngu ngốc, không phân biệt được đâu là tình cảm thật, đâu là sự dối lừa. Nếu cô quả quyết mình và anh chàng kia đang yêu nhau thì chỉ có một mình cô nghĩ thế, còn người kia không hề có cảm xúc gì với cô. Ngoại nói đến chuyện này tự nhiên lửa giận bừng bừng.