Thịnh Thế Khói Lửa

Chương 208: Theo ta đi



Đi vòng quanh Hỉ Ca ba bốn lượt để quan sát từ trên xuống dưới, cô gái kia chậm rãi mở miệng: – “Ta là Tiểu Cửu đây.”

“Tiểu Cửu?” – đến phiên Hỉ Ca giật mình.

Hỉ Ca không cố ý đi tìm Tiểu Cửu. Không ngờ lại vô tình gặp gỡ ở nơi này. Thoạt nhìn, Tiểu Cửu lăn lộn ở trò chơi không tệ nha.

Đánh giá một thân trang bị thích khách trên người Tiểu Cửu. Nếu nhớ không lầm, bộ sáo trang này là phần thưởng cao nhất của một nhiệm vụ liên hoàn. Khác với bộ sáo trang của Hỉ Ca, bộ sáo trang của Tiểu Cửu có thể thăng cấp, có thể tăng điểm thuộc tính. Bất quá, mỗi lần thăng cấp đều có yêu cầu hoàn thành một chuỗi nhiệm vụ gì đó. Độ biến thái ngang ngửa với nhiệm vụ thần khí của Hỉ Ca. Tiểu Cửu hiện tại đã lên cấp 90. Hỉ Ca vẫn nhớ, cô vào trò chơi một đoạn thời gian rồi Tiểu Cửu mới tiến vào. Không ngờ hiện tại cấp bậc của 2 người vẫn sàn sàn nhau. Thực khiến lòng người căm phẫn mà.

Ngoài dự kiến gặp nhau thật khiến hai người vui vẻ. Nhưng họ không lãng phí thời gian, trò chuyện gì đó tính sau, hiện tại giải quyết boss cái đã. Lần đầu tiên hợp tác, hơn nữa 2 người đánh một con boss dành cho đội ngũ 4 người, cộng thêm chuyện không có kiếm khách giữ cừu hận quái, khó khăn là rất lớn. Tiểu Cửu thuộc loại thích khách vừa công vừa thủ, lại phát triển theo đường nhanh nhẹn. Bình thường mà nói, thích khách vừa công vừa thủ rất khó luyện đến hàng cao thủ. Cũng may công kích lẫn huyết lượng của Tiểu Cửu đều cao. Dựa theo lời Tiểu Cửu thì thời khắc mấu chốt, có thể biến thành kiếm khách để giữ quái. Đối với chuyện này, Hỉ Ca bảo trì im lặng.

Theo Tiểu Cửu kể lại, lúc tiến vào trò chơi, tân thủ thôn của cô ở gần Cực Bắc Băng Nguyên. Sau khi rời thôn, liền trực tiếp ở lại nơi này học kỹ năng và luyện cấp. Hai người đều là băng hệ, đối phó hỏa kỳ lân sẽ có thêm điểm cộng. Quá trình đánh quái không mấy suông sẻ. Công kích của Hỉ Ca quá cao. Tiểu Cửu thường xuyên không giữ được quái. Cho nên, thỉnh thoảng lại nghe Tiểu Cửu thét chói tai. Hỉ Ca đầu đầy hắc tuyến. Người bị kỳ lân đâm trúng là cô. Cô còn không có phản ứng gì. Tiểu Cửu rốt cuộc vì sao la hét như heo chọc tiết a? Boss kỳ lân không có kỹ năng độc đáo nào, chỉ có huyết lượng hơi cao thôi. Hai người mài hơn nửa giờ liền giải quyết được nửa cột máu của nó. Ngay lúc này, tự nhiên bên cạnh họ mọc ra vài người vừa truyền tống tới.

Đội ngũ có 4 người, 2 nam 2 nữ. Bọn người kia thấy Hỉ Ca và Tiểu Cửu đánh boss kỳ lân, không vội vả rời đi, ngược lại đứng ở một bên nhìn. Đây là muốn xem náo nhiệt hay muốn đợi thời cơ cướp quái??? Hỉ Ca nhìn không ra. Chỉ có thể âm thầm đề phòng tình huống xấu nhất phát sinh.

Đợi đến lúc hỏa kỳ lân ầm ầm ngã xuống, 4 người kia vẫn một bộ đứng yên không động đậy. Hỉ Ca tiến tới sờ thi thể, lấy tới 2 món đồ.

Một cái là pháp trượng của hỏa thuật sĩ. Không thể không khen, pháp trượng thật quá xinh đẹp. Nguyên liệu chế tác là băng hỏa hàn thiết, khi cầm trên tay sẽ tỏa ra một tầng ánh lửa chập chờn bao bọc xung quanh nhưng không hề tạo ra cảm giác bỏng rát. Pháp trượng khảm một viên hỏa thạch cực lớn ở trên đầu, chung quanh khảm 99 viên kim cương loại nhỏ, khi ánh sáng chiếu vào, hào quang bắn ra bốn phía. Hỉ Ca khẳng định, ai cầm cây pháp trượng này lên sàn PK, đảm bảo là kẻ đầu tiên bị giết. Món đồ này quá chói lọi, quá nổi bật, quá thu hút. Nói thật, Hỉ Ca nhìn cây pháp trượng liền nghĩ ngay đến Khờ Dại. Quá hợp nhau luôn.

Món đồ thứ hai là bản vẽ chế tạo đèn lồng. Hẳn là dùng cho hoạt động ngày rằm. Bản vẽ không giới hạn điều kiện, ai cũng có thể học. Hỉ Ca không có hứng thú. Vừa lúc Tiểu Cửu thấy thích, liền đưa cho cô ta. Về phần cây pháp trượng, Hỉ Ca bỏ túi. Truyền kỳ pháp trượng trong mắt Hỉ Ca không đáng bao nhiêu tiền. Nhưng nếu ném nó lên sàn đấu giá có lẽ sẽ gây ra một trận phong ba. Đợi về đến Long Thành sẽ tìm Khờ Dại bàn tính sau.

Hỏa kỳ lân đã đánh chết. Đồ vật đã phân chia xong. Đội ngũ 4 người rốt cuộc hướng bên này đi tới.

“Cửu Tiểu Thư, còn nhớ chúng ta không?” – người lên tiếng là một trong hai cô gái. Tuy cô ta đang cười, bất quá là biểu tình nhe răng cười.

Hỉ Ca nhướng mày, bọn họ tựa hồ có thâm cừu đại hận với Tiểu Cửu. Ánh mắt của ai cũng tràn ngập hàn ý.

“Ngươi nghĩ sao?” – Tiểu Cửu tỉnh bơ trả lời. Tiểu Cửu trước giờ vẫn vậy. Đối với người thân thì nói chuyện ôn nhu, đối với người lạ liền bày ra bộ mặt lạnh lùng.

“Một tháng trước, ngươi hủy đi Cúc Thủy gia tộc của bọn ta, lại đuổi tộc trưởng của bọn ta ra khỏi trò chơi. Ngươi có muốn chối không?”

Hỉ Ca hiểu ra, đây là đến hỏi tội. Nhưng không ngờ những người này có giáo dưỡng tốt ghê. Nếu đổi lại là cô, lúc nãy vừa thấy người đã ra tay ngay, suy nghĩ làm gì, giết trước nói sau mới là công đạo.

“Ta giết người nhiều lắm. Ngươi muốn nói tới người nào?” – Tiểu Cửu nhíu mày. Ai nhớ chuyện của tháng trước chứ? Thật là đám người nhàm chán.

Đại khái thái độ của Tiểu Cửu chọc giận cô gái kia. Khuôn mặt cô ta thoắt cái đỏ bừng, hô hấp dồn dập, ngực phập phồng lên xuống, khiến cho mấy tên con trai trong đội ngũ vừa liếc mắt vừa nhiễu nước miếng.

“À… lúc lâm trận mà ta chạy trốn, ngươi sẽ không trách ta chứ?” – Hỉ Ca nói trên kênh đội ngũ.

“Không. Bất quá, ngày mai sẽ không có cơm.” – Tiểu Cửu thật tự nhiên trả lời.

“Đồ độc ác. Tương lai khẳng định không ai thèm cưới ngươi.” – Hỉ Ca bất mãn. Vì miếng cơm, cô phải ở lại chịu khổ rồi.

“Tiếu Khuynh Thành đã nói sẽ phụ trách với ta.” – Tiểu Cửu cười thực âm hiểm. Hỉ Ca rùn mình một cái. Không ngờ Sở Tiếu Ca đã rơi vào ma trảo của yêu nữ này. Theo phỏng đoán, Sở Tiếu Ca khẳng định còn chưa biết Tiểu Cửu là ai.

“Nó không biết ngươi là ai đúng không?” – Hỉ Ca dám chắc, nếu em trai biết, đã chạy tới báo cho cô rồi.

“Dĩ nhiên.”

Hai người nói chuyện phiếm trên kênh đội ngũ. Trong khi ở phía đội diện, cô gái kia chống nạnh chỉ trích ác trạng (danh sách chuyện xấu) của Tiểu Cửu một hơi một tràng. Hỉ Ca nghe mà nhịn không được phải bội phục Tiểu Cửu. Rốt cuộc, Tiểu Cửu làm bao nhiêu chuyện xấu nha… nói nãy giờ còn nói chưa xong a~ Thông qua bảng cáo trạng, Hỉ Ca đã hiểu, bạn cùng nhà của cô ở trong trò chơi bị biết bao nhiêu người ghét, bị biết bao nhiêu người hận. Không hỗ là đồng môn của A Thất. Bản chất giống y chang nhau. Hiện tại, người đứng đầu trên liệp sát bảng của Cực Bắc Băng Nguyên là Cửu Tiểu Thư. Đúng là làm cho người ta bất khả tư nghị (không còn gì để nói).

“Nhàm chán! Ngươi nói nhiều như vậy làm chi. Muốn đánh thì nhào lên. Ta không có thời gian đùa giỡn với ngươi đâu.” – Tiểu Cửu bực mình cắt ngang.

“Vị tiểu thư này, mời ngươi cách xa một chút. Đây là chuyện ân oán giữa chúng ta và cô ấy.”

Hỉ Ca cảm thán, quả nhiên là tiểu thư khuê các, thực lễ phép. Nghe giọng nói ôn hòa của người kia, Hỉ Ca rất nghe lời, tự động lùi về sau 10 thước.

Tiểu Cửu cười lạnh một tiếng, không nói hai lời trực tiếp nhắm ngay nữ vũ giả đứng trước mặt mà tấn công. Hai chiêu dịch cốt, huyết lượng của nữ vũ giả liền giảm gần một nửa. Dược sư trong đội ngũ vội vàng cấp cho cô ta thêm huyết. Mặc dù lùi ra rất xa, nhưng Hỉ Ca vẫn đứng trong phạm vi có thể công kích. Cô nhìn 4 người kia, khóe miệng nhếch lên, phóng ra một cái quần công. Băng tuyết điệp vũ. Từ trên trời rơi xuống hàng loạt băng tinh. Huyết lượng của 4 người kia giảm xuống không ngừng. Không cho dược sư cơ hội hồi huyết, Hỉ Ca phóng qua 2 cái băng trùy, thoải mái đem vị dược sư yếu đuối kia đẩy ngã.

Nhóm người kia không đoán được Hỉ Ca sẽ ra tay với họ. Theo chỗ họ biết thì Cửu Tiểu Thư trước giờ căn bản không có bạn bè nào hết, cũng không có đoàn đội, trừ phi là đánh boss mới tổ đội với người lạ. Lúc mới đến, bọn họ đã quan sát tình huống rõ ràng. Họ đoán, Hỉ Ca và Cửu Tiểu Thư không hề quen nhau. Khi kỳ lân xuất hiện hai người mới tổ đội để đánh boss. Cho nên bọn họ mới dễ dàng đáp ứng cho Hỉ Ca rời đi. Thật không ngờ Hỉ Ca lại ra tay với họ.

“Ngươi và cô là người của Hỏa Nhân?” – nữ vũ giả cắn răng nuốt dược, trừng mắt hỏi Hỉ Ca. Đáng tiếc, cô ta không có thời gian nghe được câu trả lời bởi vì sau lưng đã bị người ta đâm cho một đao, trực tiếp hy sinh.

Hỉ Ca nhún vai: – “Thực hiển nhiên, không phải.”

Còn lại 2 người, căn bản vô dụng. Chẳng tốn chút thời gian nào liền giải quyết xong. Hỉ Ca và Tiểu Cửu lúc phối hợp đánh boss có hơi khập khiễng, nhưng phối hợp giết người lại ăn ý mười phần. Quả nhiên, nữ nhân đều không phải là những người chỉ biết an phận.

“Bọn kia là ai thế?” – Hỉ Ca hỏi. Sau khi giết người xong, cả hai đều không có ý định rời đi. Hỉ Ca còn muốn đánh ngọc phù. Tiểu Cửu là nhàm chán, ở lại nói chuyện phiếm.

“Ta làm sao biết.”

Ngữ khí này… giống y chang Thất Tử!!! Hỉ Ca liếc mắt khinh bỉ. Ngay cả lý do vì sao người ta kết thù oán với mình cũng không biết, phỏng chừng đã giết vô số người rồi.

“Ngươi ở Cực Bắc Băng Nguyên rốt cuộc làm gì?” – Hỉ Ca tin tưởng, cho dù Tiểu Cửu chỉ có một mình, cô ta vẫn đủ năng lực để quậy phá. Có điều, hồi nãy Hỉ Ca nghe nữ vũ giả kia dùng tới từ “các ngươi”, nghĩa là Tiểu Cửu đi chung với một đám người?

“Trước kia mở một cái bang hội, sau đó đem tặng cho người khác. Hiện tại, ai bỏ tiền ra mướn thì ta giết người giùm họ.”

Một câu nói, đủ gói gọn cuộc sống phong phú trong trò chơi của Tiểu Cửu.

“Bang hội nào?” – Hỉ Ca trợn mắt. Tại sao cô không gặp được vận may như này nha… tự nhiên có người đem nguyên bang hội tặng cho cô.

“Linh Độ Hỏa. Vốn ta muốn tặng cho ngươi. Bất quá lúc đó nghe nói ngươi đang làm phó bang chủ của Vực Sâu. Về sau, khi ngươi rời khỏi Vực Sâu, ta liền chơi Lam Sắc một vố cho bỏ ghét.”

Lời nói của Tiểu Cửu làm Hỉ Ca trợn mắt há mồm. Linh Độ Hỏa. Bang phái này cô còn nhớ rõ tên. Là do Lam Sắc mời về cùng với Liệp Sát Bang. Về sau không trụ lại Vực Sâu, trước khi rời đi đúng là có gây khó dễ cho Lam Sắc, khiến Lam Sắc rơi vào tuyệt cảnh (đường cùng). Hồi đó Hỉ Ca còn thấy kỳ quái. Hai bên minh hữu sao lại trở mặt thành thù? Hóa ra là vì cô.

“Vì sao lại đem bang phái tặng cho người khác?” – Hỉ Ca khó hiểu hỏi.

“Ta giết người nhiều lắm, thường xuyên khiến bang phái bị lôi kéo vào chuyện phiền toái. Cho nên quăng chức bang chủ cho người khác. Bản thân thong dong không phải tốt hơn sao.”

“Vậy vừa lúc, ngươi theo ta đi.” – Hỉ Ca chính là sợ thiên hạ không náo loạn đây.