Thiếu Gia Ăn Chơi Đừng Làm Phiền Tôi

Chương 85: Giai Giai đừng nhìn anh kiểu đó anh cũng là đàn ông đấy



Ngãi Giai nghẹn lời trước câu nói của hắn đành phải dùng ánh mắt nũng nịu nhìn hắn nói không được đành phải lấy vũ khí ra để đe doạ hắn vậy

Hắn nhướng mày " Giai Giai đừng nhìn anh kiểu đó anh cũng là đàn ông đấy "

Cô phất lời ý của hắn " Sau khi hoàn thành công việc em lập tức đặt vé máy bay trong đêm bay về đây có được không?"

Thấy cô cứ ra sức nài nỉ đành phải thoả hiệp với cô trước "Được là do em nói đấy"

" Cảm ơn ông Lục " Cô vui vẻ hôn lên má của hắn xem như là quà chuộc lỗi sau hai ngày xa cô vậy

{…]

Hôm nay Mã Thị mở tiệc chào mừng thành lập 20 năm của công ty đương nhiên khách mời tới đây đều là người có máu mặt. Tô Tiểu Mạn cũng được mới tới đây tham dự vì lúc trước cô còn làm bên công ty cũ đã giúp Mã Thị dành lại nhiều vật phẩm nên chủ tịch Mã rất xem trọng cô nên đương nhiên hôm nay không thể nào thiếu cô tham dự

Cô đi dạo được một lúc lại vô tình nhìn thấy Giai Nghiên trong đám đông, cô nhẹ nhàng đi tới chào hỏi anh

"Xin chào lại gặp nhau nữa rồi"

Anh đang nói chuyện với khách hàng của công ty bị tiếng nói của cô phải dừng lại cuộc nói chuyện "Xin lỗi lát nữa tôi quay lại sau"

Anh kéo cô rời khỏi đó tầm vài bước rồi thả tay cô ra "Sao cô đến đây"

" Đương nhiên là được mời"

" Tôi nhớ là trong danh sách mời đâu có tên cô?"



"Anh hỏi nhiều như vậy làm gì"

Vừa nói dứt cầu tên họ Tề đúng lúc cũng có mặt ở đây bên cạnh hắn còn có một cô gái vô cùng xinh đẹp, ánh mắt cô cứ dán chặt vào hai người bọn họ đang vui vẻ khoát tay nhau anh cũng tò mò nhìn theo hướng của cô liền mở miệng chăm chọc

"Người tình của cô đang vui vẻ với người phụ nữ khác kìa có thấy không ?"

Cô lườm anh "Thấy rồi không cần anh nhắc như vậy đâu "

Tề Chí Tinh cũng vừa nhìn thấy bóng dáng cô lập tức muốn đi tới chào hỏi nào ngờ lại bị cô gái bên cạnh dịnh lại "Anh muốn đi đâu vậy"

" Cùng nhau qua chào hỏi bọn họ đi" hắn kéo tay cô ta dịnh vào tay mình

Cô đang cãi nhau với anh lại bị giọng của người phụ nữ khiến cho ánh mắt của cô đành phải chuyển hướng qua nhìn cô ta

" Tô Tiểu Mạn không ngờ chị cũng được mời tới đây" cô ta khi dễ nhìn cô

"Thứ trơ trẽn như cô cũng được mời tới tại sao tôi lại không được ở đây?" Cô trừng mắt nhìn cô ta đang khoác vai người đàn ông của mình

Cô ta đành phải nhẫn nhịn tiếp tục giả vờ hỏi thăm cô "Tiểu Mạn sau khi chị rời khỏi lão Tề chị đã kiếm được chỗ ở chưa nếu chưa hay là em giúp chị kiếm nhà trọ nào gần đây để chị ở nhề"

Cô cười nhạt, quả thật trên đời này có người trơ trẽn như cô ta giật chồng của người khác còn giả vờ đi hỏi thăm cô à?

" Cảm ơn đã quan tâm tôi ở nhà trọ thì cái loại như cô nên cặp thêm nhiều lão già để được ở biệt thự hơn đấy"

Cô ta tức giận giơ tay tát cô nhưng bị bàn tay to lớn khác bóp chặt tay cô ta, cô ta gẩng đầu lên lại chạm phải ánh mắt cảnh cáo của người đối diện bất giác hai bả vai run lên vì đau

"Cảnh cáo cô đừng tùy tiện đụng vào phụ nữ của tôi nếu không tay cô khó mà giữ được" Giai Nghiên thả tay, cô ta lập tức rút tay về xoa xoa chỗ mà anh bóp khi nãy



Tề Chí Tinh thấy cô được anh bảo vệ như vậy trong lòng liền có chút ganh tị " Mạn Mạn có cần nói nặng với Hạ Vân như vậy không ?"

"Tôi nói nặng bao giờ? Chẳng phải cô ta leo lên giường cướp anh từ tay tôi sao ?"

" Lúc đó chỉ là hiểu lầm anh đã muốn giải thích với em nhưng em lại không hề tin nó, em có thể nghe anh nói một lần có được không hả Mạn Mạn"

" Câm miệng ! Chúng ta đã kết thúc rồi thì đừng nên nhắc lại nó nữa sau này mong anh đừng làm phiền tôi " Cô tức giận quát vào mặt hắn không nói không rằng liền xoay người bỏ đi

Anh nhìn hắn ta đang đứng nhìn chẵm chằm vào bóng lưng của Tiểu Mạn dừng rời khỏi cửa không quên lạnh giọng cảnh cáo hắn

" Nếu lần sau người phụ nữ của tôi bị cô ta bắt nạt tốt nhất là anh nên cầu nguyện cho cô ta còn nguyên vẹn mà trở về bên cạnh anh đi"

Anh liếc mắt nhìn cô ta lạnh lùng quảnh mặt bỏ tay vào túi quần đi theo Tiểu Mạn ra bên ngoài. Vừa rời khỏi buổi tiệc anh đã nhìn thấy bóng lưng của một cô gái đang run rấy ngồi một góc ở sau con hẻm nhỏ

Giai Nghiên biết người đó là cô nên nhanh chóng đi đến đó " Cô yêu hắn đến vậy à?"

Mắt cô ướt nhẹp ngẩng đầu lên nhìn anh " Anh đi theo tôi làm gì?"

Khoảnh khắc khi nhìn thấy cô rơi lệ vì kẻ không ra gì trái tim đột nhiên lại đau lòng nhưng vẫn mở miệng chăm chọc cô "Sợ cô nghĩ quần làm chuyện bậy bạ lại gây ra phiền phức cho người khác"

Giọng cô khàn khàn xua đuổi " Anh về đi tôi muốn ở một mình "

Anh một mực không đi lại ngồi xuống bên cạnh cô, Tô Tiểu Mạn cau mày khó hiểu nhìn anh " Anh muốn làm gì tôi kêu anh đi đi đầu có kêu ngồi xuống "

" Cô ồn ào thật"