Thiên Trường Chi Cửu

Chương 294: Sớm sinh quý tử



Hôm sau.

Thẩm Thiên Trường choàng tỉnh bởi tiếng chuông báo thức được đặt để đi làm, cô thức dậy vệ sinh cá nhân như thường lệ.

Trong lúc đánh răng rửa mặt, đầu óc của cô hoàn toàn trống rỗng, đợi đến khi chuẩn bị thay quần áo, cô nhìn thấy chiếc váy màu xanh bạc hà trong giỏ quần áo bẩn, mới đột nhiên nhớ tới những chuyện xảy ra tối qua.

Cô hít một hơi thật sâu, xác định được rằng cô lại bị mất trí nhớ tạm thời!

Thế nên lát nữa cô sẽ bay tới thành phố Nhĩ với Lục Chi Cửu!

Nghĩ đến đây, trái tim Thẩm Thiên Trường bỗng đập thình thịch mà chẳng thể kìm nén được. Cô cuống quýt nhìn đồng hồ, hôm qua cô đặt vé máy bay mười giờ sáng, bây giờ mới bảy giờ, vẫn coi như là sớm.

Cô vội vàng lấy một chiếc hộp ra khỏi tủ quần áo, sau khi lấy bừa vài bộ quần áo của cô và Lục Chi Cửu, cô lại nghĩ tới chuyện nhiệt độ trên cao nguyên thành phố Nhĩ lạnh hơn thành phố Vân bây giờ, thế là lại mở tủ quần áo định lấy thêm mấy chiếc áo gió chống lạnh.

Vừa mới lấy quần áo ra thì Lục Chi Cửu mở cửa phòng bước vào, Thẩm Thiên Trường giật nảy mình, vội vàng nhét quần áo vào chiếc hộp rồi đóng nó lại.

“Em… dậy rồi à?”

Nhìn dáng vẻ cố tỏ ra bình tĩnh của cô, đôi mắt anh hiện lên sự nghiền ngẫm.

Ánh mắt anh khiến Thẩm Thiên Trường chột dạ, cô vội vàng di dời tầm nhìn: “Em đi tìm va ly.”

Dứt lời cô ra khỏi phòng ngay.

“Ở trong căn phòng bên trái.” Lục Chi Cửu nhắc nhở.

Thẩm Thiên Trường lại vội vàng quay trở lại, sang căn phòng bên tay trái.

Vào trong căn phòng đó, rốt cuộc Thẩm Thiên Trường cũng không nhịn được vươn tay vỗ vào má mình, cô sắp phát điên thật rồi!

Chẳng lẽ đây là di chứng của việc căng thẳng suốt một ngày dài, bây giờ mới đột nhiên hoàn hồn lại?

Cái sự oai phong lẫm liệt của cô ngày hôm qua đâu rồi? Vì sao cô phải luống cuống như thế, đến việc cầu hôn mà cô còn dám làm, còn chuyện gì mà cô không dám cơ chứ!

Sau mấy phút cổ vũ bản thân, rốt cuộc Thẩm Thiên Trường cũng bình tĩnh hơn một chút, cô mang va ly tới phòng ngủ, quăng hết đống quần áo trên giường vào trong…

“Thẩm Thiên Trường, em đang hồi hộp.” Lục Chi Cửu dựa vào góc tường, thản nhiên vạch trần cô.

Thẩm Thiên Trường nghiến răng, ném mấy bộ quần áo của anh trong va ly về phía anh: “Đồ của anh tự anh sửa soạn đi.”

Thẩm Thiên Trường đóng va ly lại, đứng lên đi ra ngoài.

Lục Chi Cửu nhìn đống quần áo trong tay, trên mặt hiện lên nét khó hiểu và vô tội, chẳng phải hôm qua vẫn rất ổn đấy ư?

Thẩm Thiên Trường xuống lầu vào phòng ăn, vú Trần đã làm xong bữa sáng, thấy cô xuất hiện, bà vui mừng ra mặt.

“Chúc mừng mợ Chín!”

Thấy bà ấy nói như thế, khuôn mặt của Thẩm Thiên Trường lập tức đỏ ửng, cô ngượng ngùng nói một câu: “Chung vui.”

Vú Trần múc cháo cho Thẩm Thiên Trường, Thẩm Thiên Trường lại nhíu lông mày, táo đỏ và lạc trong cháo nhiều hơn hẳn mức tiêu chuẩn bình thường…

“Vú Trần, hình như táo đỏ và lạc trong cháo Bát Bảo hôm nay nhiều quá thì phải.”

Vú Trần tươi cười hớn hở nói: “Không nhiều, không nhiều đâu, chúng tốt lắm đấy, ngụ ý là sớm sinh quý tử, phải ăn nhiều mới tốt.”

Sớm sinh quý tử…

Khụ khụ…

Thẩm Thiên Trường cảm thấy hiện tại cô không thể nghe bất cứ một chủ đề nào liên quan đến sinh con…

Thẩm Thiên Trường cúi đầu lẳng lặng ăn sáng, mới ăn được một nửa thì Lục Chi Cửu cũng thong thả xuống lầu.

Anh tới bên cạnh Thẩm Thiên Trường và ngồi xuống.

Vú Trần lập tức múc một bát cháo cho anh: “Chúc mừng cậu Chín!”

Nhìn táo đỏ và lạc tràn trề trong bát, khóe môi Lục Chi Cửu cong lên: “Vú Trần cũng chung vui.”

Vú Trần nhìn Lục Chi Cửu, nụ cười trên mặt sắp tới mang tai luôn rồi, bà chưa bao giờ thấy cậu Chín vui vẻ như hôm nay!

Thẩm Thiên Trường ăn sáng thật nhanh, đang định đứng lên thì lại bị Lục Chi Cửu kéo tay lại: “Thẩm Thiên Trường, chúng ta sẽ làm gì bây giờ?”

Thẩm Thiên Trường tỏ vẻ khó hiểu: “Tới thành phố Nhĩ hưởng tuần trăng mật chứ làm gì.”

Lục Chi Cửu buông tay cô ra, nhìn phản ứng của cô gái này, anh còn tưởng rằng cô không biết hôm nay bọn họ sẽ làm gì cơ.

Thẩm Thiên Trường đang định lên lầu thì vú Trần gọi cô lại, bà cầm một hộp quà tới trước mặt cô: “Mợ Chín, cô Năm bảo tôi đưa cô thứ này, cô ấy nói là có thể sáng nay sẽ không kịp dậy trước khi cậu mợ xuất phát, vì thế bảo tôi chuyển nó cho cô.”

Thẩm Thiên Trường nhìn hộp quà, ngoài hộp có hàng chữ “Essence”.

Thẩm Thiên Trường giơ tay nhận lấy nó: “Vú giúp cháu cám ơn chị Tiểu Vũ.”

Vú Trần tới gần Thẩm Thiên Trường, nói bằng giọng mà chỉ hai người nghe thấy: “Cô Năm bảo mợ Chín mở quà vào lúc nào chỉ có một mình ấy.”

Thẩm Thiên Trường tò mò nhìn món đồ trong tay, thứ gì mà bí ẩn vậy? Nhưng nếu Lục Chi Vũ đã đặc biệt dặn dò thì cô cứ làm theo là được.

Hai người ăn sáng xong thì cũng tới giờ rồi, bèn ra khỏi Cẩm Viên xuất phát tới sân bay.

Bởi vì là chuyến bay trong nước nên chỉ cần tới trước bốn mươi lăm phút check in là được, lúc hai người tới sân bay thì cũng vừa kịp lúc. ngontinhhay.com

Sau khi check in, Thẩm Thiên Trường lấy một chiếc khẩu trang màu xám ra khỏi túi trước ngực, sau đó đeo lên cho Lục Chi Cửu.

Thực sự là khuôn mặt của Lục Chi Cửu rất dễ khiến người ta chú ý tới, may mà cô đã có chuẩn bị từ trước. Thẩm Thiên Trường thầm nghĩ, tóm lại sau này ra ngoài với Lục Chi Cửu thì nhất định phải thủ sẵn khẩu trang trong người.

Cuối cùng cũng tới thời gian lên máy bay, Thẩm Thiên Trường và Lục Chi Cửu vừa an vị ở khoang hạng nhất thì điện thoại của Thẩm Thiên Trường vang lên, là số của Trần Tử Nhiễm.

Thẩm Thiên Trường nhìn mà sửng sốt, từ hôm qua tới giờ, hình như cô đã hoàn toàn quên mất Trần Tử Nhiễm.

Vừa mới bắt máy, Trần Tử Nhiễm đã gào thét lên ở đầu bên kia.

“Thẩm Thiên Trường, cậu thế nào rồi, mấy giờ rồi mà còn chưa tới đi làm hả?”

Bây giờ đã có được quyền đại lý của Thịnh Thiên và Tông Húc, các sản phẩm trong phiên giao dịch ban ngày cũng chính thức lên sàn, tất cả mọi người trong Tài chính Thiên Nhiên bận rộn như con quay.

Thẩm Thiên Trường lên tiếng: “Hôm nay tớ không tới được.”

Trần Tử Nhiễm nghĩ tới chuyện xảy ra ngày hôm qua, Lục Chi Cửu lại vừa về nước, Thẩm Thiên Trường không đi làm cũng là điều bình thường, nhưng nhìn thấy mọi người trong phòng làm việc bận rộn rối tinh lên, Trần Tử Nhiễm đành phải gặng hỏi: “Vậy bao giờ cậu đi làm?”

“Khoảng một tuần sau.”

“Một tuần sau! Cậu điên rồi!” Trần Tử Nhiễm suýt thì ngất xỉu vì tức giận.

“Ừ, bởi vì mình phải tới thành phố Nhĩ, bây giờ đang ở trên máy bay.”

Trần Tử Nhiễm biết chuyện Thẩm Thiên Trường luôn muốn tới thành phố Nhĩ, từ khi tốt nghiệp đến giờ vẫn luôn mải bận chuyện của Tài chính Thiên Nhiên, nếu không thì Trần Tử Nhiễm đã dẫn Thẩm Thiên Trường tới đó du lịch chúc mừng tốt nghiệp rồi.

“Sao tự nhiên lại muốn tới thành phố Nhĩ?”

Thẩm Thiên Trường nói với vẻ mặt bình tĩnh: “Đi hưởng tuần trăng mật với Lục Chi Cửu.”

Trần Tử Nhiễm ở đầu bên kia điện thoại bỗng im bặt.

Lúc này loa trên máy bay đã bắt đầu yêu cầu hành khách tắt các thiết bị điện tử.

Thẩm Thiên Trường nhíu mày lại: “Tiểu Nhiễm, tớ sắp cất cánh rồi, ba tiếng sau mới hạ cánh, đến lúc đó có việc thì gọi điện sau.”

Cùng lúc đó ở tòa cao ốc Thiên Diệp, Trần Tử Nhiễm vẫn giữ nguyên tư thế cầm điện thoại, đứng lấy nước ở khu vực uống nước.

Văn Tình Tình đứng bên cạnh cô thấy nước tràn ra khỏi cốc rồi bèn vội vàng nhắc nhở: “Tổng Giám đốc Trần, nước tràn ra ngoài rồi.”

Nghe vậy, Trần Tử Nhiễm quay đầu lại, nhìn Văn Tình Tình với vẻ mặt ngơ ngác, trong điện thoại chỉ còn lại âm thanh “tút tút” vì đã tắt máy.

“Má ơi!!!!!”

Thời khắc hoàn hồn lại, rốt cuộc Trần Tử Nhiễm cũng gào to lên, khiến Văn Tình Tình phải hết hồn.

“Tổng Giám đốc Trần, sao vậy?” Văn Tình Tình vỗ lồng ngực, hoảng sợ hỏi một câu.

“Má ơi!”

“Má ơi!”

Trần Tử Nhiễm hô “má ơi” liên tục hai lần, đồng thời để mặc nước tiếp tục chảy, xoay người ra khỏi khu vực uống nước ngay lập tức.

Trần Tử Nhiễm cảm thấy mình như sắp chết đến nơi rồi, vừa rồi cô nghe thấy điều gì? Thiên Trường nhà cô kết hôn với Lục Chi Cửu thật rồi!!!!

***

Sân bay thành phố Vân.

Chuyến bay lúc mười giờ từ thành phố Vân tới thành phố Nhĩ vừa mới cất cánh, một cô gái với khuôn mặt xinh đẹp cũng tới sân bay, mặc dù dùng kem nền rất dày nhưng nếu nhìn kỹ thì vẫn thấy một bên má cô ta hơi sưng lên.

Cô ta cần lên chuyến bay cất cánh lúc mười hai giờ trưa, điểm đến cũng là thành phố Nhĩ.

Cô ta thuận lợi check in, tới cửa an ninh ở phòng chờ, nơi đó đã xếp thành một hàng dài rồi.

Trình tự lên máy bay vẫn diễn ra như thường lệ, nhưng hôm nay cô ta lại cảm thấy rườm rà vô cùng.

Sau khi xếp hàng nửa tiếng đồng hô, cô ta đưa ra thẻ lên máy bay và thẻ căn cước của mình, bởi vì chỉ có một mình và không mang hành lý, thế nên chẳng mấy chốc cô ta đã thuận lợi ra khỏi cửa an ninh.

Đang định đi về phía phòng chờ VIP thì lại có người gọi cô ta từ đằng sau: “Cô Thẩm.”

Cô ta xoay người lại, nhìn thấy hai người mặc đồng phục nhân viên an ninh của sân bay bước về phía mình.

“Có chuyện gì?” Cô ta nhíu mày hỏi.

“Cô Thẩm, mời cô đi theo chúng tôi một chuyến.”