Thiên Trường Chi Cửu

Chương 291: Em thích con trai hay con gái?



Thẩm Thiên Trường ghé người cúi đầu nhìn cô bé: “Vậy thím Chín bóc cho cháu nhé?”

Lục Thiển Thiển vui vẻ gật đầu: “Vâng.”

Nhìn bộ dạng đáng yêu này của cô bé, Thẩm Thiên Trường không nhịn được vươn tay búng nhẹ vào chóp mũi cô bé, sau đó cầm cua trong đĩa cô bé lên bắt đầu nghiêm túc bóc.

Thẩm Thiên Trường lột vỏ cua đi, lấy gạch cua bên trong ra, sau đó cẩn thận gắp vào bát Lục Thiển Thiển.

Thẩm Thiên Trường đang định bóc con cua tiếp theo thì Lục Thiển Thiển lại nhỏ giọng nói: “Thím Chín, còn cả chân nữa.”

Chân?

Thẩm Thiên Trường sửng sốt, cô quay đầu thấy Lục Thiển Thiển đang nhìn con cua trong đĩa, mặc dù Thẩm Thiên Trường đã bóc vỏ rồi, nhưng càng và chân lại hoàn toàn không động gì tới.

Thẩm Thiên Trường hơi xấu hổ, bởi vì cô thực sự không biết bóc chân cua, lúc trước trên cơ bản đều là Trần Tử Nhiễm bóc cho cô.

Còn đang xoắn xuýt xem có nên bất chấp bóc thử hay không, Lục Chi Cửu ngồi bên cạnh lại đổi đĩa của mình thay cho cái đĩa trước mặt cô.

Thẩm Thiên Trường nhìn thấy trong cái đĩa mà Lục Chi Cửu đưa tới chứa đầy thịt cua nguyên con, ngay cả hình dạng cũng rất hoàn mỹ.

Thẩm Thiên Trường ngạc nhiên không thôi, không ngờ người đàn ông này còn biết bóc cua!

Lục Thiển Thiển cũng mở to đôi mắt, trên mặt toàn sự sùng bái: “Woa, chú Chín giỏi quá!”

Thẩm Thiên Trường nở nụ cười, đưa thịt cua mà Lục Chi Cửu bóc cho Lục Thiển Thiển, còn cô thì lấy lại phần gạch cua vừa bóc.

Mới ăn được vài miếng, Lục Chi Cửu lại chuyển đĩa tới, quả nhiên trên đĩa là phần thịt hoàn chỉnh của mấy chiếc chân cua.

Thẩm Thiên Trường quay đầu nhìn anh, thấy anh đang cầm khăn ướt lau tay.

“Lục Chi Cửu, anh không ăn cua à?” Thẩm Thiên Trường lên tiếng hỏi.

“Ừ, anh ăn là sẽ dị ứng.”

Suýt chút nữa thì Thẩm Thiên Trường cắn trúng lưỡi, dị ứng với hành đã đành, ăn cua cũng dị ứng?

“Vậy vì sao anh lại biết bóc cua?”

Lục Chi Cửu nói thản nhiên: “Bởi vì em không biết bóc.”

Khuôn mặt của Thẩm Thiên Trường lập tức đỏ rực, ai quy định chuyện mà cô không biết làm thì anh phải giỏi cơ chứ?

Rốt cuộc Lục Diệu Nhung đang ngồi ở vị trí trên cùng cũng không xem nổi cái vẻ “tình tứ” này của hai người được nữa, ông ho một tiếng: “Tiểu Vũ, cháu làm sao đấy, bình thường thích ăn cua nhất cơ mà?”

Cuối cùng ông cũng thành công chuyển dời sự chú ý từ trên người Lục Chi Cửu và Thẩm Thiên Trường sang Lục Chi Vũ, Lục Chi Vũ hơi khựng đũa lại, sau đó lại quay trở về với biểu cảm hờ hững: “Cháu đang giảm béo.”

Lục Diệu Nhung nghe vậy cảm thấy không vừa lòng: “Cháu thế này còn giảm béo, đừng để gầy quá là sau này ảnh hưởng tới việc ông ôm chắt trai!”

Suýt chút nữa thì Thẩm Thiên Trường nghẹn thịt cua, cô vội vàng lấy nước uống một ngụm.

Mặc dù Lục Chi Vũ cũng hơi chột dạ, nhưng bề ngoài vẫn bày ra bộ dạng việc cháu cháu lo: “Muốn ôm chắt trai thì ông tìm ai kết hôn rồi ấy, đừng tìm cháu.”

Lục Chi Lộ ở bên cạnh thấy thế, lo rằng bữa tối lại bị Lục Chi Vũ và ông cụ phá hỏng, vội vàng lên tiếng giảng hòa: “Thiên Trường, chị nghe nói ngày mai hai đứa sẽ đi hưởng tuần trăng mật luôn, đã chọn được địa điểm chưa?”

Tất nhiên là Thẩm Thiên Trường hiểu được ý của cô, thuận miệng tiếp lời ngay: “Vâng, bọn em quyết định tới thành phố Nhĩ.”

“Thành phố Nhĩ?” Lục Chi Lộ thấy địa danh này hơi lạ.

“Biển Tiển.” Lục Chi Y nói tiếp.

Thẩm Thiên Trường nhìn anh ta, thấy trên đĩa anh ta cũng có thịt cua nguyên con, nhưng anh ta lại không động tới.

Chẳng lẽ anh ta cũng dị ứng cua à?

Nghe thấy biển Tiển, rốt cuộc Lục Chi Lộ cũng nhớ tới một chút, hình như là một điểm du lịch ở phía tây nam, năm ngoái có một bộ phim hài rất nổi lấy cảnh ở đó, Lục Chi Lộ còn dẫn Lục Thiển Thiển đi xem, quả thực là phong cảnh rất đẹp.

“Bọn em định đi bao lâu?” Lục Chi Lộ hỏi.

Thẩm Thiên Trường cắn đũa chớp mắt với cô ấy: “Xem tâm trạng.”

Lục Chi Lộ bật cười: “Vậy hai đứa phải cố lên, mau chóng cho ông nội một đứa chắt trai, với cả cho Thiển Thiển một cô em gái nữa.”

Lục Thiển Thiển lại chu môi: “Cô Sáu, vì sao không phải em trai?”

Lục Chi Lộ dò hỏi nhìn cô bé: “Thiển Thiển thích em trai hơn hả?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Thiển Thiển lập tức trở nên xoắn xuýt, cô bé còn nghiêm túc ngẫm nghĩ một hồi: “Vậy thì… một em trai một em gái?”

Câu này của Lục Thiển Thiển là hỏi Thẩm Thiên Trường.

Thẩm Thiên Trường hoàn toàn không nhịn được nữa, đang là giờ ăn cơm, cứ bàn luận chuyện sinh con như đúng rồi vậy, có thể suy xét cảm giác của người trong cuộc không hả?

“Hỏi chú Chín của cháu ấy.”

Nghe thấy câu nói của Thẩm Thiên Trường, Lục Thiển Thiển lại quay đầu nhìn Lục Chi Cửu, đôi mắt to nhìn đăm đăm vào anh, như thể đang rất nghiêm túc muốn biết đáp án của anh.

Lục Chi Cửu liếc nhìn Thẩm Thiên Trường, thấy cô gần như muốn vùi đầu vào bàn ăn trước mặt luôn rồi, lông mày anh hơi nhướng lên một chút.

“Ha…” Lục Chi Vũ bỗng hừ lạnh một tiếng.

Lần trước bác sĩ mà cô giới thiệu cho Lục Chi Cửu nói rằng Lục Chi Cửu căn bản không tới tìm người ta, không biết có nên cơm cháo gì không ấy chứ, chưa gì đã thảo luận chuyện sinh con rồi.

Nghe thấy tiếng hừ lạnh của Lục Chi Vũ, Lục Diệu Nhung hơi nhíu mày lại, từ lâu ông đã biết con nhóc chết tiệt này không biết nể nang ai, hôm nay không nên để nó về mới đúng!

Lục Diệu Nhung đang định lên tiếng giáo huấn thì lại nghe thấy Lục Chi Cửu nghiêm túc hỏi Thẩm Thiên Trường: “Em thích con trai hay con gái?”

Thẩm Thiên Trường nghẹn lời không biết nói gì, nhiệt độ trên mặt có thể xào rau luôn được rồi.

Rốt cuộc cô cũng không nhịn được duỗi chân ra đạp vào bắp chân Lục Chi Cửu một cái, tên này câm miệng vào cho cô có được không?

Lục Chi Cửu cũng không thấy bất ngờ khi Thẩm Thiên Trường không trả lời, anh lại nhìn về phía Lục Thiển Thiển ở bên cạnh: “Vậy thì một em trai một em gái.”

Dứt lời, anh nhìn Thẩm Thiên Trường đầy ẩn ý: “Dù sao chuyện như vậy thím Cửu con cũng không quyết định được.”

Lục Chi Cửu nói xong, cả căn phòng chìm vào yên tĩnh mất hai phút…

Lục Chi Vũ thầm nghĩ: Không được thì đừng cố, có cần phải mạnh miệng thế không?

Lục Chi Lộ thầm nghĩ: Trời ạ, Thiển Thiển còn nhỏ mà!

Lục Chi Y thầm nghĩ: Sau này con gái mình phải cách xa hai vợ chồng nhà này một chút, không khéo lại bị dạy hư.

Cuối cùng Lục Diệu Nhung lúng túng vỗ bàn: “Tiểu Cửu, chú ý kẻo ảnh hưởng tới người khác.”

Thẩm Thiên Trường vội vàng đánh trống lảng: “Thiển Thiển, cháu có muốn ăn cua nữa không?”

Lục Thiển Thiển đương nhiên không hiểu ẩn ý trong câu nói của Lục Chi Cửu, chỉ biết là Lục Chi Cửu nói sẽ có một em trai và một em gái, sau đó Thẩm Thiên Trường lại hỏi cô bé có muốn ăn cua nữa không, cô bé lập tức vui vẻ đáp: “Có, ăn nữa ạ!”

Thẩm Thiên Trường thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm cuối cùng cũng di dời được cái đề tài xấu hổ này đi, cô cười cúi đầu nói một câu vào tai Lục Thiển Thiển, Lục Thiển Thiển lập tức gật đầu như giã tỏi.

Cô bé đứng lên rồi chuyển ghế tới bên cạnh Lục Chi Y, nhỏ giọng nói với Lục Chi Y: “Thiển Thiển tới ăn cua giúp bố!”

Lục Chi Y ngây ra một lát, anh ta quay đầu nhìn Thẩm Thiên Trường, khóe miệng cong thành nụ cười hiền hòa, không lạnh lùng như thường ngày.

Anh ta vươn tay đặt ghế ngay ngắn cho Lục Thiển Thiển, ôm cô bé lên ghế rồi đặt phần cua đã bóc lên trước mặt cô bé. Lục Thiển Thiển vui vẻ vô cùng, cô bé ăn thịt cua, không biết vì sao cua mà bố bóc lại ngon hơn chú Chín bóc nữa!

Chú Trịnh quản gia ngồi ở cuối bàn, từ đầu bữa đến giờ chú không hề nói gì, chỉ nhìn bầu không khí vui vẻ hòa hợp trong phòng; Trong trí nhớ của chú, nhà họ Lục chưa bao giờ hòa thuận được như ngày hôm nay, trên mặt cũng bất giác hiện lên nụ cười vui mừng.