Thiên Trường Chi Cửu

Chương 281: Em lệnh cho anh, cưới em, ngay lập tức!



Trên đường từ khách sạn Ngự Tinh đến Tập đoàn Lục Đạt, Thẩm Thiên Trường đã nghĩ vô số cách để thanh minh với Lục Chi Cửu, nhưng không ngờ câu nói đầu tiên mà cô vô thức nói ra lại là vấn đề trông có vẻ như chẳng liên quan gì thế này.

Lục Chi Cửu giỏi quan sát lòng người nhất, anh biết mục đích của mỗi một chuyện mà Thẩm Thiên Trường làm, biết ý đồ trong mỗi một câu nói của cô, nhưng đây là lần đầu tiên anh không hiểu ý cô.

“Được chứ.”

Thế nên cho dù không hiểu ra sao, anh cũng không thể từ chối cô.

“Em còn cần nửa tiếng nữa.”

Lông mày của Lục Chi Cửu hơi nhướng lên.

Thẩm Thiên Trường lùi về sau mấy bước: “Em cần anh đợi em nửa tiếng nữa.”

“Anh chỉ đợi em thôi.”

Nhận được đáp án, Thẩm Thiên Trường xoay người chạy ra khỏi phòng làm việc của Tổng Giám đốc, cô lại vào thang máy, xuống đại sảnh lầu một, Trần Tử Nhiễm vẫn đang chờ cô ở chỗ cũ.

Cô gần như là chạy chậm về phía cửa chính.

“Thẩm Thiên Trường!”

Bất chợt sau lưng vang lên tiếng gọi, Thẩm Thiên Trường hơi giật mình, bước chân cũng dừng lại, nụ cười trên mặt tắt ngấm.

Cô chậm rãi xoay người, nhìn Thẩm Thiên Ca với vẻ mặt lạnh lùng, cô ta đang đi về phía cô.

Ngay từ lúc Thẩm Thiên Trường vào Tập đoàn Lục Đạt, Thẩm Thiên Ca đã đợi cô ở đây, thấy Thẩm Thiên Trường xuống dưới một mình nhanh như thế, cô ta thực sự vui vẻ, không nhịn được mà chặn cô lại.

“Sao cô lại ở đây?” Thẩm Thiên Trường thản nhiên hỏi.

Thẩm Thiên Ca giơ tấm thẻ nhân viên trước mặt mình lên, sự đắc ý trên mặt rõ như ban ngày: “Thật không khéo, tôi làm ở đây, chắc cũng được… gần hai tháng rồi.”

Thế nên hiện tại Thẩm Thiên Ca là nhân viên của Tập đoàn Lục Đạt.

Thẩm Thiên Trường nhìn tấm thẻ nhân viên ấy, bộ phận thư ký của Tập đoàn Lục Đạt… Bộ phận thư ký!

Trong thoáng chốc, Thẩm Thiên Trường lập tức hiểu ra vì sao Lục Chi Cửu lại biết chuyện cô mượn Trần Tử Mặc năm triệu tệ, khoản tiền đó được gửi từ tài khoản cá nhân của Trần Tử Mặc, chỉ khi thăm dò con đường chuyển tiền trong thẻ thì mới biết được nguồn gốc của năm triệu tệ.

Mà rõ ràng tấm thẻ ngân hàng ấy cô đã gửi bưu điện cho Thẩm Thiên Việt rồi, bây giờ Thẩm Thiên Ca lại là nhân viên bộ phận thư ký của Tập đoàn Lục Đạt…

Trái tim Thẩm Thiên Trường phát lạnh, vì chia rẽ cô và Lục Chi Cửu, hai người kia thật sự là bất chấp thủ đoạn.

Ha, Thẩm Thiên Trường cười lạnh: “Khá lắm, Thẩm Thiên Ca!”

“Bốp!”

Thẩm Thiên Ca còn chưa kịp mở miệng, bàn tay của Thẩm Thiên Trường đã giáng xuống.

Đây cũng là lần đầu tiên Thẩm Thiên Trường đánh Thẩm Thiên Ca.

Thẩm Thiên Trường gần như là dùng hết sức lực, Thẩm Thiên Ca suýt thì không đứng vững, dấu ấn của năm ngón tay cũng nhanh chóng hiện lên, nhưng cô ta cũng bất chấp đau rát, hoàn hồn lại là lập tức định tát Thẩm Thiên Trường.

Nhưng cổ tay của cô ta lại bị Thẩm Thiên Trường bắt lấy: “Thẩm Thiên Ca, hôm nay tôi không rảnh tính toán từng vụ một với cô, nhưng có một điều cô nhớ lấy cho tôi, Thẩm Thiên Trường tôi không cho phép người khác năm lần bảy lượt thách thức giới hạn cuối cùng của tôi, muốn chia rẽ tôi và anh ấy? Tôi sẽ

không bao giờ để các người được như ý!”

Dứt lời, Thẩm Thiên Trường hất cổ tay Thẩm Thiên Ca ra, xoay người ra khỏi Tập đoàn Lục Đạt.

Thẩm Thiên Ca nhìn theo bóng lưng Thẩm Thiên Trường, miệng bắt đầu cảm thấy vị ngai ngái.

Thẩm Thiên Trường tới cạnh xe, Trần Tử Nhiễm đang ngồi trên ghế lái, cầm điện thoại lướt Weibo và tin tức, từ lúc bọn họ ra khỏi khách sạn đến giờ đã sắp qua một tiếng rồi, nhưng trên mạng vẫn không có động tĩnh gì, mặc dù cô cũng đã nói với Trần Tử Mặc để anh xử lý, nhưng cũng đâu đến mức không lộ ra phong thanh gì thế này.

Trần Tử Nhiễm nghĩ mãi không ra, cô đang định gọi điện hỏi thì Thẩm Thiên Trường lại đứng ngoài xe gõ cửa.

“Cậu sang ghế phụ đi, để tớ lái xe.”

Thấy cô xuống nhanh như thế, Trần Tử Nhiễm vô thức nhìn ra sau cô, xác định là không có bóng dáng Lục Chi Cửu, nhưng sắc mặt của Thẩm Thiên Trường nhìn tức giận hơn lúc tới nhiều, thế là cuộc trò chuyện có kết thúc tốt đẹp không?

“Chúng ta đi đâu?” Trần Tử Nhiễm sang ghế phụ, mở miệng hỏi Thẩm Thiên Trường.

Trên môi Thẩm Thiên Trường xuất hiện một nụ cười: “Đi lấy một thứ.”

Hai mươi phút sau, hai người tới chung cư Sâm Lan.

Thẩm Thiên Trường bảo Trần Tử Nhiễm đợi mình trong xe, còn cô thì vào thang máy lên tầng.

Không bao lâu sau, Thẩm Thiên Trường xuống dưới, trong tay còn cầm một chiếc hộp màu xanh lam.

Trần Tử Nhiễm nghi hoặc nhìn cái hộp đó: “Bây giờ chúng ta lại đi đâu?”

“Về Tập đoàn Lục Đạt.” ngontinhhay.com

Trần Tử Nhiễm hoàn toàn ngơ ngác, rốt cuộc cô nàng này đang làm gì vậy.

Hai người lại vào Tập đoàn Lục Đạt một lần nữa, Thẩm Thiên Trường cầm hộp xuống xe.

Trần Tử Nhiễm lên tiếng hỏi: “Tớ có cần chờ cậu nữa không?”

Thẩm Thiên Trường nhìn cái hộp trong tay, Trần Tử Nhiễm phát hiện ra tay cô đang run rẩy.

“Xem tình hình.”

Trần Tử Nhiễm bó tay rồi, cái gì gọi là xem tình hình?

Thẩm Thiên Trường cầm hộp, cô lại vào thang máy riêng, ánh mắt bảo vệ nhìn cô còn cung kính hơn lúc trước, Thẩm Thiên Trường cười thầm trong lòng, chắc là bởi vì vừa rồi nhìn thấy cô tát Thẩm Thiên Ca.

Thẩm Thiên Trường lên tầng cao nhất, không ngờ lại trùng hợp gặp Tần Phong khi anh ấy đang định xuống dưới.

“Cô Thẩm.” Tần Phong chào hỏi với cô.

“Ừm, trợ lý Tần.”

Lúc này Tần Phong đã biết là vừa rồi Thẩm Thiên Trường tới rồi, thế nên hai người chỉ chào hỏi rồi lướt qua nhau, nhưng Thẩm Thiên Trường lại đột nhiên quay đầu lại hỏi một câu: “Trợ lý Tần, anh kết hôn rồi à?”

Bởi vì cô phát hiện ra chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh ấy.

Tần Phong nở nụ cười ngượng ngùng, anh vỗ nhẹ vào chiếc nhẫn: “Đúng vậy, mới lĩnh giấy chứng nhận kết hôn một thời gian trước.”

Trên mặt Thẩm Thiên Trường hiện lên vẻ gì đó rất kỳ lạ: “Chúc mừng.”

“Cám ơn.”

Trò chuyện với Tần Phong xong, Thẩm Thiên Trường lại tới cửa phòng làm việc Tổng Giám đốc, cô nắm chặt chiếc hộp màu xanh lam trong tay, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Lúc này Lục Chi Cửu đang ngồi trước bàn làm việc.

Thẩm Thiên Trường bước tới gần, cô ngồi trước mặt anh, khựng lại mấy giây rồi mới mở miệng: “Lục Chi Cửu, lúc trước anh từng nói để em lợi dụng anh, bây giờ còn tính không?”

Lục Chi Cửu nhướng mày nhìn cô, khóe miệng tạo thành một đường cong tuyệt đẹp: “Anh chưa bao giờ nuốt lời.”

Nghe hết câu nói của anh, Thẩm Thiên Trường nhẹ nhàng đặt chiếc hộp trong tay lên bàn, đó là “di vật” mà Thẩm Tinh Như bảo Gene giao cho cô.

“Em từng tự hứa với bản thân, đời này nhất định phải tới hồ Tiển một lần, thực ra một mình em đi ngắm nhìn sông núi cũng được thôi.”

Nghe Thẩm Thiên Trường nói vậy, sắc mặt của Lục Chi Cửu bỗng trở nên lạnh lùng.

“Nhưng vừa rồi tới đây em đã đổi ý rồi, em nghĩ nếu quả thực phải tìm một người đi cùng em, vậy thì người đó chỉ có thể là nửa kia của em, chỉ có thể là người sẽ nắm tay em cả đời.”

“Vậy nên Lục Chi Cửu, vừa rồi anh đã đồng ý đi với em, anh có biết như vậy có nghĩa là gì không?”

Nghe câu nói này của Thẩm Thiên Trường, nét u ám trên mặt Lục Chi Cửu đột nhiên biến mất, như thể có một chùm sáng toát ra từ trong đôi mắt anh, khoảnh khắc ấy ánh mắt anh lấp lánh như thiên thần.

Thẩm Thiên Trường hơi ngẩn người rồi mới vươn tay mở chiếc hộp trên bàn ra, thứ mà Thẩm Tinh Như để lại cho cô là sổ hộ khẩu của riêng cô, một tấm thẻ căn cước riêng biệt chứng minh rằng cô không có bất cứ ràng buộc gì với nhà họ Thẩm.

Cô từng cho rằng sẽ rất khó khăn, nhưng không ngờ Thẩm Tinh Như đã chuẩn bị xong xuôi cho cô từ bao năm nay rồi.

Cô đẩy cuốn sổ hộ khẩu tới trước mặt Lục Chi Cửu: “Điều đó đồng nghĩa với việc có thể em sẽ lợi dụng anh cả đời.”

Thẩm Thiên Trường hơi nghẹn ngào, cô ngước mắt nhìn Lục Chi Cửu, mỗi câu mỗi chữ nói ra đều vô cùng trang trọng: “Lục Chi Cửu, em ra lệnh cho anh, cưới em, ngay lập tức!”