Thiên Trường Chi Cửu

Chương 274: Đền bù



Thông báo cho Hà Tịch xong, Thẩm Thiên Trường lại gửi một tin nhắn cho Thịnh Lam.

Thịnh Lam gọi điện lại cho Thẩm Thiên Trường gần như là ngay sau đó.

“Sao cô lại làm được vậy?” Thịnh Lam vào thẳng vấn đề.

Lúc trước Thẩm Thiên Trường nói trong vòng hai tuần sẽ lấy được quyền đại lý của Tông Húc, thực ra cô ta không tin, nhưng không ngờ Tài chính Thiên Nhiên lại giành được quyền đại lý của Tông Húc trong ngày cuối cùng của tuần thứ hai, không lệch một ngày nào.

“Cô không cần biết chi tiết, tôi đã thực hiện giao hẹn rồi, hy vọng cô cũng thế.”

Thịnh Lam bỗng nói một câu: “Thẩm Thiên Trường, tôi chẳng hiểu cô chút nào.”

Thẩm Thiên Trường hơi nhíu mày.

Đầu bên kia điện thoại trầm mặc rất lâu: “Rốt cuộc vì sao cô lại đến với Lục Chi Cửu, cô thực sự thích anh ấy sao?”

Sắc mặt của Thẩm Thiên Trường lập tức thay đổi, cô thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của cái cô Thịnh Lam này.

“Liên quan gì tới cô?” Thẩm Thiên Trường chẳng hề khách khí.

Cô có thể hợp tác với Thịnh Lam, nhưng không có nghĩa là cô ta được quyền chỉ trỏ về chuyện giữa cô và Lục Chi Cửu.

Thịnh Lam nở nụ cười, cũng đúng, cho dù giữa Thẩm Thiên Trường và Lục Chi Cửu không có những người ấy, những chuyện ấy thì cũng chẳng có cô ta.

“Chín giờ sáng thứ hai tuần sau tiến hành ký hợp đồng giữa Tài chính Thiên Nhiên và Tập đoàn Thịnh Thiên, tại phòng hội nghị trên tầng ba của khách sạn Ngự Tinh, đừng tới trễ.”

Thẩm Thiên Trường nhướng mày, lúc trước Thịnh Lam nói mở cuộc họp báo để tạo thế, đúng là không phải nói suông.

Sau khi kết thúc cuộc gọi với Thịnh Lam, Thẩm Thiên Trường nói lại chuyện ký hợp đồng vào tuần sau với Trần Tử Nhiễm, Trần Tử Nhiễm nghe xong thì nhíu mày hỏi: “Chẳng phải thứ hai cậu phải đi đón sếp Lục sao?”

Thẩm Thiên Trường ngây người ra, hình như vừa rồi cô quên mất chuyện này, chuyến bay của Lục Chi Cửu hạ cánh lúc tám rưỡi, nếu cô đi đón thì sẽ không kịp giờ ký hợp đồng.

Vì thế cô vội vàng gửi tin nhắn cho Thịnh Lam, hỏi cô ta có thể lùi cuộc họp báo lại không. Và đương nhiên cũng không nằm ngoài dự đoán, Thịnh Lam trả lời hai chữ: “Không thể.”

Thẩm Thiên Trường cạn lời, quả nhiên cô không thể trông chờ vào việc Thịnh Lam nói ra được câu gì hay ho.

Cuối cùng cô chỉ có thể bất chấp gửi tin nhắn cho Lục Chi Cửu, nói mình không thể đi đón anh đúng hẹn được.

Nửa tiếng sau, Thẩm Thiên Trường nhận được tin nhắn trả lời của Lục Chi Cửu.

[Phương án đền bù.]

Đền bù? Thẩm Thiên Trường cố tình di dời trọng điểm.

[Phương án gì?]

[Thẩm Thiên Trường, người lỡ hẹn là em đấy.]

Sao nghe câu này như thể anh giận dỗi vậy nhỉ? Thẩm Thiên Trường thở dài một hơi, sao lúc trước cô không phát hiện ra Lục Chi Cửu nhỏ nhen như thế chứ?

Nhưng dù sao người lỡ hẹn cũng là cô, chỉ có thể ngoan ngoãn nhắn lại: [Ừm… Cho em thời gian nghĩ xem…]

[Được, anh chờ.]

Chậc chậc, người đàn ông này bắt đầu lên mặt rồi.

Thẩm Thiên Trường còn đang suy nghĩ phải đền bù Lục Chi Cửu thế nào thì hộp thư điện thoại lại nhận được một tin nhắn, người gửi là Sở Nam Tuyển.

Từ vụ đóng vị thế hoàn mỹ lần trước, Thẩm Thiên Trường đã lưu lại số điện thoại của anh ta, dù sao cũng là Tổng Giám đốc của Sở Giao dịch Hàng hóa thành phố Vân, ít nhiều gì sau này cũng sẽ phải tiếp xúc trong công việc.

[Kể ra tôi cũng xem thường cô đấy.]

Đọc được tin nhắn này, Thẩm Thiên Trường bỗng nhạy cảm nhận ra điều gì đó, cô đứng lên khỏi chỗ ngồi, tới khu vực làm việc gọi Tống Ngưng Y, hai người cùng tới phòng họp, sau đó Thẩm Thiên Trường mới mở miệng hỏi: “Ngưng Y, cô có biết Sở Nam Tuyển có quan hệ gì với Năng lượng Viễn Thông không?” Bạn đang đọc truyện tại ngontinhhay.com

Hiển nhiên Tống Ngưng Y không ngờ rằng Thẩm Thiên Trường sẽ hỏi như thế, sửng sốt mất mấy giây mới đáp: “Tổng Giám đốc Thẩm, sao chị lại….”

Nếu nói đến việc tụt giá của bã dầu hạt cải ngày hôm nay, hiển nhiên Thẩm Thiên Trường không tin đằng sau không có người khống chế, cũng như việc cô quyết định đóng vị thế ngày hôm qua, cô nói với mọi người rằng đó là trực giác của mình.

Nhưng không phải tự nhiên mà cô lại có trực giác đó.

Tối hôm đó sau khi cô từ chối lời thu mua của Hứa Khanh Huy, trong thâm tâm cô đã dấy lên dự cảm chẳng lành.

Bởi vì Hứa Khanh Huy dễ dàng biết lý do cô lựa chọn bã dầu hạt cải là để né tránh sản phẩm chủ lực của Viễn Thông, cộng thêm ngày hôm sau Viễn Thông trực tiếp cử người tới Tông Húc, thế nên chắc chắn Viễn Thông cũng đã biết Tạ Lan Doãn và Tài chính Thiên Nhiên chắc cũng đã đạt được thỏa thuận gì với nhau rồi.

Để phá hoại và ngăn cản Tài chính Thiên Nhiên lấy được quyền đại lý, không thể có chuyện Viễn Thông không động chân động tay vào mặt hàng bã dầu hạt cải.

Vì vậy hôm qua Thẩm Thiên Trường mới quyết định đóng vị thế đột ngột.

Nếu Tài chính Thiên Nhiên đóng vị thế theo đúng kế hoạch ban đầu, vậy thì việc tụt giá ngày hôm nay sẽ chứng minh giao dịch bã dầu hạt cải lần này thất bại, quyền đại lý của Tông Húc cũng từ đó mà tan thành mây khói.

Không ngờ buổi sáng hôm nay lại đúng như Thẩm Thiên Trường nghĩ, bã dầu hạt cải tụt giá trên diện rộng, hơn nữa còn giảm sốc ngoài dự liệu.

Quả thật Thẩm Thiên Trường khá là cám ơn Hứa Khanh Huy, nếu tối hôm đó anh ta không chủ động tìm cô, có thể cô đã không phát hiện ra ý đồ của Viễn Thông nhanh như thế.

Chỉ có thể chứng minh rằng Hứa Khanh Huy quá tự tin, anh ta căn bản không nghĩ tới chuyện Thẩm Thiên Trường sẽ từ chối thẳng thừng vụ thu mua có sức hấp dẫn lớn như thế.

Mà Sở Nam Tuyển lại gửi tin nhắn này cho cô, nói rằng mình đã xem thường cô rồi, liệu có phải nó chứng tỏ rằng trên thực tế Sở Nam Tuyển và Năng lượng Viễn Thông có mối quan hệ nào đó hay không?

Thẩm Thiên Trường nhìn Tống Ngưng Y với vẻ mặt nghiêm túc, mở miệng nói: “Ngưng Y, bây giờ tôi hoài nghi Sở Nam Tuyển có quan hệ với Năng lượng Viễn Thông. Hiện nay trong công ty, chỉ có cô từng làm việc trong Sở Giao dịch Hàng hóa thành phố Vân, vậy nên tôi mới gọi riêng cô tới đây hỏi.”

Nhìn nét mặt nghiêm túc của cô, Tống Ngưng Y trầm mặc một lúc mới lên tiếng: “Lúc ở Sở Giao dịch Hàng hóa thành phố Vân, tôi chỉ là sinh viên thực tập, thực ra rất ít khi có cơ hội tiếp xúc với Tổng Giám đốc, hơn nữa bởi vì thân phận Tổng Giám đốc nên trong cơ quan cũng rất ít khi có người dám chủ động bàn tán về anh ta…”

Và rồi sao?

Tống Ngưng Y nhìn ánh mắt thăm dò của Thẩm Thiên Trường, cân nhắc một lát mới mở miệng: “Nhưng tôi từng thấy Tổng Giám đốc và Hứa Khanh Huy cùng vào nhà hàng mấy lần, mà người thao tác chứng khoán đứng sau Năng lượng Viễn Thông lại chưa từng lộ diện trước mặt người khác, vậy nên tôi hoài nghi Tổng Giám đốc chính là người đứng đằng sau Năng lượng Viễn Thông…”

Nếu những gì Tống Ngưng Y nói là sự thật, vậy thì trên thực tế giao dịch bã dầu hạt cải lần này đúng là có sự nhúng tay của Sở Nam Tuyển, thảo nào lại có thể đột nhiên xoay chuyển chiều hướng của bã dầu hạt cải trong thời gian ngắn như vậy.

Mặc dù trước sau gì tình thế của bã dầu hạt cải cũng quay trở lại theo giá thị trường, nhưng điều mà Sở Nam Tuyển và Năng lượng Viễn Thông muốn cũng chỉ là một ngày hôm nay mà thôi, điều bọn họ muốn làm là phá hoại khả năng giành quyền đại lý của Tài chính Thiên Nhiên với Tông Húc.

Sau khi hiểu hết tất cả, sau lưng Thẩm Thiên Trường không khỏi rịn ra mồ hôi lạnh. Cô đột nhiên cảm thấy may mắn vì bã dầu hạt cải thuộc quyền quản lý của Sở Giao dịch Hàng hóa thành phố Phong, nếu lúc ấy chọn sản phẩm của Sở Giao dịch Hàng hóa thành phố Vân, cô tin rằng ngày hôm qua muốn đóng vị thế cũng chẳng dễ dàng như thế.

Vốn sau này đối phó với Năng lượng Viễn Thông đã khó rồi, không ngờ đằng sau lại còn có một tên Sở Nam Tuyển, Thẩm Thiên Trường thật sự thấy khá đau đầu.

Sở Nam Tuyển đúng là một đối thủ đáng gờm.

Cùng lúc đó, tại một góc phía đông thành phố Vân, trong quán trà không tiếp khách lạ của một khu biệt thự cao cấp nào đó, Tổng Giám đốc Sở Nam Tuyển của Sở Giao dịch hàng hóa thành phố Vân đang ngồi đối diện với Tổng Giám đốc điều hành của Năng lượng Viễn Thông – Hứa Khanh Huy.