Thiên Trường Chi Cửu

Chương 271: CÒN CÓ THỂ CỨU ĐƯỢC KHÔNG?



Bởi vì tâm trạng tốt nên Thẩm Thiên Trường quyết định sẽ đích thân xuống bếp, Trần Tử Nhiễm cũng vì thế mà ở lại Cẩm Viên ăn cơm tối. Vì muốn lấy lòng Lục Chi Vũ đang mang bầu nên Thẩm Thiên Trường đã rất có lòng điều chỉnh độ cay của món ăn.

Lục Chi Vũ không ngờ Thẩm Thiên Trường còn biết nấu ăn, đến khi Thẩm Thiên Trường bưng các món ăn đặt lên bàn, Lục Chi Vũ gắp đại một miếng thịt kho tàu ăn thử không ngờ lại cảm thấy ngon đến xoắn lưỡi.

“Em từng học nấu ăn bài bản hả?” Lục Chi Vũ hỏi.

Thẩm Thiên Trường cười lắc đầu: “Tự học thành tài.”

Nhìn vẻ mặt đắc ý của Thẩm Thiên Trường, đột nhiên Lục Chi Vũ cảm thấy chắc điểm này là do Lục Chi Cửu lây nhiễm cho Thẩm Thiên Trường rồi.

Cứ thế, Lục Chi Vũ vui vẻ ăn hết hai bát cơm lớn, Trần Tử Nhiễm đã lâu không được ăn đồ ăn Thẩm Thiên Trường nấu cũng ăn đến no căng.

Ba người ăn xong, Trần Tử Nhiễm định chuẩn bị trở về nhà họ Trần nhưng Thẩm Thiên Trường lại không có ý định buông tha cho cô nàng, bởi vì phiên giao dịch đêm sắp bắt đầu rồi.

Khi Thẩm Thiên Trường lấy hai chiếc máy tính xách tay ra rồi đặt một chiếc ở trước mặt mình, lúc này Trần Tử Nhiễm mới bất giác hiểu ra lý do vì sao hôm nay Thẩm Thiên Trường lại đưa mình về Cẩm Viên.

Trần Tử Nhiễm thấy trong file có đến mấy bảng số liệu đang đợi phân tích rồi nhìn Thẩm Thiên Trường với vẻ mặt oán hận: “Thẩm Thiên Trường, cậu hèn hạ quá rồi đó!”

Thẩm Thiên Trường liếc nhìn cô ấy rồi chậm rãi lên tiếng: “Ăn đồ ăn của tớ chẳng lẽ lại không cống hiến chút sức lực à?”

Trần Tử Nhiễm “xì” một tiếng rõ to: “Tớ đã từng ăn đồ ăn được nấu bởi đầu bếp đẳng cấp nhất rồi, tớ còn lạ gì mấy món ăn dở ẹc của cậu chứ?”

Khóe miệng của Thẩm Thiên Trường giật giật, không biết ban nãy ai là người ăn nhiều nhất.

Thẩm Thiên Trường không tiếp tục tranh luận với cô nàng nữa: “Tớ luôn cảm thấy, phiên giao dịch đêm nay sẽ có biến động bất thường.”

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Thẩm Thiên Trường, Trần Tử Nhiễm cũng không nói thêm gì mà bắt đầu xem bảng số liệu một cách cẩn thận.

Lục Chi Vũ thấy hai người bắt đầu làm việc thì cũng lặng lẽ về phòng mình lấy bảng vẽ(*), gần đây cô có cảm hứng thiết kế trang phục trẻ em nên muốn thử thiết kế xem sao.

(*) Bảng vẽ hay máy tính bảng đồ họa: là một thiết bị đầu vào của máy tính cho phép người dùng vẽ tay các hình ảnh động và đồ họa, có kèm theo một thiết bị vẽ giống như bút, tương tự như cách một người vẽ hình ảnh bằng bút chì và giấy.

Bởi vì Cẩm Viên chỉ có một phòng làm việc mà thường ngày chỉ có mình Lục Chi Cửu dùng nên ba người dứt khoát lựa chọn làm việc trên bàn ăn.

Laptop mà Thẩm Thiên Trường dùng là của Lục Chi Cửu, bình thường anh không có thói quen để mật khẩu nên Thẩm Thiên Trường dễ dàng mở được máy. Màn hình chính của máy tính rất sạch sẽ, ngoại trừ có một biểu tượng mail thì không còn gì khác.

Thẩm Thiên Trường mất một chút thời gian để tải phần mềm giao dịch hợp đồng tương lai và những phần mềm văn phòng cần thiết, đang chuẩn bị đăng nhập vào hệ thống giao dịch hợp đồng tương lai thì cô không cẩn thận ấn vào nút đăng nhập vào mail.

Vừa đăng nhập, một loạt mail chưa đọc lập tức nhảy ra, thời gian nhận gần như đều là vào cùng một ngày, tiêu đề của mail cũng toàn là viết bằng tiếng Anh, hình như đều là đến từ mail của trụ sở chính của Lục Thị.

Vì là vô ý ấn nhầm nên Thẩm Thiên Trường cũng không xem kỹ mà trực tiếp ấn đăng xuất.

Đến gần mười hai giờ đêm, chỉ trừ mặt hàng kim loại quý của Sở Giao dịch Hàng hóa thành phố Phong ra thì các mặt hàng khác trong phiên giao dịch đêm gần như đều đã tạm ngừng giao dịch. Trần Tử Nhiễm nhìn phiên giao dịch đêm bình lặng từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc rồi quay sang nhìn Thẩm Thiên Trường với vẻ mặt không còn gì để nói: “Đây chính là sự ‘bất thường’ mà cậu nói đấy à?”

Thẩm Thiên Trường nghiêm túc suy nghĩ một phen, đột nhiên cô ngẩng phắt đầu lên, lông mày nhíu chặt lại: “Bình lặng quá mức rồi đó.”

Mặc dù hiện giờ các sản phẩm chủ yếu của Tài chính Thiên Nhiên đều đã chuyển sang phiên giao dịch ban ngày nhưng các sản phẩm hóa công thì vẫn giữ lại ở phiên giao dịch đêm. Vì giá thành của các sản phẩm hóa công không phải là đắt nên hệ số biến động đều khá cao, hơn nữa hiện giờ đã sắp đến tháng bàn giao, trong tình hình giá của hợp đồng giao ngay và hợp đồng tương lai cách nhau quá lớn vậy mà giá cả vẫn chưa có dấu hiệu hội tụ lại, phải chăng đang thể hiện tín hiệu rằng có ai đó đang thao túng?

Thẩm Thiên Trường nhớ lại Hứa Khanh Huy mà cô gặp trong buổi tối ở quán bar hôm đó, trong lòng cô dâng lên một dự cảm không lành.

“Tiểu Nhiễm, tối nay cậu ngủ lại đây đi, ngày mai chúng ta đến công ty sớm một chút để kết thúc giao dịch của bã dầu hạt cải.”

Trần Tử Nhiễm nhìn Thẩm Thiên Trường với vẻ đầy bất ngờ: “Chẳng phải đã nói là thứ sáu hay sao?”

“Ngày mai luôn đi.” Thẩm Thiên Trường nhếch miệng cười: “Trực giác của tớ nói với tớ là ngày mai.”

Thấy Thẩm Thiên Trường cười tự tin, nhất thời Trần Tử Nhiễm cũng không nói gì nữa, làm trong nghề này, ngoại trừ phải có kỹ năng chuyên môn tốt, có lúc trực giác và may mắn cũng rất quan trọng, mà trực giác và may mắn của Thẩm Thiên Trường lại thuộc vào loại thật sự rất đỉnh.

Lục Chi Vũ cũng đã thiết kế xong quần áo của trẻ em rồi gửi hai bức ảnh vừa mới thiết kế xong lên nhóm chat chung mới được lập của ba người.

“Hai đứa nhìn giúp chị xem bản thiết kế này thế nào?”

Trần Tử Nhiễm mở ra xem, cô nàng vốn không có ý kiến gì mang tính khả thi đối với trang phục của trẻ em nhưng khi nhìn thấy chữ ký của nhà thiết kế ở góc phải của bản thiết kế thì suýt chút nữa đã nhảy dựng lên khỏi ghế, cô nhìn Lục Chi Vũ với vẻ chấn động: “Chị Tiểu Vũ, ThF đó là… là chị sao?”

Lục Chi Vũ nhướng mày: “Đúng rồi.”

Trần Tử Nhiễm hét lên, là ThF đó, nhà thiết kế độc lập danh tiếng lẫy lừng, từng nổi danh sau một đêm ở tuần lễ thời trang của nước A vào ba năm về trước, mỗi thiết kế của ThF gần như đều có thể trở thành đề tài bùng nổ nhất của mùa đó, cũng chính là đối tượng mà các thương hiệu tranh giành.

Nhưng bản thân ThF lại rất kín tiếng, chỉ trừ những nhân vật quan trong trong nghề thì gần như không có ai biết ThF trông như thế nào, thậm chí ngay cả show diễn thời trang của mình mà ThF cũng không lộ diện, lúc ra chào cảm ơn cũng đều là trợ lý đi thay.

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì cô còn tưởng rằng ThF là nam nữa đấy.

Từ nhỏ Trần Tử Nhiễm đã thích vẽ tranh, rất có hứng thú với thiết kế, mỗi loạt thiết kế mới của ThF cô đều quan tâm, nhưng trang phục mà ThF thiết kế đều là bản giới hạn, mỗi năm cô đều đứng trong đại quân giành giật mua hàng, nếu không bị người khác đè chết thì cũng chính là đè chết người khác mới có thể tranh được mấy chiếc.

“Thiên Trường, cậu còn nhớ chiếc váy liền màu trắng mà tớ tặng cậu không?” Trần Tử Nhiễm lên tiếng hỏi Thẩm Thiên Trường.

Khuôn mặt của Thẩm Thiên Trường vụt qua một tia kỳ dị. ngontinhhay.com

Trần Tử Nhiễm nhìn Lục Chi Vũ: “Đó là chiếc váy nằm trong bộ sưu tập xuân sớm năm nay của ThF.”

Vừa nghe Trần Tử Nhiễm nhắc đến chiếc váy liền màu trắng trong bộ sưu tập xuân sớm năm nay, Lục Chi Vũ đã biết ngay cô nàng đang nói đến chiếc váy nào. Lục Chi Vũ đánh giá Thẩm Thiên Trường một lượt từ trên xuống dưới: “Chiếc váy đó có yêu cầu rất nghiêm ngặt về vóc dáng, vậy mà em lại mặc được hả?”

Nghe thấy Lục Chi Vũ nghi hoặc mình, Thẩm Thiên Trường bất giác ưỡn ngực: “Chị Tiểu Vũ, vóc dáng của em cũng không tệ mà.”

Lục Chi Vũ nhìn bộ quần áo mặc ở nhà rộng thùng thình mà Thẩm Thiên Trường đang mặc trên người thì không khỏi trợn mắt: “Vóc dáng của em mà đẹp thì sao Tiểu Cửu lại có thể kiềm chế được mình vậy hả?”

Mấy ngày ở Cẩm Viên, Lục Chi Vũ đã biết rõ một chuyện đó là giữa Thẩm Thiên Trường và Lục Chi Cửu tuyệt đối trong sáng.

Nghe Lục Chi Vũ nói thế, lòng tự tôn của Thẩm Thiên Trường lập tức tuôn trào: “Chị Tiểu Vũ, chị bênh em trai chị quá rồi đó, sao chị cứ cho rằng vấn đề là nằm ở em vậy nhỉ?”

Lục Chi Vũ nhìn cô với vẻ nghi ngờ rồi đột nhiên vẻ mặt trở nên hốt hoảng, cô nhớ đến chiếc xe lăn mà Lục Chi Cửu từng ngồi trong một thời gian rất dài, chắc không phải là đã làm bị thương đến nơi nào đó rồi chứ?

“Còn có thể cứu được không? Có thể chữa khỏi không?” Lục Chi Vũ hỏi dồn dập.

Thẩm Thiên Trường không hiểu: “Chị nói vậy là có ý gì?”

Lục Chi Vũ nhìn Trần Tử Nhiễm, vì muốn giữ lại chút thể diện cho Lục Chi Cửu nên cô tạm thời không gặng hỏi tới cùng nữa.

Lục Chi Vũ ngáp dài: “Thôi, lúc nào chị sẽ hỏi nó sau, hai đứa cũng đi nghỉ sớm đi.”

Nói rồi Lục Chi Vũ bèn cầm bảng vẽ đứng dậy trở về phòng mình.

Thẩm Thiên Trường và Trần Tử Nhiễm ngồi tai chỗ nhìn nhau một lúc rồi Thẩm Thiên Trường mới gọi người làm đưa Trần Tử Nhiễm về phòng khách nghỉ, còn mình thì trở về phòng ngủ.