Thiên Trường Chi Cửu

Chương 197: Anh thả em xuống trước đã



Thẩm Thiên Trường cạn lời, ông cụ thật sự bị mạng internet đầu độc rồi, chẳng lẽ cháu trai mình là thẳng hay cong cũng không nhận ra hay sao?

“Cô Thẩm, thật ra hôm nay tôi nói với cô nhiều như thế là có một chuyện muốn nhờ cô giúp đỡ.”

“Chị Sáu cứ nói.”

“Thật ra cái ngày anh Cả muốn hại Tiểu Cửu tôi cũng biết, nhưng vì bị anh Cả đe dọa nên tôi đã giấu đi, bao nhiêu năm qua tôi luôn rất hối hận, nếu như lúc đó tôi nói ra thì có lẽ Tiểu Cửu đã không mất tích, nên bao năm qua tôi vẫn luôn muốn nói một tiếng xin lỗi với Tiểu Cửu, nhưng Tiểu Cửu đã coi tôi là người dưng rồi…”

Lục Chi Lộ nghĩ, từ lúc Lục Chi Cửu mất tích, cô đã mãi mãi mất đi cậu em đã luôn theo sau mình gọi chị rồi. Lục Chi Cửu và Lục Chi Vũ mới là chị em ruột, nhưng có ai biết rằng Lục Chi Lộ mới là người mà Lục Chi Cửu quấn quýt nhất.

Thẩm Thiên Trường nhìn vẻ mặt ủ rũ chán chường của cô ấy, cũng biết chỉ có người trong cuộc mới hiểu được nỗi khổ này: “Em sẽ tìm cơ hội chuyển lời cho chị Sáu, nhưng em cũng không dám bảo đảm Lục Chi Cửu sẽ có thái độ gì.”

Quyền lựa chọn giao cho người trong cuộc mới là tốt nhất.

“Ừ, chỉ cần chuyển lời đến được cho nó cũng tốt hơn so với việc đứng trước mặt mà không thể nói gì. Vậy tôi cảm ơn cô Thẩm trước nhé.”

“Chị Sáu khách sáo rồi.” Thẩm Thiên Trường cười.

“Chú Chín…”

Hai người đang nói chuyện thì đột nhiên nghe thấy tiếng gọi của Lục Thiển Thiển ở phía trước.

Thẩm Thiên Trường ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Lục Thiển Thiển đang nhảy loạn xạ rồi vẫy tay về phía xa trên con đường bằng gỗ, Thẩm Thiên Trường nhìn qua thì thấy có hai người đang ngồi câu cá ở trong mái đình giữa hồ.

Thẩm Thiên Trường giật mình, là Lục Chi Cửu, sao anh ấy lại ở đây?

Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng rộng rãi, ngồi cạnh Lục Diệu Nhung trong bộ quần áo luyện Thái Cực quyền, mỗi người có một chiếc cần câu, một già một trẻ ngồi đó, bầu không khí cực kỳ hòa hợp.

Dường như bên đó cũng nghe thấy tiếng gọi của Lục Thiển Thiển nên quay đầu nhìn về bên phía bên này của Thẩm Thiên Trường. Bởi vì khoảng cách nên Thẩm Thiên Trường không nhìn rõ vẻ mặt của anh, nhưng cứ nghĩ đến chuyện bản thân mình và anh đang chiến tranh lạnh thì trái tim của Thẩm Thiên Trường lại cảm thấy lạnh giá.

“Chú Chín, Thiển Thiển ở đây, Thiển Thiển ở đây này!” Lục Thiển Thiển nhìn thấy bên đó đang nhìn qua nên càng ra sức chạy nhảy về phía trước.

“Thiển Thiển!” Theo tiếng gọi của Lục Chi Lộ, Lục Thiển Thiển trượt chân rơi từ trên đoạn đường gỗ còn chưa sửa xong lan can xuống hồ.

ngontinhhay.com

Thẩm Thiên Trường và Lục Chi Lộ nhất thời hoảng hồn, vội vàng chạy qua đó.

Nhìn thấy cơ thể của Lục Thiển Thiển đang bị nước nhấn chìm, Thẩm Thiên Trường không nghĩ ngợi gì mà lập tức cởi giày rồi lao thẳng xuống hồ.

Lục Chi Lộ giật mình kinh hãi trước hành động đột ngột của Thẩm Thiên Trường, chỉ biết đứng như chôn chân tại chỗ.

Chưa đến hai phút sau, Lục Thiển Thiển đã được Thẩm Thiên Trường vớt từ dưới nước lên. Thẩm Thiên Trường đặt cô bé lên bờ rồi lập tức làm hô hấp nhân tạo và phục hồi tim phổi.

Ấn liên tục trong một phút, sau khi nhổ ra mấy ngụm nước thì Lục Thiển Thiển cũng dần tỉnh lại.

Lục Thiển Thiển cũng sợ đến ngẩn người, nửa phút sau mới bắt đầu cất tiếng khóc, Lục Chi Lộ vội vàng ôm cô bé vào lòng an ủi. Thẩm Thiên Trường thấy thế cũng thở phào: “Chị Sáu, chị đưa Thiển Thiển vào thay quần áo trước đi, tránh để bị cảm lạnh.”

Vừa dứt lời, chợt Thẩm Thiên Trường cảm thấy cơ thể mình rời khỏi mặt đất, đợi đến khi phản ứng lại được thì chỉ thấy khuôn mặt của Lục Chi Cửu đang ở gần trong gang tấc.

Thẩm Thiên Trường bị Lục Chi Cửu bế lên, nhìn thấy ông cụ cũng đang từ xa bước tới thì không khỏi ngượng ngùng: “Lục Chi Cửu, em không sao cả, anh thả em xuống trước đi đã.”

Lục Chi Cửu như không nghe thấy mà cứ thế đi thẳng về phía nhà họ Lục, cho đến khi đưa cô vào căn phòng ở trên tầng hai của biệt thự mới thả cô xuống.