Thiên Thu

Chương 86



Nhờ sự việc Chung phi đụng độ Tần Hoa Nghi, các Thái Y tề tựu lại Các Vân Hiên xem bệnh mà Tần Lập mới phát hiện ra điều gì đó không đúng, hắn hỏi qua mới biết nàng thường xuyên bị ngứa ngáy, rạn da, lại hay bị sốt, thai vị yếu ớt.

Đây là triệu chứng cho thấy thai tượng có vấn đề, nhưng mà Giang viện phán ngay lập tức bác bỏ, lão bảo đây là một số hiện tượng thường có của người mang thai, còn chuyện thai yếu ớt là vì Tần Hoa Nghi sức khỏe kém, chú ý bồi bổ bằng thuốc sẽ không sao.

Người ở Thái Y viện lâu nay đều biết hai vị Giang viện phán và Tần thống phán xưa nay mỗi người một chữ không ai nhường ai cả.

Tần Hoa Nghi thấy quá phiền phức, vuốt ngực bảo thể trạng mình bình thường, ngoài mệt mỏi đau lưng, hay ngứa ngáy ra thì thấy rất khoẻ mạnh, tranh cãi nhờ thế mới dừng lại.

Điều duy nhất mà Tần Hoa Nghi lo lắng là dáng người nàng giờ không còn thon gọn thanh mảnh, đã vậy vùng da bụng còn bị nứt nẻ thô ráp, mất hết thẩm mỹ.

Nàng luôn lo hoàng đế nếu thấy được bụng mình rồi sẽ bị ghê sợ, mỗi lần y đến thăm đều cố ý ăn mặc kín mít không muốn để ai chạm vào bụng, cũng vì thế mà mấy lần chọc cho thánh thượng nổi giận...

____________

Cao Thạch Hương mà lần trước Tiểu Ân Tử mang tới cho Thiện Lâm dùng rất tốt, có không ít công dụng khác nhau, ngoài dưỡng da cho da trắng sáng hồng hào còn có thể làm mờ sẹo, giảm khô da, trị dị ứng da,... thật là thuốc tốt.

Nàng có lấy một ít thoa một chỗ nhỏ lên tay, liên tục mấy hôm tự động vùng da ấy trắng lên thấy rõ, tò mò thoa lên mặt một chút, hai má nàng cứ thế nay đã hồng hào láng mịn hơn trước mấy phần, thầm nghĩ cái đứa đầu đường xó chợ một thời như mình mấy năm trở lại đây ngày càng điệu hạnh, không khỏi thấy ngượng, lẩm bẩm tự thề sẽ không chạm đến nữa.

Ngược lại dược lực thứ cao dược này mạnh đến đáng ngờ, nhớ đến việc Dạ Minh Châu bị bôi ngũ hành dược mà Thiện Lâm rùng mình một phen, quyết đị h mời Tần Lập đến kiểm tra thử.

Tần Lập tâm trạng đang không tốt, vừa xem xét từng hộp Thạch Hương vừa kể lại những chuyện vừa qua cho nàng biết, làm giọng vô cùng bực tức.

Dù cho y nay đã là Thống phán, vị trí xem như thuộc phẩm thứ ba ở Thượng Y cục, thế mà lão Giang Mục chưa lần nào để ý kiến của y vào tai, nhất quyết đưa ra chủ ý đối nghịch.

Chuyện ở Thượng Y cục Thiện Lâm không nắm quá rõ, chỉ gật đầu chăm chú nghe.

Hít hít thật kỹ mùi hương, mở ra đóng vào, chạm nhiều lần, thậm chí bỏ vào miệng nếm, Tần Lập nhìn hộp Thạch Hương mà cảm khái: "Dạo nay cũng hay thấy hương liệu này xuất hiện ngoài thành, trước đây chưa bao giờ thấy qua bao giờ, nhưng từ mùi hương đến chất liệu giống như các hương liệu và thảo dược thông thường thôi..."

Thiện Lâm tiện tay lấy ra thêm một hộp khác, mò mẫm một hồi mới nói: "Muội nghe Tiểu Ân Tử nói thứ này xuất xứ từ Bắc Yến, nguyên liệu thì có nguồn gốc từ Đại Tuyên, xa đến như vậy, muội thấy hơi lo..."

Tần Lập kiểm tra kỹ lưỡng thêm một lần, rút ra một nhận định: "Dù chất liệu xa lạ, nhưng mà bên trong không có thứ gì gây hại cả, thậm chí có một chút thảo dược có lợi cho da vẻ, còn làm đẹp được, nếu người thích thì cứ dùng tiếp."

Nếu thích cứ dùng tiếp... Thiện Lâm lấy tay chạm lên mặt, chợt nghĩ có lẽ hắn đã biết nàng lén thử dùng thử, lại thấy khoé môi nam nhân đối diện hơi cong cong, mặt nàng lập tức ửng đỏ, vội xoay đi.

Dù sao đi nữa... cao dược không có vấn đề nàng cũng bớt lo đi phần nào.

"Muội chỉ dùng thử mấy lần thôi, không có ý sử dụng luôn, còn chưa biết giữ lại mấy hộp này làm gì đây..." Thiện Lâm xua tay lấp liếm.

Tiểu Ân Tử chẳng biết lúc nào đã vào tới, hắn thích thú chen miệng vào một câu: "Tiểu chủ à, người cứ giữ lại dùng, thân nữ nhi thoa phấn trét son là chuyện bình thường, nô tài thấy người vốn thanh tú, trang điểm lên càng xinh đẹp rạng ngời."

Chủ nhân nói chuyện mà nô tài chen vào chẳng hợp phép tắc gì, tuy vậy Tần Lập thấy lời hắn nói không sai, chấp tay cười nói: "Phải, dung nhan Anh Lương Viện sau khi dùng xong đúng là tươi tắn hơn rất nhiều."

"Ta..." Thiện Lâm còn ấp úng không biết tính thế nào.

Chủ nhân có vẻ không chịu nhận, Tiểu Ân Tử mặt không vui cụp mày, ủ rũ nói: "Nô tài đã mang vào cung, e là không thể đem hết trở ra lại, nếu chủ nhân không chịu nhận, nô tài thật không biết nên đem chúng đi đâu cả."

Thiện Lâm luôn xem người trong cung như người nhà mà đối đãi, không hề muốn Tiểu Ân Tử buồn lòng, liền xoa dịu hắn: "Tiểu Ân Tử, không phải ta không muốn nhận đâu, chỉ là..."

...chỉ là trải qua bao chuyện, nàng còn tâm tư nào nữa để làm đẹp đây? Dù có, trang điểm dưỡng nhan để cho ai ngắm chứ?

Gương đồng cách đó không xa, Thiện Lâm ghé mắt nhìn tới, dung mạo vô cùng nhợt nhạt thiếu sức sống,nếu không nhờ mấy lần trước thoa thử một ít Thạch Hương cao thì không biết sẽ còn tiều tụy đến thế nào nữa...

Phi tần hậu cung kẻ phấn người son, yên chi má hồng loè loẹt chói mắt, chỉ có mình nàng là cụp mình trốn trong cung thơ thẫn, sống ngày qua ngày nhàm chán buồn tẻ.

Nàng không biết mình cứ thế này đến bao giờ cả...

"Nếu tiểu chủ không muốn dùng, hay là tặng cho người khác?"

Chủ ý này không hề tệ, Thiện Lâm buông bỏ mấy ý nghĩ vẩn vơ, tính đi tính lại thấy mình cũng có không ít bằng hữu trong cung, thôi thì mang tặng họ vậy.

Mộc Lan giờ cứ sầu não ủ rủ, cho muội ấy thứ đồ tốt này biết đâu sẽ có hứng khởi làm đẹp trở lại, hoàng đế thấy muội ấy xinh đẹp liền triệu hạnh, cứ thế đón nhận sủng ái đè bẹp luôn Tần Hoa Nghi cũng không chừng.

Còn Nam Hải Nghi, vị tỷ tỷ vương nữ triều Vạn Nam, luận nhan sắc ở cả cái hậu cung nước Vạn Thành này chắc chỉ có Chung quý phi đọ lại, đáng tiếc dung mạo tuyệt thế vậy mà nàng ta không chịu trân trọng, còn cố tình trang điểm cho mình nhợt nhạt kém sắc đi, lần này Thiện Lâm nhất định phải khiến tỷ ấy phải ngoan ngoãn mà làm trang điểm, phô trương nét đẹp mỹ mạo tuyệt thế ra cho cả hậu cung cùng ngắm...

Nguyệt Hằng còn nhỏ, chắc không nên dùng, vả lại Cao Thái Hậu xét nét nó đủ điều, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện vậy.

An Ly thì chắc chắn phải cho muội ấy mấy hộp, dạo này nó có tình lang nên bắt đầu làm đẹp nhiều hơn rồi, hơn nữa An Ly thuộc dạng e thẹn khả ái, mấy năm nữa nhất định sẽ trở thành tiểu mỹ nhân vạn người mê cho xem.

Cả tiểu nô tỳ Tiểu Mai, người sống chung với Thiện Lâm và An Ly thời ở phòng giặt giũ Hoán Y Cục, nó có khiếu nấu ăn vô cùng tốt, có một dịp Tào Thượng cung ghé qua nhìn thấy liền đưa ra chủ ý đón nó đến Thượng Cung cục làm việc, giờ làm nữ quan, có thân phận khác rồi, tặng Tiểu Mai một hộp luôn vậy.

Về các chị em thân thiết hồi là Tài nữ, trong số đó có Ninh Tiệp dư Ninh Tuyết, tuy không quá thân mật như Mộc Lan nhưng cũng xem như là có giao hảo, nhớ lần trước đi thăm thai Tần Hoa Nghi cũng là nàng ấy giúp Thiện Lâm đỡ bị khó xử, quyết định tặng nàng một hộp.

Một số người khác như Trịnh Uyển dung, Trần Lương Nghi, Hòa Quý nhân, Tú Lương nhân, Ô Mỹ nhân,... tạm thời khoan tính đến.

Hạnh tuyển thị... thôi bỏ đi...

Tần Hoa Nghi...

Ngay lúc Thiện Lâm phân vân, Tiểu Ân Tử như nhìn thấu suy nghĩ nàng, chen vào lần nữa: "Nô tài thấy bên Các Vân hiên Tần Hoa Nghi hay than vãn da vẻ mình rạn nứt không còn đẹp, tiểu chủ có loại cao dược tốt, hay là..."

"Làm sao mà được?" Thiện Lâm gạt đi ý này, nghĩ rằng việc này thật sự không nên: "Tần Hoa Nghi đang mang thai, ta không dám tùy tiện đem vật lạ tặng nàng đâu."

"Tiểu chủ không cần lo..." Tiểu Ân Tử lắc đầu lia lịa: "Ban nãy Tần Thái y cũng bảo Thạch Hương cao chỉ có thảo dược, ngoài ra không gây hại gì hết, còn có lợi cho da, nếu nhân dịp này tiểu chủ có thể kết thân với Tần Hoa Nghi thì tốt quá..."

Ai mà thèm kết thân với ả họ Tần ấy chứ? Thiện Lâm nhún vai, quay mặt đi.

Chủ nhân không đồng ý, Tiểu Ân Tử đành không nói gì nữa, Tần Lập uống một ngụm trà nóng, đặt cốc xuống mới bảo: "Hắn nói có lý, Tần Hoa Nghi coi trọng dáng mạo, vì chuyện mang thai mà nhan sắc hao tổn, tiền đồ nàng ta vô lượng, nếu người kết thân được với nàng, coi như cuộc sống sau này đỡ khó khăn hơn, vả lại thứ này không gây hại, chính người cũng đã thử rồi."

Đạo lý ấy đâu phải Thiện Lâm không hiểu, nàng ở trong cái hậu cung này thân cô thế cô, những bằng hữu không mấy ai có vị trí, cũng không dám làm phiền Hà Đức phi thêm lần nào, nhưng không thể không tìm chỗ dựa, một lúc nào đó nếu nàng lần nữa rơi vào thảm cảnh bị đánh đập chà đạp như lần tại Bảo Long cung, ai có thể cứu được nàng?

Nếu làm thân được với ai đó có vị phận, mai này gặp chuyện còn có người nói đỡ một câu, điều đáng lo là Thiện Lâm với Tần Như Huệ từ xưa không mấy hòa hảo, thậm chí cái tính nết ả kiêu ngạo không xem ai ra gì, nào có chịu giao hảo với người như nàng?

"Mà thôi, tùy Lương Viện quyết định..." Tần Lập đứng dậy cáo lui, không quên xin một hộp về nghiên cứu.

"Tần ca ca..."

Vừa lúc Tần Lập ra ngoài thì An Ly bưng khay bánh vào, thấy nam nhân tính đi, muội ấy bèn ngoắc lại, cười nói: "Ban nãy lúc huynh mới tới tiểu chủ dặn muội làm bánh tiếp đãi huynh, huynh còn chưa thử mà đã vội đi sao?"

Tần Lập hơi dị ứng An Ly, theo bản năng lùi ra sau, miễn cưỡng cười cười: "Ta có việc bận, không tiện nán lại lâu."

"Hay là huynh ăn thử đi, đây là muội đích thân làm đó."

Tần Lập muốn từ chối, nhưng An Ly cứ nhỏ giọng nài nỉ: "Ăn đi mà..."

May là Bách Hợp điện ít người, không mấy ai chú ý đến, nếu để người ta bắt gặp không ổn chút nào, càng gây hại cho thanh danh Thiện Lâm là chủ cung, Tần Lập hết cách đành đón lấy một mẫu bánh nhỏ bỏ vào miệng, nói câu "Đa tạ!" xong bỏ đi ngay.

An Ly cầm khay bánh bất động tại chỗ, đôi mắt long lanh như giọng nước nhìn về hình bóng nam nhân đằng xa, môi cười rạng rỡ.

...

Thiện Lâm ở bên trong điện sớm đã thấy hết những cảnh cần thấy, nhớ về cách mà An Ly hay nhìn Tần Lập, nhớ về cái khăn tay mà An Ly thêu, còn thêm cả cảnh hôm nay.

Quả nhiên việc nàng đoán chẳng hề sai...

...Tần Lập có thể là vị tình lang đó của An Ly...

____________

Tuy miệng nói không thèm làm thân với Tần Hoa Nghi, nhưng đôi chân Thiện Lâm lại tự động đi tới tận cổng lớn Các Vân Hiên, phía sau là Liên Nhu tay cầm một hộp cao dược.

Đấu tranh tư tưởng mấy ngày, sau cùng nàng vẫn chọn cách đi tới đây.

Không sủng ái, không địa vị, không con cái, không chỗ dựa, phi tần như nàng ở trong cung chẳng khác gì con chó không nhà bị người ta khinh ghẻ.

Mấy tháng đầu thôi mà hết bị người của Nội Vụ cắt xén bổng lộc, bị làm khó đủ đường, các cung các ti thì ăn chặn bớt mấy phần đãi ngộ, ngày qua ngày, năm qua năm, cứ để yên thế này sớm muộn gì họ cũng sẽ coi nàng như nô tỳ, biếm vào lãnh cung cũng không chừng.

Dù Thiện Lâm không nghĩ cho tiền đồ của mình cũng phải nghĩ cho trên dưới năm sáu cung nhân ở Bách Hợp điện, hạ mình đi lấy lòng Tần Hoa Nghi, được thì tốt, không được cũng chẳng mất mát gì cả.

Cổng lớn mở ra, đập vào mắt Thiện Lâm là khung sân rộng lớn, ở giữa con đường trải lụa đỏ dẫn tới tòa điện chính sơn màu nâu thẵm, nơi ở thể hiện cho uy thế chủ nhân, càng xa hoa càng chứng tỏ địa vị cao quý của kẻ sở hữu.

Phía bên phải sân là dàn hoa mẫu đơn, tường vi đang trong thời mọc mầm, e ấp ủ mình, chỉ cần chờ đến mùa xuân lúc không khí ấm áp sẽ lập tức khai hoa nở nhụy, bày ra nét đẹp uy chấn quần phương.

Còn phía bên trái sân là tòa vũ đài lớn dùng để múa hát, xem kịch, thuở là Tài Nữ, lần đến Thượng Dương cung thỉnh an Thiện Lâm có thấy qua chỗ này, sơ xác hoang tàn, cứ như sắp bị sập đến nơi.

Nay Tần thị đến ở, mọi thứ đều được trang hoàng, sân khấu kiên cố thành ba lớp dày rắn chắc, sơn màu vàng đỏ chói mắt, gắn cả rèm lụa xanh biếc, trải thảm ngọc mát chân.

Vì sợ Tần Hoa Nghi bị lạnh, các cung nhân đặt hơn năm sáu lò than hồng thượng hạng quanh vũ đài, khí ấm lan tỏa đứng từ phía xa chục bước còn cảm nhận rõ, Tần Hoa Nghi sợ là còn bị nóng.

Hôm nay trời đổ tuyết ít, hoa mai trên Phượng Vũ đài cung Hoàng hậu rơi lả tả, Tần Hoa Nghi sinh ra hứng thú mà chạy ra nhảy nhót, hoàng đế hạ lệnh không được hoạt động mạnh, vậy nên nàng chỉ huơ tay nhè nhẹ, quay người hòa mình vào những cánh hoa đỏ tươi thơm ngát bao bọc xung quanh cơ thể, không nỡ rời khỏi sân khấu nửa bước.

Bên dưới là Ninh Tiệp Dư cùng Hạnh tuyển thị hai người đang vỗ tay tán thưởng liên hồi, cái nét nịnh bợ trông quá là giả dối...

"Bái kiến Tần Hoa Nghi! Ninh Tiệp Dư!"

Thiện Lâm cất tiếng làm cho không khí vui cười đột nhiên tắt ngang, ba ánh mắt trân trân nhìn tới làm nàng không nhịn được lùi về sau.

"Anh Lương Viện hôm nay rảnh rỗi đến đây tìm bản cung có việc gì sao?"

Theo lệ chỉ có phi tần từ hàng tứ phẩm trở lêm mới được xưng 'bản cung', Tần Hoa Nghi tuy hiện tại mới là ngũ phẩm, nhưng với tình hình sắp tới có lẽ sẽ còn tấn phong thêm, nàng chắc là đang xưng họ trước cho quen miệng đây mà...

Hạnh Tuyển thị chú ý đến mấy hộp cao dược mà Liên Nhu đang cầm, phì cười: "Ây cha, bình thường Anh Lương Viện ru rú mãi trong nhà, không có việc thì chẳng thèm ra ngoài, ngay cả lần đó đến thỉnh an Hoa Nghi cũng chỉ làm cho có lệ, bây giờ mạo muội tới, hẳn là vô sự bất đăng tam bảo điện* nhỉ?"

(*): Không có việc thì không ghé qua điện tam bảo.

Thân phận Hạnh tuyển thị chẳng khác gì tỳ nữ, so ra hơn cung nhân ở điểm được hầu tẩm thánh thượng, nhưng thời gian qua có khi nào thánh thương triệu hạnh nàng đâu, cốt yếu là bởi ả bám vào được cây đại thụ là Tần Hoa Nghi đằng sau, có người chống lưng dĩ nhiên khác với con chó vô chủ, đó là lý do mà Thiện Lâm tới đây.

Ninh Tiệp dư bản tính ôn hòa, bước ra khuyên giải: "Có khách đến, chúng tầ chủ nhà nên tiếp đãi cẩn thận, Hoa Nghi à, hay là vào trong làm hớp trà cho ấm bụng?"

Tần Hoa Nghi xoa xoa nắn nắn ngón tay vàng ngọc đeo kín, mắt không nhìn tới người vừa tới, ủy mị nói: "Được."

Nàng ta mới dứt lời, lập tức các cung nữ thái giám chạy tới, người khoác áo ấm cho nàng, kẻ cầm lò sưởi, Hạnh Tuyển thị thì vô cùng ân cần dìu Tần Hoa Nghi từng bước đi vào điện, không ai dám sai sót điểm nào.

Các Vân hiên bên ngoài sân bề thế huy hoàng, bên trong tráng lệ rực rỡ, mới bước vào đã thấy ấm cúng, quanh điện là rèm châu rèm lụa đỏ xanh đẹp đẽ trang hoàng, thảm lông mịn màng phủ kín cả mặt sàn, các loại bình lưu ly, tượng vàng, tượng ngọc trưng bày kín chỗ, bàn ghế cũng loại gỗ Ngọc Am thơm nức mũi, điểm tâm thượng hạng lúc nào cũng đặt sẵn trên bàn chờ Tần Hoa Nghi hưởng thức, chỉ cần bị nguội hoặc mất mùi lập tức sẽ thay mới.

Đúng là một trời một vực so với Bách Hợp điện hoang tàn xa xôi...

Đi vào điện, một loạt mùi thơm nồng nặc lao tới tấn công cánh mũi Thiện Lâm, suýt nữa làm nàng bị sặc ho.

Đây là lý do nàng không chỉ ghét tới đây, Tần Hoa Nghi nọ sao mà có sở thích kì lạ quá, cùng một lúc đốt năm sáu loại hương liệu khác nhau, như vậy rất dễ bị sặc.

Tuy nhiên, có gì đó không đúng lắm, thật ra ở vũ đài Thiện Lâm nàng đã thấp thoáng ngửi ra được mùi hương quen thuộc xộc vào mũi mình, liếc ra sau nhìn Liên Nhu, dường như nó cũng đang nghĩ điều mà Thiện Lâm đang nghĩ...

"Sao hả? Anh Lương Viện ghé qua có việc gì chăng?"

Tần Hoa Nghi ngồi trên toạ cao ngước xuống Thiện Lâm đứng cách tầm năm sáu bước, trông như vị chủ tử cao quý ban phát ánh nhìn cho đứa cung nhân thấp hèn nào đó...

Thiện Lâm nhoẻn môi cười, ngoắc tay bảo Liên Nhu cầm khay gỗ tiến lên mấy bước.

"Gần đây muội biết được Tần Hoa Nghi nảy sinh buồn lòng, vừa vặn chỗ muội có một loại cao tên Thạch Hương, công dụng dưỡng da vô cùng tốt, làm mờ sẹo, trị rạn, đẹp da. Thứ này xuất xứ từ Bắc Yến vô cùng quý hiếm..."

Nói tới đây, nàng cụp mắt, giọng nhỏ dần: "...muội thấy giữ bên mình dùng bao nhiêu cũng chẳng có ai ngắm, ngược lại Tần Hoa Nghi xinh đẹp thướt tha, được bệ hạ sủng ái, hiện mang thai có hồng phúc tề thiên, nên đành mạo muội đem đến đây tặng tỷ tỷ, mong Hoa Nghi trước đã đẹp, sau càng đẹp hơn."

Thiện Lâm đã cố lựa lời sao cho khéo để họ Tần không nổi cáu vì nàng có ý chê nàng ta kém sắc, nhìn qua nét mặt Tần Hoa Nghi không hề có nét nào là giận, nàng mới dám thở phào.

Tần Hoa Nghi liếc qua mấy hộp nhỏ, ánh mắt lộ ra chút chán trường: "Ai ya, mùi này phổ biến từ mấy tháng gần đây, chỗ ta đâu thiếu gì mấy thứ như vậy đâu chứ? Cao thuốc, thảo dược, loại thượng hạng bệ hạ đều ưu tiên gửi tới đây trước, lòng tốt của Lương Viện để sai chỗ mất rồi..."

Hạnh Tuyển thị thấy chút quà mọn mà không khỏi trề môi: "Người ta muốn nịnh bợ thôi mà, Hoa Nghi tỷ tỷ à, hay là tỷ nhận lấy đi cho người ta vui."

Tần Hoa Nghi rút khăn lụa ra lau lau ngón tay còn dính tuyết, ung dung nói: "Chút quà mọn này tuy không đáng giá nhưng đủ để mua chuộc lòng người đấy..."

Tự nhiên vác mặt tới đây để bị đám người này xỉa xói một trận, đáy lòng Thiện Lâm đã gợn sóng mà vẫn cố nhẫn nhịn vì chuyện lớn, tiếp tục đứng im chịu trận.

"Thôi được, mang cất vào kho cũ phía sau đi." Họ Tần vỗ tay hai cái liền có cung nhân tiến tới mang khay lễ vật vào cất đi.

Nhiệm vụ coi như xong, Thiện Lâm thấy mình không việc gì phải nán lại nữa, cúi người muốn cáo lui, chợt Ninh Tiệp Dư mở miệng nói: "Anh Lương Viện mới đến mà, còn chưa dùng trà nữa, hay là ngồi lại chị em ta tán gẫu một chút đi."

Thiện Lâm biết Ninh Tuyết tốt tình muốn giữ mặt mũi cho nàng nên mới ngoắc nàng lại, tuy vậy, Thiện Lâm này còn mặt mũi nào để giữ nữa chứ, mình nên về vẫn hơn, tính từ chối thì bị một thị nữ cắt ngang:

"Bẩm các tiểu chủ, bệ hạ tới..."

Mới nghe hoàng đế đến, Tần Hoa Nghi cùng Hạnh Tuyển thị vui như trẩy hội, đứng dậy vuốt tóc chỉnh áo gọn gàng, Ninh Tiệp dư ít được triệu hạnh nên tay chân luống cuống không biết ứng phó thế nào, thấp thỏm hồi hộp run cả tay.

Còn Thiện Lâm, nàng đứng im bất động, không nhúc nhích, không nói gì, không chớp mắt, nhìn qua giống hệt pho tượng vô hồn.

Sao y lại đến đây lúc này?

Từ ngoài cửa, nam nhân đỉnh thiên lập địa, người mà biết bao nữ nhân say mê chậm rãi tiến nhập nội điện, đám người mới hồi nãy còn kẻ xướng người hoạ, nay thấy hoàng đế tới liền biến thành mèo cụp đuôi, ngoan ngoãn hiền lành.

"Chúng thần thiếp xin thỉnh an bệ hạ..."

Mới thiết triều xong, Võ Tương Minh vốn định hồi cung nghỉ ngơi, đúng lúc đi ngang qua đây nên sẵn tiện ghé qua thăm Tần Hoa Nghi.

Những năm gần đây Tần tướng quân lập ra không ít thành tích, tuổi trẻ mà anh dũng thiện chiến, có tiềm năng lớn đối với quân lực mà Võ Tương Minh cần, đó cũng là lý do y sủng ái muội muội hắn là Tần Hoa Nghi.

Nhưng về mặt khác, bên ngoài người ta cứ thấy y làm mặt lạnh nhạt, đối với cái thai chỉ hậu đãi theo hình thức, nhưng mấy ai biết được lòng y vui sướng như thế nào.

Từ khi còn ở vương phủ, cho đến lúc dời sang Đông cung, y tận mắt chứng kiến không ít nữ nhân mang bào thai con mình, được làm cha là cảm giác hạnh phúc nhất mà y nếm trải, nhưng vì nghiệp lớn, vì những mưu tính ở hậu cung, nhiều đứa trẻ không thể ra đời.

Sự bất đắc dĩ ấy đối với y mà nỗi đau đến thấu tâm can...

Nay Võ Tương Minh này đã trở thành hoàng đế, có một số thứ không cần dè chừng hay sợ hãi như trước, tự dằn lòng rằng sẽ không để các hài nhi oan mạng nữa...

Những năm gần đây, dưới gối y có một hoàng tử, một công chúa là Nhất Huy và Điền Thanh, đứa trẻ lần này của Tần Hoa Nghi phải nói là mang tới cho y niềm kỳ vọng và vui sướng vô cùng to lớn, bất luận là nam hay nữ, y nhất định sẽ yêu thương đứa nhỏ, càng không bạc đãi người vì mình mà hạ sinh hài nhi...

...

Bước vào Các Vân hiên với tâm trạng hứng khởi, đối với các phi tần trong điện Võ Tương Minh không mấy để tâm, bảo "Bình thân.' rồi cất bước đến bên Tần Hoa Nghi.

"Tạ bệ hạ."

Tần Hoa Nghi nũng nịu chụp lấy cánh tay hoàng đế, làm dáng vẻ nhõng nhẽo nói: "Bệ hạ gần ba bốn ngày rồi mới tới, làm Như Huệ nhớ người quá đi..."

Võ Tương Minh ánh mắt lãnh đạm, không lộ ra biểu cảm gì nhưng giọng nói mang một chút ý cười, giọng ấm áp vỗ về: "Quốc sự nhiều việc, trẫm nhất thời không thể phân tâm, hôm nay tới thăm nàng rồi đây. Sao nào, gần đây còn thấy khó chịu không?"

"Có lẽ đang mang thai nên Như Huệ cứ hay thấy mệt mỏi chóng mặt, bụng ẩn ẩn đau đau, thái y bảo do thể trạng thiếp không tốt, đã sắc thuốc bổ cho thiếp uống rồi, hiện đã đỡ nhiều."

"Ừm, thế trẫm cũng yên tâm..."

Võ Tương Minh còn muốn nói thêm nấy câu, chợt hắn nhận ra trong điện có một nữ nhân quen mắt, liền đảo mắt qua quan sát.

Quả nhiên là nàng ta...

...

Dù nam nhân chỉ một mực chú ý đến Tần Hoa Nghi, Thiện Lâm thì không hề ngẩng đầu lên một lần, nhưng trực giác mách bảo nàng biết rằng có ánh mắt nghiêm nghị nào đó cứ nhìn mình chòng chọc không rời mắt.

Hai người kia cứ chàng chàng thiếp thiếp hết sức ân ái, Hạnh tuyển thị không ngừng trưng cái ánh mắt thèm khát đối với hoàng đế, thậm chí cố ý kéo kéo phần vai áo xuống một chút làm lộ một mảnh vai trắng nõn, xem ra là có ý câu dẫn thánh thượng, trông chẳng ra thể thống gì hết, có điều hoàng đế không thèm liếc đến nàng một cái.

Ninh tiệp quan sát tình hình, cuối cùng bèn lên tiếng: "Bệ hạ đến đây thăm Tần Hoa Nghi, chắc là có nhiều điều muốn nói riêng, tỷ muội chúng ta nên cáo lui thôi."

Nút thắt bên trong Thiện Lâm như được tháo bỏ, mừng rỡ nói lời cáo lui, còn Hạnh tuyển thị không gây chú ý được với thánh thượng nên sinh ra bực mình, nhăn nhó bĩu môi nhún gối, đi ra ngoài theo nữ nhân họ Ninh.

...

Võ Tương Minh miệng nói chuyện với Tần Hoa Nghi, nhưng ánh mắt vẫn hướng về người đang đi dần đằng xa.

Mấy ngày không gặp, trông nàng ốm hơn trước nhiều, nét mặt tiều tụy u buồn cứ như nhà có tang lễ, có điều da vẻ có phần sáng lạng tươi tắn hơn trước, phong thái thanh thoát, dưới ánh đèn mờ mịt y có thể thấy rõ da mặt nàng bóng láng chiếu rọi như băng cơ ngọc cốt.

Trong phút chốc, Võ Tương Minh cảm thấy nàng ta hôm nay... rất xinh đẹp... đẹp hơn mọi khi nhiều...

Gạt bỏ suy nghĩ viễn vông, Võ Tương Minh dịu dàng đỡ nữ nhân ngồi xuống sạp, cùng nói vài lời hỏi thăm, thỉnh thoảng ánh mắt không tự chủ được mà lần nữa liếc ra cửa...

...

Rời khỏi nội điện, Thiện Lâm mang tâm trạng ưu tư khó tả, len lén ngoảnh ra sau, nhìn hai người bên trong nói cười vui vẻ, khung cảnh đó thật ấm áp hạnh phúc, dường như không có chỗ cho kẻ dư thừa.

Chả bù với bên ngoài trời này, lạnh đến thấu xương...

Và trong một khoảnh khắc nào đó, ánh mắt nàng và y giao nhau...

Không nhìn nữa, Thiện Lâm kéo kéo áo ấm lên, cả người run cầm cập thổi ra một hơi sương khói, trầm thấp nói với Liên Nhu:

"Chúng ta về thôi..."