Thiên Thần Bên Anh

Chương 37



Lâm Hạ Y ôm trên tay đống bài tập đã hoàn thành xong, đi từ thư viện về lớp học thì chạm mặt đàn chị Trình Tiêu. Nhìn dáng vẻ chị ấy như đang cố tình đợi cô. Lâm Hạ Y hơi khựng lại rồi mỉm cười bước đến: “Chào chị Trình Tiêu, nay chị lại xinh hơn hôm qua rồi.”.

Trình Tiêu cười dịu dàng, e ngại gì đó, thấy vậy cô lên tiếng: “Có chuyện gì hả chị?”.

“Nay là sinh nhật chị, hôm nay tan trường em đến nhà chị chơi có được không? Có em sẽ vui biết bao” Nghe vậy Lâm Hạ Y bất ngờ ra mặt: “Sinh nhật hôm nay!? Sao chị không báo trước cho em? Em chưa chuẩn bị quà nữa.”

Trình Tiêu lắc nhẹ đầu, nắm tay tay cô: “Em đến nhà tham gia tiệc là món quà lớn nhất đối với chị rồi.”.



“Nhưng... Thôi được ạ, tan học em sẽ đến.”.

Trình Tiêu ngạc nhiên, biểu hiện vui vẻ: “Tốt quá, chị sẽ đợi em.”.

Đàn chị rời đi sau tiếng “vâng” của cô, chị ấy lại không cảm xúc như đang suy tính gì đó. Mặc dù thấy chị ấy nhiệt tình quá mức nhưng cô cũng chẳng đề phòng gì, sinh nhật nên tặng quà gì? Đó mới là suy nghĩ hiện tại trong đầu cô.

Tan trường, trong lúc đi ra cổng cô đã tạm biệt Hứa Thiên Việt và Vương Dư Huy, cậu thầm dặn cô nay về nhà sớm.

Khi đến nhà của Trình Tiêu, cô ngơ ngác với căn biệt thự này, điều làm cô ngạc nhiên hơn nữa là không có một bóng người: “Chị à--”.



“Nào, mau vào thôi.” Cô bị Trình Tiêu kéo một mạch vào trong, lòng rạo rực về sự nguy hiểm. Cho đến khi bước vào, một người đang ông thấy cô liền trợn mắt, đồng tử co rút, miệng lộ một đường cong điên dại.

Ông ta là người quan sát cô ở công viên khi cùng ông lão trò chuyện lần trước, tên Trình Hành – Một nhà khoa học điên rồ từng bị bắt vào tù tạm giam mấy lần. Ông ta tiến lại, sờ vào đôi má cô: “Ha…Hahaha. Giỏi lắm con gái.” Ông ta ngoắc tay về phai Trình Tiêu, chị ấy tặc lưỡi ghét bỏ rồ rời đi không ngoảnh đầu. Lâm Hạ Y hoang mang, cô bàng hoàng khi bị ông ta kéo vào phòng, nhốt cô trong một cái lồng chó.

Cô sợ hãi, la hét thất thanh. Cơ thể run lẩy bẩy, đây là tình cảnh gì vậy? cô chưa từng gặp phải nên không biết phải làm gì. Lâm Hạ Y bất lực, sự kinh hãi bủa vây toàn thân cô. Từng giọt nước mắt rơi xuống, cô khóc nấc khi nhìn thấy ông ta đang từ từ tiến lại: “Đừng… Đừng đến đây! Cút đi! Mau thả tôi ra!”.

“Đừng sợ cô gái nhỏ, Trình Tiêu có nghe người khác kể về đôi mắt phát ra ánh sáng rực rỡ tựa ánh mặt trời đó. Một thiên thần lại xuất hiện ở trường, đi học sinh hoạt như một con người sao? Hahaha…”.

Lâm Hạ Y giật mình, cô bủn rủn ngã ra sau đập vào thanh sắt của cái lồng khiến tay cô đau nhói: “sao… sao ông biết chứ!? Ông cũng là thiên thần sao?”.

“Không không… Ta là một nhà khoa học đại tài của cả thế giới này, sớm thôi mọi ngóc ngách trên trái đất sẽ biết đến cái tên Trình Hành này!” Ông ta cười như một kẻ tâm thần nặng, vì bản nghiên cứu người ngoài hành tinh mấy năm trước mà ông ta làm cả nước xôn xao một thời.

“Ông đang bắt giữ trai phép đấy, mau thả tôi ra!” Cô càng kêu la thì ông ta càng thích thú, khuôn mặt ghét bỏ ra mặt, biểu cảm giống y Trình Tiêu, đúng là cha con: “Bắt giữ trai phép? Ôi ôi… đừng nói như vậy chứ, pháp luật áp dụng cho con người, động vật… còn cô gái nhỏ này… Cô có tư cách nói về quyền lợi của con người sao… hahahaha… Hài hước quá.”.

Tiếng tim đập thình thịch vang lên, cô không biết kẻ điên trước mắt này sẽ làm gì cô, ông ta biết về sự hiện diện của thiên thần… Nhìn đống dây điện xung quanh mà lạnh sống lưng, cô chịu thua rồi, không thể tự minh thoát khỏi đây được. Lâm Hạ Y ngồi co người, úp đầu vào gối. Từng cái tên vang vọng tâm trí cô, Vương Dư Huy… Cô bỗng thấy nhớ cậu vô cùng, cả tâm trí bắt đầu tủi thân uất ức. Hứa Thiên Việt, cái tên này thế nào cũng sẽ cằn nhằn mắng cô phiền phức cho coi, nhưng anh sẽ không bỏ mặt cô đâu, cô cũng nhớ cậu bé Vương Hiểu Phong nữa, nhớ nụ cười rạng rỡ mang sự nhiệt huyết ấy.

Cuối cùng, cô cười gượng, cứu được cô khỏi tên tâm thần điên này cũng chỉ có tiền bối Ảnh Quân, nhưng anh ta đã bỏ mặt cô rồi. Nhớ lần trước cô còn cãi lại, tránh mặt anh ta, làm sao mà không giận được chứ: “Tiền bối… cứu em với… Em sai rồi.”.