Thiên Mệnh Lâm Sinh Chí Tôn

Chương 26: Tới nội phủ ẩn mình



"Ca" trong khi Lâm Vũ vẫn còn đang bị phen bất ngờ trước hai thái độ nam tử, từ ngoài cửa Ngọc Nhi dáng vẻ yêu kiều của tiểu thiếu nữ mới lớn nhưng không kém phần đáng yêu ở độ tuổi này. Nàng cười tươi lao vào áp thể bộ ngực vào người Lâm Vũ. Hắn cũng khổ khó biết giải quyết làm sao, nhẹ nhàng che dấu khí tức hiện tại của mình.

"Mấy người đi ra ngoài đi" nhận lời của Ngọc Nhi mấy nam tử này không ở lại lâu, lặng lẽ nhìn nhau rồi rút ra ngoài nhanh chóng biến mất. Tình cảnh mấy tên nam tử kia nghe mà lời nói của Ngọc Nhi nghe lời dăm dắt không chút lưỡng lự.

Lâm Vũ trong lòng thì thào một tiếng:" Từ bao giờ ta lại có gia thế là thiếu gia. Xem ra kiếp này đúng là không ổn thật rồi. Cũng từng nghe qua nhiều hoàn cảnh phế vật lưu khởi quật nghịch thiên. Không nghĩ mình là một trong số trường hợp đó" hắn nhìn mặt đáng yêu chớp chớp của muội muội trước mặt, cười khổ lắc đầu.

Hắn dự cảm sóng gió từ đây mới bắt đầu, câu chuyện về phế vật lưu từng biết và chứng kiến điều có hoàn cảnh chung gian nan và vất vả. Song hết thẩy toàn bộ điều gặp kì duyên lạ ảo mà đột phá một bước lên mây. Đứng ngang hàng ngũ chí tôn, hắn lóe lên suy nghĩ sự trùng hợp trong này giống như đã được sắp đặt sẵn vậy. Bỏ qua vấn đề tâm tính cá nhân, hắn không ở trong trường hợp muốn trở thành phế lưu vật để nghịch thiên. Hắn còn điều khác cần làm:

- Ngọc Nhi mấy người kia là vậy? sao lại gọi huynh là thiếu gia chứ.

Ngọc Nhi hàm răng cắn chặt môi, thân thể mềm mại nhẹ nhàng run rẩy, đôi mắt đẹp bởi vì kích động đến mức thậm chí tựa như mờ đi, không nhịn được mà dỗi hờn vài câu;

- Huynh bị thương ngủ thiếp đi suốt năm ngày nay. Muội cứ tưởng hôm nay lại vất vả chăm sóc huynh phiền chết đi được. Lớn rồi tự nghĩ đến bản thân, lo còn chưa xong mà thích thể hiện ta đây.

"Ách, tiểu muội này sao thay đổi tính cách nhanh vậy ta" Lâm Vũ một bên gãi đầu cười khổ, hắn giờ mới biết tiểu muội muội như thân ruột bình thường bề ngoài không khác sư tử hà đông, mạnh mẽ như nam nhi vậy mà lại bộc lộ tích cách dỗi hờn. Biến cố này thất khó đỡ quá a.

Ho vài tiếng, Lâm Vũ nhún vai nhẹ nhàng đưa bàn tay lên xoa đầu Ngọc Nhi làm nàng phải rùng mình. Suốt bao năm nay, hai huynh muội nương tử nhau mà sống. Lúc nào nàng cũng phải đứng ra bảo vệ người biểu ca yếu đuối bị cả thiên hạ ruồng bỏ, bị ca gia tộc máu mủ mình khinh rẻ. Vô số lần phải thâu đêm chăm sóc người biểu ca đáng thương này. Đối với Ngọc Nhi gia đình là tất cả, mặc cho thế gian có quay lưng với Lâm Vũ thì nàng vẫn sẽ bảo vệ.

Cái xoa đầu của Lâm Vũ làm người nàng không kìm được cảm xúc nén bấy lâu nay. Ngọc Nhi tức giận giơ bàn tay thon thả gõ phát vào đầu Lâm Vũ mọc ra cục u khá to.

"Lần sau huynh không được chạm vào đầu muội kiểu đó, muốn chạm thì phải nói trước. Thế này ngại ngùng chết đi được" Ngọc Nhi quay lưng hai tay chạm chạm vào nhau, mặt đỏ bừng bừng , thẹn thùng mà nói. Lâm Vũ đau đớn xoa xoa cục u to như củ khoai lườm Ngọc Nhi đầy sợ hãi. Hắn nhớ trong binh pháp phàm nhân đối diện mấy tiểu nữ như này chỉ cần xoa đầu là kiểu gì cũng xử lý ổn thỏa, lườm tới Ngọc Nhi không khỏi thẹn lòng kính sợ. Phụ nữ quả nhiên đáng sợ.

Ngọc Nhi nói tiếp tuy hơi khó chịu:

- Ca thật ra trong suốt nằm ngày qua huynh bất tỉnh. Kính Giang cô cô đã cử người tới đây bảo vệ huynh. Đồng thời đang trong quá trình tu sửa ngôi nhà. Mẫu thân tự dưng có chuyện đột xuất đã được Giang cô cô đưa vào trong nội phủ. Bảo muội bao giờ huynh tỉnh lại thì phải dẫn huynh đến nội phủ gặp mặt tộc trưởng.

"Tộc trưởng? họ muốn gặp huynh làm gì? huynh không đi đâu" Lâm Vũ trả lời đầy dứt khoát, hắn lúc này có bao nhiêu chuyện phải làm. Còn chưa tìm hiểu thời thế đã thay đổi như này, cơ bản không đủ thời gian hứng thú mất chuyện vô bổ đó.

Ngọc Nhi đứng nhìn biểu cảm của Lâm vũ cũng buồn rầu, nàng nghĩ Lâm Vũ năm xưa bị người ta chà đạp, vứt bỏ tệ hại. Vậy mà khi chứng kiến tên phế vật ai chê cười đó lại bày ra thực lực quái vật như vậy. Trào phen làm cho kẻ đó phải cứng họng, quay xe mà ngon ngọt chiêu dụ. Ngọc Nhi nghĩ càng tức, tộc nhân coi nhau để lợi dụng. Khi hết giá trị thì khinh thường, đến khi trả giá mới bắt đầu cầu chiêu. Cạn lời hết điều để nói, nhưng mà tiểu cô nương không thể để biểu ca nàng mãi sống như vậy được.

"Muội biết là vậy, nhưng người của tộc trưởng tới xin muội chỉ cần nói huynh tới đó để bàn bạc một việc. Ngoài ra chấp nhận mọi yêu cầu bất kì thứ gì mà huynh mong muốn. Đi mà, ca ca muốn từ bé giờ chưa một lần vào nội phủ đó" trước ánh mắt long lanh cùng bộ điều nũng nịu như kem chảy từ Ngọc Nhi, Lâm Vũ bất lực thở dài cười cười.

Đằng nào hắn đang tính cách đảm bảo sau khi hắn ra đi không phải lo lắng cho hai người Ngọc Nhi, tiện thay đến nơi gọi là nội phủ tìm được chút thông tin về đại lục hiện nay không phải phí công. Lâm Vũ nhếc miệng cười nhẹ sau đó đứng dậy;

- Bất kì yêu cầu gì? cũng được, chúng ta đi thôi.

------------------------------

Lâm Vũ cùng Ngọc Nhi tới dần vào nội viện của Lâm gia. Lâm gia mặc dù là nơi ở toàn bộ tộc nhân tộc, với diện tích rộng lớn chiếm hẳn một phần cả toàn thành thị. Nhân số ước tính phải lên đến vài nghìn người, số lượng đông đúc như vậy hiển nhiên cũng sẽ có phân hóa lớn. Lâm gia dù sao đều là đầu tàu kinh tế, nguồn sống của thành Dương Nam. Nếu như coi Bảo Lâu Các là thánh địa của thành Dương Nam. Thì có thể coi toàn bộ Lâm gia là tháp bảo từ thánh địa ấy.

Phần lớn diện tích Lâm gia chia làm hai nơi, một là ngoại phủ nơi sinh sống thường nhân của tộc, phần nhỏ còn lại nội phủ đây là các tộc nhân của Lâm Gia học tập ở đây là nơi ở của các trưởng lão, tộc trưởng, thiên tài ,... Đó là ao ước bao nhân tộc nhân bình thường, vào đó được tiếp cận những võ cấp cao, công pháp, có cả đơn dược, địa vị được tôn trọng không ai mà không muốn .

Nhìn cảnh tráng lệ của nội phủ thì xem ngoại phủ giáp cảnh giống như thôn quê, một khung cảnh giống như nước bèo so sánh nước biển nhìn nhỏ bé, cũ nát. Muốn đổi đời chỉ còn cách cực lực để đóng học cho con cái hoặc phải thuộc hạng thiên tài được nội phủ chú ý thông qua tuyển trọn hàng năm thông qua khảo sát hàng năm, đủ điều kiện mới được sống. Chứ đâu như nhà Lâm Vũ tồi tàn nằm góc xó nào đó không ai biết.

Từng bước đi tới nội phủ đi vừa nhìn những kí ức tuổi thơ những cay đắng, bất công trải qua hồi bé ùa về. Ngọc Nhi đang ôm tay Lâm Vũ, nàng rụt rè trước vô số ánh mắt với sự kính nể. Cảm giác đám đông này làm nàng có chút hoảng loạn, vì vậy nàng càng ôm chặt tay Lâm Vũ nửa giây không buông. Ánh mắt đe dọa bất kì nử tử nào dám nhìn biểu ca nàng với ánh mắt ân ái.

có những người thấy Lâm Vũ liền lùi lại về sau vài bước ý thể hiện sự tôn trọng cúi đầu chào, có người thì sung sướng khi thấy Lâm Vũ nhìn về phía mình, như được thần tượng chú ý làm sao không thể phấn khích đỏ cả mặt.

" Kia đó phải là Lâm Vũ thiếu gia, hình như ngài ấy đang nhìn ta kìa" Một tiểu nữ má ửng hồ ôm mặt không dấu được cảm xúc thẹn thùng. Nhìn Lâm Vũ con ngươi say mê như muốn dâng hiến cả cơ thể mình cũng tình nguyện. Thấy vậy một nữ tử bên cạnh bĩu môi chen nói:

- Ngươi ảo tưởng hơi nhiều rồi đó, người như thiếu gia mà thích người như ư hứ. Nằm mơ.

- Ngươi nói cái gì.

Nữ tử đỏ mặt kia quát lại.

........

- Đó là phế ... không Lâm Vũ thiếu gia sao, mau tránh đường cho thiếu gia đi.

Một nam tử thư sinh khác thường ngày hay bắt nạn Lâm Vũ nhìn thấy hắn như nhìn thấy tổ tiên. Vẻ điệu vênh váo mọi lần đã bay sạch, thay vào sự sợ hại tìm cách lẩn trốn. Nhất thời tiếng động xôn xao rộn rã lớn dần. 'Thiếu gia' Lâm Vũ, trận trước hồi trước mặc dù đã trôi qua năm ngày nhưng dư âm vẫn tồn đọng chi tiết những người chứng kiến hôm đó. Nơi ngoại phủ Lâm gia từng khắc phút không ai biết đến người siêu phàm, chứng kiến Lâm Vũ thể hiện khả năng phô bày trước mắt làm bao ái tình rung động. Một loại thần tượng mới sánh vai các thiên tài Lâm gia hiện nay.

Không nghi ngờ, chỉ sau một đêm kể từ trận chiến đó, thanh danh và địa vị Lâm Vũ đã nổi như cồn, nhiều người đã sốc khi biết tin danh phận Lâm Vũ là ai. Phải gọi nếu tin tức này mà lan ra ngoài, không chỉ cả đế quốc rung chuyển, sợ đến toàn bộ các quốc gia lân cận phải trải qua một cơn sóng dữ.

" Ngọc Nhi, muội sao thế" Lâm Vũ chú ý đến biểu hiện khác thường của Ngọc Nhi, nhìn tiểu muội muội ôm chặt tay hắn không bỏ ra mà siết chặt hơn. Kiểu lo sợ ai tới đụng chạm tới hắn vậy. Hắn cúi xuống thì giống như từ trên cao chăm chăm bộ ngực Ngọc Nhi va thẳng vào mặt. Dòng máu đỏ cam chảy từ hai lỗ mũi của hắn.

"Ca, muội không sao, à mà huynh nhìn gì vậy? sao bị chảy máu mũi thế này" nghe Ngọc Nhi lo lắng nhắc nhở, Lâm Vũ giật mình đưa tay quệt qua công nhận có máu chảy từ mũi, nuốt một miếng nước bọt. Hắn cũng không hiểu sao cơ thể tự nhiên chảy máu mũi, đây là lần đầu bắt gặp a.

Tiếng xì xào bàn tán khắp nơi vẫn tiếp diễn, bất quá tất cả điều không ai dám lại gần đến Lâm Vũ. Hắn cũng không biết tất cả mọi người nơi đây đang không thỏa luận về hắn, nên nhanh chóng dẫn Ngọc Nhi đi đến nội phủ. Quãng đường từ nhà Lâm Vũ đến cổng vào nội phủ trong tộc không xa. Đi bộ nửa canh giờ là tới, đi qua nhiều ngõ khúc quang co của ngoại viện. Cuối cùng cả hai đã tới trước cổng vào nội phủ, tiếng bàn luận mới dần nhỏ hẳn.

Ngắm nhìn dòng chữ tiếng Việt nguy nga trên cổng ghi hai chữ Nội Phủ được dát bằng vàng, hai bên cửa có hai tên thị vệ canh cửa cầm đao sắc bén thực lực tầm Nhập Hà Cảnh trung cấp một đoạt nhìn Lâm Vũ và Ngọc Nhi với ánh mặt lạnh lùng định muốn vào cổng nội phủ trước mặt liền giơ đao ra ngăn chặn lại.

- Đứng lại nơi này là nội phủ, tộc nhân ngoại phủ muốn vào thì cần có giấy tờ xác nhận. Nếu không có thì cút đi. Hôm nay chưa đến ngày đâu.

Tên thị vệ không nể nang gì mà khinh thường nói thẳng, nhìn Lâm Vũ ăn mặc bình dân tới đây chỉ có cách xin tiền trợ cấp không khỏi tức giận. Nếu để mấy thiên tài Lâm gia hay chấp quản biết ngoài nói có người ngoại phủ bẩn thỉu tới đây. Không chỉ có hắn bị chịu phạt mà Lâm Vũ khó thoát khỏi rắc rối đau khổ.

Lâm Vũ trầm tư vuốt cằm nói:

- Giấy tờ ư, đúng là ta không có thứ đó. Ta chỉ là được mời tới, không lẽ không được vào trong.

Tên cầm đao bên phải nghe vậy tiến lên hắng giọng khinh thường nói:

- Khoác lác, nếu không có xin mời ngươi về cho. Tiểu tử, nhìn ngươi lớn từng này tuổi mà ở ngoại phủ chắc ít nhiều là phế vật vậy mà có nói dối trước mặt bổn gia. Biết điều thì lần sau đừng tới đây, kẻo rước họa vào thân.

Ngọc Nhi thấy thái độ kiêu ngạo đến cả thị vệ canh cửa đối với người ngoại phủ, tức giận quay đầu sang nói với Lâm Vũ, đôi mắt đẹp nhìn về Lâm gia :

- Ca chúng ta về thôi, ở đây đúng là tốn thời của chúng ta quá. Nội phủ của đại gia tộc chỉ là hư danh mà thôi, đối với tộc nhân chính mình không coi bằng cỏ rác. Muội không phải tốn sức ở đây nữa.

Lâm Vũ lắc đầu ngao ngán mà cười khổ trước tâm tính nhảy số của tiểu nha đầu này, rõ ràng mới canh giờ trước bắt hắn đến nội phủ, chưa gì đã trách móc muốn về. Lâm Vũ dù gì là người hiểu phải trái, nếu Lâm gia không chứa hắn mới là điều hắn muốn, thanh thản gật đầu:

- Muội nói đúng, nơi nhỏ xíu này cũng không hợp thích và chưa đủ tầm để huynh muội ta đi vào. Về thôi, ta còn có nhiều việc phải làm.

" Dạ " Ngọc Nhi vui vẻ kéo Lâm Vũ xoay người quay đầu về hướng ngoại phủ, khi vừa lời của Lâm Vũ nói về nội phủ như thế hai tên thị vẻ cố ý nói to:

- Hai người trẻ này xin dừng bước. Chỉ hai kẻ chuột cống từ ngoại phủ mà dám bêu xấu Lâm gia. Có giỏi lưu lại cho ta.

Chỉ thấy xung quanh hai người, đao quang kiếm ảnh loạn vũ, hai thanh binh khí biến thành hai luồng hàn quang, thỉnh thoảng va chạm vào nhau, khó lòng phân cao thấp. Lâm Vũ nghe được xem ra không tạo ra điểm nhấn thì bị người đời khinh rẻ, không nhìn ra cái gì đang diễn ra, nhưng bên cạnh có người sẵn sàng giải thích, nếu không hỏi thì có vẻ có lỗi với chính mình quá. Đối với những thanh thiếu niên có lòng tự trọng tuổi sinh ra nông nỗi, có thể phô trương sức mạnh tuổi trẻ để được thỏa mãn cơn kiêu ngạo.