Thiên Mệnh Lâm Sinh Chí Tôn

Chương 21: Can dự ( 1 )



Chương 21: Can dự ( phản diện đối chọi với phản diện)

Khí phách mà Toái Lưu Sư Tử Quyền thể hiện ra như thấy chúa sơn lâm đang gầm thét oai phong. Uy áp như vậy đang lao thẳng về phía Lâm Ngạo làm hắn sợ đái tè ướt sũng ra quần. Một nỗi sợ hãi tuyệt vọng như bản năng của con người trấn áp sự tự tin của tên thiếu tộc trưởng khiến bao người đời run sợ nay lại đối mặt một tên thanh niên nhìn ốm yếu coi là phế vật ngày hôm qua có thể giết chết bất cứ lúc nào. Hắn tưởng tượng giờ đây chiêu thức đánh trúng hắn thì chỉ là cỗ thi thể lạnh toát.

- Phụ thân cứu hài tử, ta chưa muốn chết.

Tiếng lời vừa dứt, đòn chiêu thức chỉ còn cách trước bộ mặt như đứa trẻ Lâm Ngạo vài bước chân. Một nhân ảnh đứng trước mặt Lâm Ngạo xót xa nhìn hắn, nhưng nam trung niên chẳng có thời gian để suy nghĩ chuyện này.

Đối diện với kình lực tuyệt kĩ hùng hồn của Lâm Vũ không có cánh để tránh ném nam trung niên chỉ cần có điên cuồng xuất động hà khí trong nội thê trào ra tụ lực trên toàn hai bàn tay lập tức kháng ngạnh.

Ầm...

Song chưởng đối đỉnh tạo ra một tiếng nổ vang rền, lực tiếp xúc giữa hai chưởng tạo ra phản lực mang hàm năng lượng lớn hình thành làn sóng xung kích, điều này chỉ xảy ra khi hai lực rất lớn tác động với nhau gây một phần lượng thoát ra ngoài cũng giống như ném một quả bóng vào mặt nước, mặt nước sẽ tác dụng lại một lực với quả bóng và có vòng nước bắn ra tung tóe.

Dư chấn mà nó tạo ra ngay cả mặt đất trung tâm hai người không chịu nổi toác vỡ vụn từng mảng bay lên mặt đất vài thân, gian bếp của nhà Lâm Vũ chính thức bị thổi bay tan tành. Một góc căn nhà cũng sau đổ sập theo, luồng kình phong thổi gãy bật cả gốc cây làm cả lũ đứng xem chạy nháo nhào tránh ra xa. Nhiều kẻ thì ngồi mình xuống tránh trận gió lớn này. Họ không thể ngờ lực sát thường mà Lâm Vũ và nam tử trung niên tạo ra mức độ công kích khủng khiếp thế này.

Một thân ảnh gầy gò bị bật bay ra ngoài từ đám bụi mù mịt trên sân. Nhìn kĩ đó chính là Lâm Vũ hắn chân hắn đang trượt trên sân tạo vết kéo dài, cố gắng trùng hai chân ghìm mạnh xuống đất nhờ tác động trọng lực hắn may mắn dừng lại, mặt bám bụi áo ba lỗ cũ kĩ rách không còn chỗ để rách hơn. Thật ra sự can thiệp đột ngột của người đỡ đòn cho Lâm Ngạo cũng nằm gọn trong dự đoán từ Lâm Vũ, bởi vậy hắn mới tung hết sức tấn công Lâm Ngạo.

Lập luận Lâm Vũ hoàn toàn chính xác, nếu bây giờ hắn không tung hết khả năng mình đang có sợ rằng những kẻ tiếp tay cho hai huynh đệ Lâm Ngạo làm càn sẽ thừa nước đục thả câu. Hắn dù là cường giả trọng sinh nhưng mạnh đến đâu đi nữa thì đã là quá khứ rồi.

Từ khi kí ức xay ra xung đột sau ôn hòa khiến Lâm Vũ nhớ đa phần dòng kiếp trước của hắn. Theo đó vài công pháp, võ kỹ, đơn dược hắn miệt mài sáng tạo ít nhiều quay về. Mặc dù thế tình trạng thương thế hiện tại có phần nghiêm trọng xoay sở lắm có thể sử dụng loại công pháp phục hồi thương thế trong thời gian ngắn.

Ngoài ra hắn đã sử dụng loại vông pháp tăng tu vi nhưng cái giá phải trả khi thời gian hiệu lực kết thúc phản vệ thêm viết thương hiện tượng có lẽ đau đớn gấp vài lần.

Có điều chưa nghĩ tên nam trung niên hắn đối đầu mạnh hơn hắn hiện tại rất nhiều nhiều, khá may tốc độ tấn công của Toái Lưu Sư Tử Quyền khá nhanh nên nam trung niên chỉ kịp điều động bảy phần công lực. Chứ để nam trung niên tung hết sức Lâm Vũ nghĩ chắc thảm hại hơn nhiều. Ít nhiều đối phó tâm lý được với nam trung niên kia đã là một thành công.

Về phía tứ đại thiên tài bao gồm Lâm Thao, Lâm Tú, Lâm Nữ hay bao gồm người nào vẫn có thể đứng vững mà không bị ảnh hưởng dư chấn hai song chưởng kia đều chỉ biết chết lặng, dù cách xa nhà Lâm Vũ hướng từ vị trí nhìn trên cao vài chục bước chân, nhưng mọi thứ diễn ra quá nhanh cơ bản chưa cho bọn họ định là thời gian để ổn định tinh thần.

- Các huynh tỷ có thấy chuyện vừa diễn ra người đối đầu Lâm Vũ không lầm Hồ bá phụ. Nói như vậy... hắn đỡ đòn từ Hồ bá phụ mà vẫn chưa gục đổ. Đừng nói Lâm Vũ là một tên Tân Hà Cảnh nhé.

Lâm Nữ rơi trầm mặc nói, Lâm Vũ vừa thể hiện thực lực làm nàng ta phải rơi vào trầm trồ, dẫu biết thực lực Lâm vũ ngang hàng nàng đã đủ hiểu nàng không thể xem thường hắn.

Nàng ta thừa nhận thêm tốc độ Lâm Vũ phải nhanh nhẹn vì ban nãy người hắn đối đầu là một nhân vật trọng yếu của Lâm gia - Đại trưởng lão Lâm Hồ, tu vi cấp bậc Tân Hà Cảnh cao cấp. Cấp bậc này tìm khắp thành Dương Nam chưa quá mười bảy người.

Thiên tài trong vòng 'trăm năm' qua của Lâm gia khả dĩ nhất là Lâm Nguyệt người mà nàng luôn có gắng vươn để đuổi kịp mới có Tân Hà Cảnh hạ cấp, dù thế tương lai Lâm Nguyệt đạt đến Tân Hà Cảnh cao cấp chưa phải có khả năng xảy ra.

"Tại sao lại là hắn" Lâm Nguyệt ở một bên là người duy nhất từ nãy đến giờ chưa nói gì, nàng đăm đăm hình ảnh Lâm Vũ vừa thể hiện một màn trình diễn vượt xa hoàn hảo. Sắc mặt nàng lộ cảm xúc khó diễn tả, dâng trong mình nhiều ý nghĩ phức tạp.

Nhớ chính ba ngày trước nàng ta gặp Lâm Vũ trong tình trạng bị đánh như chó sắp chết, một tuần trước đó nàng ta nghe lén được các cao tầng trong tộc bàn luận thông tin trước lúc Lâm Vũ được sinh ra đã có kế ước khi nàng đủ mười tám tuổi sẽ kết hôn với nàng làm nương tử.

Lúc đó, nhìn Lâm Vũ bị Lâm Tiếu đánh cho suýt vào mộ thì nàng nổi lên một chút lòng thương hại. Vốn dĩ nàng chưa để ý nghĩ với bị gọi biệt danh tên phế nhân chả có gì trong tay này.

Nói thế, không thể trách Lâm Nguyệt loại giả tạo được, ngay cả nàng và bất kì ai cũng đều muốn yêu người có thể làm bờ vai cho mình dựa dẫm. Thử hỏi người thường hay tu tiên giả liệu có ai thích một tên vừa vô dụng, vừa chả có tài sản gì trong tay. Liệu có yêu không?

Trước mặt nàng Lâm Tiếu chỉ đành tạm tha cho Lâm Vũ một mạng, tới mức nàng phải hạ mình đưa hắn về nhà. Nếu không có Lâm Nguyệt khi hôm nay vẫn đám tang Lâm Vũ cũng nên. Nhưng vậy, hôm nay nàng quay lại chính ngôi nhà này, thấy một tên bị coi thường ngay cả nàng có chút chút giờ đây nàng phải công nhận đủ chiến với một trận. Thật là oan gia ngõ hẹp, thật là làm nàng phải nhìn nhận những gì bản thân từng nghĩ.

"Hừ! Sợ là không phải tưởng rằng như thế, chắc Hồ thúc thúc xem nhẹ tên phế đó thôi, ta nghi ngờ Lâm vũ sử dụng ám khí để ám toán Hồ thúc" Lâm Tú có cười ngạo khí, từ đầu hắn ta đã khinh thường Lâm Vũ rồi, lúc này này lại được Lâm Nguyệt chú ý đến không khỏi nổi tia sát ý đậm.

" Ồ, nói vậy tức hiểu theo của Tú huynh đây là tên phế vật của huynh nó có thể tiếng thẳng tuyệt kỹ Kim Quang Chưởng thuộc hạng nhị nguyệt tinh cấp trung sao mà không rơi vào thế hạ phong" Lâm Thao từ tốn nói, Lâm Tú nghe lời sâu cay đó liếc mặt nhìn Lâm Tú bình thản kia rất khó chịu. Dù biết mất mặt hai mỹ nhân đấy cũng chỉ biết câm nín không nói gì, tay từ siết chặt mạnh bây giờ chờ hắn cơ hội sẵn sàng cho tên lâm Thao một trận này.

- À còn nữa, không biết tại sao Lâm Vũ dùng chiêu gì đối chọi tuyệt kĩ Kim Quang Chưởng. Nhưng ta rất thắc mắc vì sao ban nãy huynh đài lại biết và cho rằng Lâm Vũ có sử dụng ám khí. Cộng thêm huynh đệ nhà Lâm Ngạo nằm lì dưới kia phải chăng có dính dáng tới huynh.

Lâm Thao dáng vẻ thư sinh nói thu hút sự chú ý Lâm Nguyệt, ai cũng biết Lâm Thao có khả năng quan sát tốt như nào, tiếp thu kiến thức và đưa ra lập luận chính xác, ngay để cả Lâm Nguyệt phải thừa nhận về mảng này nàng không bằng Lâm Thao. Nói đến thế hệ trẻ có tâm tính ổn định và trưởng thành nhất ở Lâm gia khó ai vượt Lâm Thao.

Nghe đến đây Lâm Tú luống cuống chân tay, vẻ biểu sốt sắng cả lên, hắn hằng giọng chửi như sắp muốn đánh nhau:

- Ngươi có ý gì? Lâm Thao ngươi đừng có lời lẽ vu khống ta như vậy. Đừng nghĩ ngươi là con trai nhị đại trưởng lão thích làm gì thì làm".

- Đánh trống lảng sao hả Tú huynh, không phải giả nai mà ta không biết kế hoạch thật sự các người. Thích chiến thoái mái cứ lao vào.

Hai người xoay đầu đối mắt nhìn nhau, Lâm Tú tức giận, nóng nẩy bấy nhiêu thì Lâm Thao lại bình thản, vẻ mặt tri thức như bất cần đời, chẳng chút sợ hãy ngược lại hoàn toàn tính cách Lâm Tú. cả hai dần thúc dục dòng chảy hà khí trong người, khi một cỗ khí tức chuẩn bị trào ào ra chuẩn bị cho cuộc chiến mới.

Ngay lập tức Lâm Nữ từ đây nhảy vào chen giữa hai người, đẩy mạnh ra. Thách thức cả hai xem ai dám động thử trước........

— QUẢNG CÁO —