Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 783: Khai mạc



Chương 783: Khai mạc

Sự kiện chính của Kim Tinh Võ Hội sau bao ngày háo hức mong đợi, rốt cuộc đã tới ngày khai mạc.

Sự kiện ấy gọi là Ngũ Hành Kỳ Hội, có quy mô lớn không biết bao nhiêu lần “sự kiện nhỏ” ở Hải Thành năm xưa. Đây là 1 cuộc đua cướp cờ, với số lượng thi sinh tham gia có thể lên tới hàng chục nghìn người.

Lúc này, toàn bộ Kim Hành Kinh sẽ trở thành sàn thi đấu. Dựa vào kiến trúc Nghị Khâu độc đáo, toàn bộ thành phố này sẽ biến đổi cấu trúc của mình để tạo ra 1 hệ thống sân đấu kết nối với nhau bằng những con đường rộng lớn treo giữa không trung, cuối cùng quy về trung tâm thành phố, nơi vốn là cung điện của Bắc Hoàng Hà Chí Thương, giờ sẽ trở thành sàn đấu cao quý nhất.

Cứ mỗi năm 1 lần, sân chầu trước Phượng Hoàng Cung lại mở rộng thành 1 tràng diện trải dài tới 6 dặm, chính giữa là 1 trong Tứ Đại Thần Khí của Bắc Hà, Tỉnh Nhân Chung, 1 chiếc chuông đồng to lớn ngang 1 tòa nhà 5 tầng. Nơi ấy được gọi là Phượng Hoàng Đài.

Hơn 100 nghìn quan khách được mời tới tham dự lễ khai mạc, được sắp xếp ngồi xa xa 2 bên Phượng Hoàng Đài. Chính giữa sân là tổng cộng 77.623 thí sinh đăng ký tham gia sự kiện. Bên dưới Phượng Hoàng Đài, những người không được mời tham dự cũng đã chen chúc đông nghẹt, mắt hướng lên những màn hình lớn trực tiếp lại sự kiện.

Khi Bắc Hoàng Hà Chí Thương xuất hiện, toàn bộ quan khách đều đứng dậy cúi đầu, thí sinh tham dự cũng đã được dặn dò phải quỳ xuống phủ phục, còn đám đông bên dưới cũng đồng thanh hô vang:

- Vạn tuế, vạn tuế, vạn tuế.

Hà Chí Thương vẫn giữ nụ cười hiền từ trên mặt, chầm chậm bước tới đài phát biểu đặt ngay trước Tỉnh Nhân Chung, sau đó diễn thuyết 1 bài diễn văn du dương trầm bổng, âm thanh trầm ấm vang khắp Kim Hành Kinh, lại qua vô tuyến truyền hình mà gửi tới khắp mọi ngõ ngách trên Bắc Hà Lãnh thổ, khiến toàn bộ dân chúng sụt sùi khóc lóc vì cảm động.

Còn đối vối Vương Thành Văn, hắn không cảm được quá nhiều, chỉ cảm thấy bài phát biểu này rất dễ nghe, rất êm tai, cảm giác mang lại thật sự giống bài phát biểu của chủ khảo Đinh Kiến Châu năm nào.

Sau chừng nửa tiếng diễn thuyết, đoán chừng con dân Bắc Hà đã khóc cạn nước mắt, Hà Chí Thương cũng dừng lời trong tiếng vỗ tay vang dội, hắn quay lại nhìn về phía Tỉnh Nhân Chung. Như truyền thống mọi năm, Bắc Hoàng cần gõ 3 tiếng chuông báo hiệu khai mạc sự kiện.

2 ngón tay giơ lên, khẽ khàng hơi động về phía trước, 1 luồng Khí lực nhẹ nhàng mà tinh tế hướng tới chiếc chuông đồng.

…!!!

…...!!!!!!

….………!!!!!!!!!

3 tràng âm thanh không biết phải miêu tả bằng loại ngôn từ nào, khẽ khàng lan ra khắp 4 phương, vang dội trong tâm thức mỗi người, khơi mở trong tâm trí họ 1 loại cảm ngộ thần kì nào đó, rõ rệt mà lại mơ hồ, đưa họ vào trạng thái khoan khoái kì lạ. Như thể trong khoảnh khắc ấy, tâm linh họ được đưa khỏi cõi đời phàm tục, được bay thoát lên 1 chiều không gian rộng mở hơn, tươi sáng hơn, ngập tràn sự hạnh phúc và khoái lạc.

3 tiếng chuông dần tan, khoảnh khắc ấy cũng dần mờ nhạt, để cho người ta dần dần tỉnh thức như vừa trong giấc mộng đẹp bước ra.

3 lần gõ này, Hà Chí Thương chỉ dùng 1 lượng Khí lực nhỏ nhoi, Tỉnh Nhân Chung cũng chỉ phát ra 1 phần tỉ của uy lực thật sự. Cảm giác trong mỗi người cũng vừa đủ mức nhẹ nhàng khoan khoái, đủ để tất cả mọi người có thể trong mộng cảnh mà trở về.

===

Mỗi người lại có những cảm ngộ khác nhau khi nghe 3 tiếng chuông ấy. Chỉ trừ Nguyễn Hồng Vân. Cô nghe rõ ràng 3 tiếng rung động, nhưng chỉ đơn giản là vậy mà thôi. Khi tất cả mọi người xung quanh vẫn còn đang chìm vào khoảnh khắc mơ màng, cô lại lợi dụng cơ hội ấy mà phóng Nhãn lực nhìn thẳng về phía chiếc chuông đồng, món Thần Khí có giá trị thuộc hàng cao nhất trên toàn Thế giới hiện tại.

Những hình chạm khắc trên Tỉnh Nhân Chung cứ mơ hồ và mờ ảo, như thể đã bị bào mòn qua năm tháng, hay chính bản thân món Thần Khí ấy đã thôi miên bất kì kẻ nào dám nhìn vào, để hình ảnh đưa tới não bộ lũ phàm nhân chỉ còn là những hình chìm nổi không rõ ràng. Nhưng trong khoảnh khắc 3 tiếng chuông ấy ngân lên, không gian như rung động, chẳng ngờ trong những luồng giao thoa ấy, lại mơ hồ tạo nên những hình dạng.

Phượng Hoàng 4 cánh 3 chân. Bên dưới là 1 con sư tử. Vòng tròn kì quái. Mặt Trời và những kẻ mang đôi cánh đen đang bay lượn, cánh tay vươn tới như khao khát muốn chạm đến vầng thái dương. Mỗi tiếng chuông qua đi, những hình ảnh lại dần thay đổi, cho tới khi hòa tan vào kí ức của cô thành những dánh hình mơ hồ. Những kí ức ấy rất nhanh chóng tan biến, nhưng cô đã nhanh tay nghuệch ngoạc vài nét vạch trên màn hình điện thoại.

“Store”

Đây là loại Phép thuật đã được cô mài giũa thói quen sử dụng, vì trong hành trình làm Runner, mọi tình huống đều có thể xảy ra. Cô cần ngay lập tức lưu giữ những ý tưởng vừa mới xuất hiện trong đầu mình, vì đôi khi, những ý tưởng đầu tiên mà não bộ ta đề xuất, đôi khi lại là những ý tưởng tiệm cận Chân lý nhất.

Thứ Thần Khí này có bí mật. Đây là ý tưởng đầu tiên xuất hiện trong não bộ Nguyễn Hồng Vân. Lý do ư? Vì mọi mưu ma chước quỷ của Nguyễn Bạch đều là để dẫn về nơi này.