Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 774: Elena



Chương 774: Elena

Cũng không đáng sợ như Quang vẫn nghĩ. Chỉ là chút thót tim khi thân cây khổng lồ kia nảy bật về phía trước, bắn hắn lao vun vút vào không trung. Sau đó, hắn dần dần ổn định được cơ thể mình, và phần nào thấy thích thú cảm giác bay lượn này.

Huyết mạch Rồng của hắn có vẻ rất ưa thích cảm giác không gian.

Bên cạnh hắn, 2 Người Bướm đồng hành cũng đã bung ra đôi cánh rực rỡ để chao liệng giữa bầu trời. Những hạt phấn xanh biếc từ cánh của Leila, và đỏ rực từ cánh của Aleph trải thành 1 dòng sông lấp lánh giữa trời.

Tốc độ này có lẽ chưa khiến hắn sảng khoái. Quang co chân đạp thêm vài bước Đạp Không Bộ, tăng tốc bay thẳng tới vùng đất trung tâm của Tiên Đô Arya, nằm trên đỉnh ngọn Thần Mộc. Trong tầm mắt hắn dần hiện lên 1 tòa kiến trúc diễm lệ rực rỡ ánh vàng.

Nơi đó là Thư viện của Elena.

===

Quang đáp xuống mặt đất. 1 lúc sau, Aleph và Leila đáp xuống phía sau hắn. Bọn họ đang đứng trước lối vào 1 mê cung được làm từ những bức tường cây cối hoa cỏ, cao chừng 5m.

2 Người Bướm cứ thế thản nhiên bước vào, dù rằng họ hoàn toàn có thể bay qua nơi này. 1 cái mê cung tầm thường kiểu này đương nhiên cũng chẳng đủ để khiến Quang lo ngại. Vì vậy, hắn cũng bước vào theo họ.

Hóa ra, khu vườn mê cung này vốn chẳng phải để cản bước chân người, nó đơn thuần chỉ là 1 sự dẫn lối để buộc kẻ viếng thăm phải ngắm nhìn mọi kì quan được bố trí bên trong. Những bức tượng đồng của nhân loại có niên đại chừng 3 = 4000 năm về trước. Những bồn phun nước đậm tính nghệ thuật thời tiền Đại chiến. Những tạo tác tinh xảo của Người Lùn. Những cây hoa khổng lồ không rõ tên gọi đan xen nhau tạo thành những tác phẩm trừu tượng khó hiểu (đối với Quang).

Những tác phẩm nghệ thuật ấy chẳng mảy may khiến hắn động lòng. Nhưng bản thân cấu trúc mê cung lại thu hút sự chú ý của hắn.

Rất nhanh, hắn nhận ra mê cung này được mô phỏng lại từ khu vườn mê cung nổi tiếng của Pháo đài Vira. Chính là pháo đài nơi Vương Vũ Hoành từng chinh phạt Vrahta. Pháo đài Vira là 1 thắng cảnh cổ xưa của Vương triều Visshala.

Rốt cuộc, chừng 15 phút sau, họ đã tới được cổng của Thư viện.

Khỏi cần phải mô tả sự diễm lệ của kiến trúc tòa Thư viện này, vì trong mắt Quang thì những cái ấy khá là vô nghĩa. Hắn không quan tâm việc hàng triệu nghệ sĩ nhân loại chỉ ao ước được có mặt ở đây để chiêm ngưỡng những tinh hoa tột cùng của Nghệ Thuật, những đường nét chạm trổ tuyệt mĩ dưới bàn tay của những Người Lùn khéo tay và kiên nhẫn nhất, thi công theo thiết kế trác tuyệt của những Người Bướm tài hoa. Nét thăng hoa của Người Bướm, sự giao hòa giữa cõi Suy Tưởng và Vô Thức, lại được hiện thực hóa bởi sự tỉ mỉ và điêu luyện của Người Lùn, tạo nên thứ đỉnh cao diệu vợi của Kiến trúc, như thu gọn vạn vật vào trong mũi kim, mà từ mũi kim ấy diễn hóa ra cái Đẹp vô hạn.

Đáng buồn thay, 1 trong những nhân loại hiếm hoi được đặt chân tới Tiên Đô Arya, tới Thư viện của Nữ hoàng Elena, lại thờ ơ với thứ kì quan ấy.

===

Thay vào đó, Quang lại hứng thú hơn đến những thứ được lưu trữ trong Thư viện này. Nơi đây giống như 1 Bảo tàng hơn là Thư viện. Từ cổ chí kim, từ những vật dụng tầm thường nhất, cho tới những phát kiến thay đổi lịch sử. Ở gian đại sảnh còn treo xác của cả 1 con tàu lớn. Đây chính là con tàu đầu tiên của nhân loại có thể băng qua biển lớn, hoàn thành chuyến hành trình vòng quanh thế giới. Ngày con tàu ấy ra khơi, cũng là cột mốc ghi dấu sự thay đổi với vận mệnh cả 8 chủng loài: nó đánh dấu rằng loài người vô năng và vô tri ngày ấy đã đủ năng lực khám phá thế giới. Từ giây phút ấy, không còn 1 ngõ ngách nào trên quả đất này được an toàn khỏi trí tò mò vô hạn và đáng sợ của nhân loại. Dần dần, từng lục địa xuất hiện trên các tấm bản đồ, được đo đạc, kẻ vẽ. Dần dần, từng mỏ quặng khoáng sản được liệt kê. Và như 1 điều tất yếu, 7 Đại Thư viện đã xuất hiện trên các tấm bản đồ bằng da dê của loài người, như 7 con dấu Tử Thần báo trước sự diệt vong của hàng tỉ sinh linh.

Trí tò mò của nhân loại đi trước, và lòng tham đi theo sau. Hay chính lòng tham đã thúc đẩy sự tò mò, chẳng ai biết được.

Thư viện của Elena sưu tập những dấu son chói lọi trong lịch sử phát triển của loài người, là sự tự hào vô hạn của 30 tỉ nhân loại đang sinh sống, nhưng đồng thời cũng là sự ghê tởm và khiếp hãi của các chủng loài còn lại.

- Là ý như vậy sao?

Ngắm nhìn những hiện vật được trưng bày trong các gian nhà lớn, Quang tự hỏi.

“Đúng thế, mà cũng có thể không.”

Âm thanh này đột ngột vang vọng trong đầu hắn. Là 1 loại phép thuật gieo suy nghĩ vào nhận thức của đối phương, 1 thứ phép thuật tính ra vô cùng cao cấp nhưng dường như được thực hiện rất nhẹ nhàng.

Quang liếc nhìn xung quanh mình.

- Cô là Elena?

“Đúng vậy, còn anh là Ám Hành Sứ Giả. Tới đi, đi hết đại sảnh này, mở cánh cửa cuối đường, tôi đang đợi anh ở đó.”

===

Quang đã tưởng tượng Nữ Hoàng của Tiên Quốc Ocellote, đồng thời là Ma Thuật Sư hùng mạnh nhất thế giới đương đại, phải toát ra thứ khí chất đáng sợ và trấn áp như thế nào. Hoặc chí ít cô ta phải toát lên thứ cảm giác vương giả cao quý.

Trước mắt hắn, nơi cuối gian sảnh này, kê 1 chiếc ghế bọc vải thô sần không lấy gì làm sang trọng, ngồi thu lu chống khuỷu tay lên gối, bàn tay chống cằm, là 1 cô gái nhỏ nhắn.

Cô ta có mái tóc bạch kim, đôi tai nhọn, và đôi mắt dường như hơi nhỏ so với mắt trung bình của Người Bướm, có vẻ giống đôi mắt con người hơn. Nét mặt cô trẻ trung đến bất ngờ, thậm chí nom còn trẻ hơn cả Leila. Nếu thoáng nhìn qua, ta còn ngỡ như đang nhìn 1 thiếu nữ 17, 18 tuổi loài người. Trong tư thế chống cằm, người cô rướn về phía trước, gương mặt chẳng vui chẳng buồn, lại hơi có nét chán nản u sầu, nhìn về phía Quang.

- 16 năm trước, ta đã hẹn Vương Vũ Hoành tới nơi này. 16 năm sau, người tới lại là cậu.

- Trái ý cô sao? - Quang hất cằm - Nếu không muốn tiếp, để tôi về…

- Cẩn thận mồm miệng! - Leila bước vào, quát lớn - Em đã về, thưa Nữ Hoàng.

- Mừng em trở về, - Elena mỉm 1 nụ cười tươi - Báo Aleph chờ ta chút nhé.

Leila cúi người vâng lệnh, rồi lui ra ngoài.

Elena lúc này mới quay lại phía Quang.

- Cũng không có gì ngoài ý muốn cả, Vương Minh Quang ạ. Người tôi muốn gặp chưa bao giờ thay đổi. Tôi muốn gặp Ám Hành Sứ Giả, và Mẹ Thiên nhiên đã đưa Ám Hành Sứ Giả tới trước mắt tôi.

- Vậy có nghĩa là… 16 năm trước, đáng lẽ Vũ Hoành đã có thể trở thành Ám Hành Sứ Giả?

- Chẳng phải khi đó chuyện rõ ràng sẽ là như vậy sao? - Elena vẫn dùng tay chống cằm - Nếu không vì ông bác của cậu, lão Vương Nhai Đạo ấy, liều lĩnh thật, dám cả gan thay đổi ý định của Mẹ Thiên nhiên, dù sự liều lĩnh ấy phải trả giá bằng cả sinh mạng…

- Ý định của Mẹ Thiên nhiên, đó là cách cô gọi Thiên Mệnh hay sao?

- Có thể đúng vậy, có thể không - Elena hời hợt trả lời - Chúng tôi nào đã có ai nhìn thấy Thiên Mệnh của nhân loại các cậu chứ? Vậy cậu đã thấy bao giờ chưa?

Quang lắc đầu.