Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 770: Còn cần nữa không?



Chương 770: Còn cần nữa không?

Kì nhân dị sĩ trên đời này không hiếm. Đinh Kiến Châu thừa hiểu điều ấy. Chỉ có điều, khảo hạch này dựa trên cơ sở là hầu như tất cả những người tham gia đều có Chiến lực tương đồng. Do sự tương đồng về Chiến lực, ngàn vạn lần không nên quá tự tin vào sở học của bản thân mà chơi trội hơn người. Ngươi có khả năng trụ sân tốt, hay có tốc độ cao, hay có sức mạnh vượt trội, kẻ khác cũng sẽ có thế mạnh của họ. Với 1 số lượng lớn người tham gia thế này, các loại thế mạnh sẽ được dàn trải khá đồng đều. Vì vậy, nên ưu tiên chiếm các vị trí tương đồng với các thí sinh khác, vì đó đã là lựa chọn tốt nhất, mọi kiểu chơi trội khác đều chỉ là tự sát mà thôi.

Nhưng không sao, Đinh Kiến Châu nghĩ thầm. Ai chơi kiểu gì là quyền của họ. Hắn đâu rảnh lo chuyện bao đồng. Trong lòng hắn đã thầm mặc niệm cho 3 đứa đứng giữa điểm Thiên Nguyên kia, dám chừng chỉ cần tín hiệu bắt đầu vang lên là sẽ bị đám đông ùa vào oánh cho nhừ người.

Và tiếng còi báo hiệu đã vang lên.

Trái ngược với dự đoán của mọi người, vòng ngoài thay vì lập tức ùa vào bên trong thì lại bất động do dự. Mọi người dáo dác nhìn nhau. Nên tấn công kẻ cùng hàng với mình, hay lao vào tấn công hàng trong? Đánh kẻ cùng hàng, giả sử bên tay phải, thì cũng là phơi lưng ra cho kẻ đứng bên trái. Nếu ùa vào trong, không chỉ phơi lưng mình ra cho những kẻ cùng hàng, mà lại còn phải đối diện với mật độ cao bên trong.

Vòng trong lại càng khó xử hơn. Đáng lẽ nếu không có 3 đứa chết bầm kia đứng chễm chệ ở điểm Thiên Nguyên, vòng trong chỉ cần 1 phương hướng đơn giản: xông ra ngoài. Không giống vòng ngoài, vòng trong còn khá dễ dàng đạt tới thỏa thuận ngầm là dắt tay nhau đẩy bọn vòng ngoài rớt sàn trước, tăng thêm thành tích cho bản thân rồi mới quay ra đánh lẫn nhau.

Thế cục khi ấy nhiều khả năng sẽ thành thế này: Vòng trong đồng tâm lao ra ngoài để đánh vòng ngoài, vòng ngoài cũng vì vậy mà bao vây tấn công vòng trong.

Nhưng hiện nay lại có biến số kì quái là 3 đứa đần độn phá game xuất hiện. Vòng trong bỗng nhiên đần mặt ra nhìn nhau. Giờ sao mậy? Lao vào trong xử 3 đứa ngu kia trước? Như vậy khác nào quay lưng lại cho đám vòng ngoài? Hơn nữa, nếu vòng trong ùa hết vào khu trung tâm, bỗng nhiên lại thành mặt đối mặt nhau. Lợi thế không có mối lo sau lưng chỉ hình thành khi hình vuông bên trong đủ lớn. Nếu hình vuông ấy co sập lại vào trong, ấy là lại thành thế tứ bề thọ địch.

Vòng trong không biết làm sao, nên vòng ngoài cũng chẳng rõ nên hành động thế nào. Chẳng lẽ rảnh rỗi quá không có gì làm, lại quay ra oánh những người cùng hàng với mình, để đám bên trong ngư ông đắc lợi?

Chẳng lẽ nước đi vào điểm Thiên Nguyên kia lại chí tử đến thế? Đinh Kiến Châu giật mình. Khán giả giật mình. Thí sinh cũng giật mình. Chẳng lẽ lại là 1 nước cờ cao tay âm hiểm đến cùng cực như vậy? 3 đứa kia chỉ cần đứng yên tại trung tâm bàn cờ, lại gây nên tình trạng hoang mang vô phương hướng cho hơn 700 con người còn lại? Nếu nước đầu tiên đã cao tay tới vậy, những nước đi tiếp theo sẽ còn tuyệt diệu tới đâu? Tất cả mọi người, bao gồm cả Đinh Kiến Châu, đều có chút ngóng chờ.

Kì thực, mọi người đã nghĩ hơi nhiều.

===

- Chuông vừa rồi, là báo bắt đầu phải không nhỉ? - Văn quay qua hỏi Vân.

- Có lẽ vậy chứ? Tôi còn tưởng là chuông báo chuẩn bị. Đâu thấy ai hành động gì đâu? Anh Phong cẩn thận, để em xem xét xem là đã bắt đầu chưa nhé, đừng có manh động không lại bị truất quyền đấy.

Nguyễn Thanh Phong gật đầu.

- Có lẽ là bắt đầu rồi? - Văn hất đầu về phía bảng đếm điện tử - Thời gian bắt đầu đếm rồi mà. 30 phút là giới hạn khảo hạch phải không?

- Ờ ha? Đếm ngược rồi mà? Sao không ai lao lên nhỉ? Để anh Phong làm chuột bạch thử xem? Anh Phong, anh vung 1 đòn về phía đám đằng kia xem giám khảo có nhắc nhở không?

Kì thực chuyện tất cả mọi người đều đơ ra đấy khiến 3 đứa này cũng hoang mang tột độ. Chỉ là chen chúc nhau quá không thoải mái, nên vào chỗ thông thoáng dễ chịu thôi mà?

Nguyễn Thanh Phong không biết đã bị em gái mình đem ra làm chuột bạch thử nghiệm. Hắn thật thà vung lên cây bút. 1 luồng Văn lực chưa rõ hình hài, chỉ biết mạnh mẽ vô cùng, tùy tiện theo 1 phương hướng nào đó, cuồn cuộn như vòi rồng xuất ra.

Uỳnhhhh!!!!

1 đám đông vòng trong đột nhiên bị đẩy ngã sõng soài. Nhiều kẻ yếu nhược còn văng xa ra tận rìa sân đấu.

- Arghhhhhh!!!!! Lũ khốn nạn!!! Lên giết chúng nó!!

Đám vòng trong còn đang trong sự mù mịt, đột nhiên nhận đòn như vậy, máu nóng cũng xông lên não chẳng còn biết trái phải. Cừu hận ngay lập tức dồn về phía 3 đứa này. Đám vòng ngoài thấy bọn vòng trong bỗng dưng quay lưng về phía mình, cũng chẳng chút chậm trễ mà lao tới. Cứ như vậy toàn bộ sàn đấu dồn cả về phía trung tâm.

- Bắt đầu rồi đấy - Vân cười - Lên!

Thấy không có giám khảo nào đứng ra cảnh cáo, đám thí sinh cũng đã manh động, 3 đứa này chẳng còn chút nào e dè. Mục đích của lần này vốn là xong sớm về sớm. Nhà còn bao việc.

Vậy là ngày khảo hạch đầu tiên ấy, 1 cuộc thảm sát diễn ra, khiến cho toàn bộ các khán giả đến theo dõi, cùng với tất cả các giám khảo, kể cả Đinh Kiến Châu, đều mắt tròn mắt dẹt.

3 kẻ vóc dáng thiếu niên, đeo mặt nạ không rõ danh tính, hoành tảo giữa 700 người. Trong tràng hỗn chiến vô vàn loại thuật pháp chiêu thức, quang hoa rợp trời ấy, khó mà nhìn ra 3 đứa kia sử dụng loại gia số võ công gì, chẳng biết tài nghệ của chúng nông sâu tới đâu, chỉ thấy cứ mỗi vài giây đồng hồ, lại có hàng chục thí sinh bị bắn ra khỏi sàn đấu, đập mạnh lên màng chắn bảo hộ dùng để bảo vệ khán giả.

Chưa đầy 3 phút đồng hồ, sau khi khói bụi tiêu tán, chỉ thấy còn lại 3 bóng hình lừng lững trên sàn đấu, nhịp thở ung dung, điệu bộ nhàn nhã.

- Ê, còn có 3 chúng ta thôi đó. - Vân quay qua Văn nói - Có cần phải đánh tiếp nữa không?

- Tôi không biết. Lúc nãy công bố luật cũng mơ hồ quá, chỉ bảo là trụ trên sàn càng lâu càng tốt. Tôi đã định giơ tay lên hỏi nhưng chợt nhớ ra là không được phép mở miệng.

- Còn 27 phút nữa mới hết giờ - Vân giơ điện thoại lên nhìn - Cậu không được sử dụng Võ thuật, đấu với cậu như vậy thì chán chết. Tôi cũng không muốn được nhường. Với lại hao pin điện thoại vô ích, tôi cũng chả ham.

- Đã xong chưa? - Thanh Phong lên tiếng hỏi. Thời giờ để hắn “hạ phàm” đã quá đủ rồi. Hắn nôn nóng muốn được quay trở về tháp ngà nghệ thuật của mình. Mà để việc ấy không bị quấy rầy, hắn sẽ phải hỏi ý kiến người khác trước, xem họ có còn cần hắn tại nơi “phàm giới” này hay không.

- Chờ chút. Để em hỏi đã.

Nói rồi, Vân giơ tay lên, hướng về phía Đinh Kiến Châu.

- Cho hỏi, có còn cần đấu nữa không ạ?

“Còn cần nữa không?”

Đinh Kiến Châu cũng ngây ngốc nghĩ thầm.