Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 756: Bài toán nước xương hầm



Chương 756: Bài toán nước xương hầm

Thực ra bài toán Vân đặt ra không chỉ là “phương pháp điều chế thuốc nước” và “nhân lực điều chế hùng hậu”, yếu tố cuối cùng cô cần là “làm sao để thực hiện việc điều chế số lượng lớn trong bí mật”.

Điều chế thuốc nước rồi rêu rao bán trong môn phái sao? Cô không nghĩ đó là cách hay. Lợi chưa thu được bao nhiêu thì đã bị đối thủ nghĩ trăm phương ngàn kế để phá hoại mất rồi. Chưa kể tới công thức bí mật sẽ sớm bị tuồn ra ngoài, thuốc nước sẽ sớm trở nên đại trà và tụt giá không phanh. Có thể vẫn sẽ phá đám được Luyện Dược Đường theo ý Đường Thái Nguyên đấy, nhưng mục đích của cô là thu về càng nhiều lợi ích càng tốt.

Kế hoạch mà cô đặt ra, chính là âm thầm điều chế số lượng lớn tới không thể nào lớn hơn được nữa, rồi ém hàng tới Kim Tinh Hội. Khi ấy, Tứ Đại Tiên Phái tập trung lại, số lượng khách hàng tiềm năng tăng lên đột biến, việc mở bán thuốc nước sẽ tạo nên cơn sốt chưa từng có.

1 kế hoạch tham vọng lớn lao như vậy, làm sao để có thể che trời qua biển ngay trước mũi của Vũ Đăng Phiên và mấy nghìn con mắt soi mói của Trúc Sơn Phái? Đây chính là tiền đề để Vân đi tới kế sách hợp tác 3 Đường: chia nhỏ từng công đoạn ra cho từng khâu. Mỗi khâu sẽ chỉ biết tới nhiệm vụ của mình, chẳng thể nào hiểu được bức tranh toàn cảnh.

Trong đó, nhiệm vụ của Định Chế Đường là quan trọng nhất, nhưng lại cũng khó nhìn ra manh mối nhất.

- Lão bá có biết câu chuyện về hãng nước ngọt Kuzon Cola chứ?

- Biết chết liền. Tiên Nhân thanh tu trên núi mấy chục năm, biết sao được thứ nước đường tai hại ấy?

- Kuzon Cola là hãng nước ngọt của Tập đoàn Fidi, nhãn hiệu này do chính Kuzon Baros chịu trách nhiệm phân phối khắp Viễn Đông. Kuzon Baros đã kể lại câu chuyện kinh doanh hãng nước này, mà lão thú nhận là học hỏi trực tiếp từ Phạm Viết Phương. Vậy nên, lão còn gọi đây là Bài toán nước xương hầm.

- Nước xương hầm? Là ý gì?

- Chuyện kể là, năm 30 tuổi, Phạm Viết Phương khi ấy còn là 1 Giáo viên cấp 3 nghèo. Lão ngày đi dạy, tối về lại mở hàng phở để kiếm thêm thu nhập. Dần dần, hàng phở ấy mở rộng thành 1 chuỗi phở với nhiều chi nhánh khắp Long Thành. Khi ấy, 1 bài toán đã được đặt ra: làm sao để phân phối số lượng lớn nước dùng cho toàn bộ các Chi nhánh phở mà không để lộ công thức cho các chủ chi nhánh?

- Đơn giản - Đường Thái Nguyên trả lời - Nấu sẵn số lượng lớn nước phở ở trụ sở, sau đó vận chuyển từng nồi nước dùng tới từng chi nhánh.

- Không được! - Vân lắc đầu - Làm sao có thể tốn quá nhiều tiền để vận chuyển từng nồi nước dùng to nặng như vậy? Lão bá có biết từng chi nhánh trong 1 ngày sẽ xài hết bao nhiêu lít nước dùng không? Vả lại, nếu làm như lời lão bá, hãng phở của Phạm Viết Phương sẽ chạm tới 1 ngưỡng không thể mở rộng thêm, đó là giới hạn logistics. Mở 10 quán phở ở Long Thành thì còn có thể vận chuyển từng nồi nước dùng, chứ nếu muốn mở 100, 1000 quán phở trên khắp Đế quốc, chẳng phải đã gặp giới hạn hay sao? Cũng không thể để 1 nồi nước dùng vận chuyển qua 3, 4 ngày để tới 1 địa phương nào được chứ?

- Vậy phải làm sao? - Đường Thái Nguyên nhíu mày.

- Văn, cậu đoán thử xem?

- Ừm, nếu tớ là ông Phương, tớ sẽ… - Hắn suy nghĩ giây lát - Nấu nước cốt. Cô đặc lại thành 1 lượng nước cốt rất nhỏ, hoặc còn có thể chắt lọc lại để trở thành 1 gói gia vị mà thôi. Vận chuyển các gói này tới từng chi nhánh, chủ quán chỉ cần thả vào nồi nước sôi là có ngay nước dùng chuẩn vị.

“Nói thằng này xứng đáng làm Học trò của Phạm Viết Phương, có oan ức chút nào đâu cơ chứ?”, Vân nghĩ.

- Chính xác là như vậy đó. Gói gia vị này chỉ cần chứa các loại nguyên liệu chủ chốt, còn lại thì những gia vị quá phổ thông như muối, đường, bột ngọt… thì các chủ quán đều có thể tự tay nêm nếm.

- Hừm… - Đường Thái Nguyên dưa tay xoa cằm - Chỉ là 1 gói gia vị, dù đã trải qua xử lí bằng cách nào đi nữa, chỉ cần là 1 Đại năng nhận biết mùi vị, cỡ Trương Đại Vệ thôi là cũng có thể truy xuất ra từng thành phần.

- Lão bá! - Vân bĩu môi - Đây chỉ là công thức nấu nước phở mà thôi, có cần phải nhờ tới Đại Năng xuống tay chứ? Với lại…

- Có lẽ… Chẳng có công thức nào cả. - Văn đột ngột lên tiếng.

- Là sao cơ? - Lão Đường hỏi lại.

- Nấu nước phở mà thôi, đâu cần công thức gì bí mật chứ? Nhưng bù lại, càng ra vẻ bí mật, người ăn phở sẽ lại càng có cảm giác thơm ngon. Mánh khóe này mẹ cháu cũng thường xuyên sử dụng. Hơn nữa, việc hàng ngày giao xuống chi nhánh những gói gia vị như vậy, sẽ làm tăng độ phụ thuộc của chi nhánh với thương hiệu, không chỉ hạn chế việc các chi nhánh tách ra làm riêng, mà còn hình thành 1 văn hóa doanh nghiệp nữa. Làm như vậy, chi nhánh sẽ chỉ còn là nơi tiếp khách hàng và chuẩn bị nguyên liệu, lược bỏ đi của họ chức năng nấu nước dùng, mà phở khách hàng nhận được thì vẫn tươi ngon.

- Đúng thế, Kuzon Baros đã học hỏi từ câu chuyện ấy, để phân phối Cola tươi tới các cửa hàng tiện lợi trên toàn Viễn Đông, lão cũng đã cho điều chế các “viên sủi”, giao tới các cửa hàng, chỉ cần thả vào nước là có được 1 thùng Cola tươi. Sau đó, cách làm này còn được áp dụng cho rất nhiều loại thức ăn nhanh, ví dụ như gà rán…

- Được rồi, được rồi. Bài toán kinh tế nói tới vậy là đủ rồi. Ta cũng hiểu ý mi muốn nói. Mi muốn môn sinh Định Chế Đường của ta chế tạo ra dạng “viên sủi” như vậy, giao xuống cho Tạp Vụ Đường, để đám Tạp Vụ chỉ cần cho lên bếp nấu là có thể ra được thuốc nước phải không?

- Đường bá bá quả thực là người sáng suốt anh minh - Vân lại nịnh lão - Vừa hay đối với môn sinh của lão bá, đây cũng coi như 1 bài tập năng lực khống chế mà thôi. Tuy vậy, vẫn cần tài năng siêu phàm của lão bá để nghiên cứu thứ Trận Pháp có thể áp dụng lên viên sủi này. Phóng mắt khắp toàn bộ Tứ Vân Sơn, e rằng chỉ có bậc Đại Năng tài đức như lão bá mới có thể làm được.

- Mi nịnh hơi thô rồi đấy! - Đường Thái Nguyên mắng, nhưng nét mặt cũng không lấy gì làm chán ghét. - Mô tả đi, ngươi muốn như thế nào?

- Để tiểu nữ giải thích cho lão bá nhé. Luyện Đan theo lối thông thường là Tụ Khí thành Đan. Nếu cố ý muốn Tụ Khí ngay trong bước Hóa Hải để chế tạo thuốc nước, thì chẳng những dược lực bay biến, thứ nước thu lại cũng chỉ toàn cặn bã. Vậy là cách này ta phải triệt để bỏ qua, không được nuối tiếc phương án bất khả thi. Khi đã bỏ đi phương án bất khả thi, thì phương án còn lại dù xem chừng có trái ngược với mong muốn của ta tới đâu đi chăng nữa, vẫn sẽ là phương án duy nhất. Trong trường hợp này, vẫn chính là Tụ Đan.

- Tiền đề ngươi đặt ra là muốn tránh việc Tụ Đan, giờ lại quay trở lại rằng Tụ Đan là phương pháp duy nhất sao?

- Đúng vậy. Là duy nhất. Nhưng ta cần tư duy ngược ở chỗ này. Tụ Khí thành Đan, chẳng phải sẽ cho ra 1 viên đan dược nồng đậm dược lực ư? Và để làm được điều đó, cần trình độ Luyện Dược tương đối đạt tiêu chuẩn. Số lượng nhân lực đạt tiêu chuẩn này thì lại không nhiều, và tập trung hết ở Luyện Dược Đường. Nhưng thử lật ngược vấn đề, luyện ra đan dược có dược lực càng thấp, tức là đòi hỏi trình độ càng thấp phải không? Vậy 1 viên đan dược hoàn toàn không có dược lực, phải chăng…

- 1 viên đan dược hoàn toàn không có dược lực? Là chẳng cần bất kì 1 trình độ Luyện Đan nào hay sao? Chẳng phải là 1 viên đan cặn bã hay sao?

Vân cười toét miệng:

- Lão bá, lão bá nhìn ra đúng trọng tâm vấn đề rồi đấy. Dược Vật có Tính và Mệnh. Tính là dược tính, Mệnh là vật dạng. Tách lấy phần Mệnh hoàn toàn không có dược tính, sử dụng phương pháp kết tủa trong Giả kim thuật cổ điển, cũng như Hóa học hiện đại, thứ nước còn lại chẳng phải chứa đầy dược lực hay sao?

Mắt Đường Thái Nguyên sáng rực rỡ lên như nhìn thấy đèn pha trong đêm tối.

- Không phải không thể… không phải không thể… Nhưng trong quá trình luyện chế, Hỏa Hậu muốn kiểm soát cũng không phải đơn giản… Nhiệt độ cần thăng giáng theo đúng quy luật…

Vân nháy mắt với lão.

- Đúng thế, lão bá! Là quy luật. Chẳng phải đó chính là sở trường của Định Chế Đường của lão bá hay sao? Đó chính là “viên sủi” mà chúng ta cần!