Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 739: Ngự Long Thuật



Chương 739: Ngự Long Thuật

Khi Văn tỉnh lại, hắn thấy 1 vòm hang trơn nhẵn, sáng rực lên bởi thứ ánh sáng đỏ dìu dịu. Hắn thấy xung quanh mình ấm nóng. Hắn nhận ra nằm quanh mình là con rắn lớn đang tỏa nhiệt. Hắn thấy được từng đợt hô hấp của con rắn.

Trời đã tối.

Hắn thấy mình tỉnh táo lạ thường. Cơ thể cũng không còn đau nhức hay rối loạn.

Vòm hang không quá rộng lớn, nhưng cũng không đến nỗi chật hẹp, lại bày biện các đồ đạc tối giản để sinh hoạt. Trên tường hang treo vài bức thư pháp, mà hắn không cảm nhận được nó hay đẹp chỗ nào.

Hắn đứng dậy, bước ra ngoài. Ngoài cửa hang là 1 phiến đá nhô về phía trước, vươn ra khỏi vách núi sừng sững, chẳng khác nào 1 ban công lí tưởng để ngắm trời sao.

Đã có 1 người đứng đó, 2 tay chắp sau lưng, ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời, mái tóc bạch kim bay nhè nhẹ trong gió.

===

- Cứ nói tiếng Đại Nam đi, đừng ngại.

Người đó chẳng quay đầu lại, cứ vậy cất tiếng.

- Dạ… tiền bối, vãn bối nên gọi ngài là gì ạ?

- Ây dà. Tiền bối vãn bối gì chứ. Đạo Hữu chung 1 hành trình tìm kiếm chân lý, nào có phân trước sau, nào biết được kẻ nào đi xa hơn kẻ nào? Nhân loại các ngươi vì để đạt được mục đích có thể không từ bất kì thủ đoạn nào, cớ sao riêng chuyện giao tiếp xưng hô lại câu nệ như thế? À, không phải, là vì các ngươi muốn sử dụng việc giao tiếp để thao túng đối phương, nên càng cần chú trọng xưng hô lễ nghĩa.

Người đó quay đầu lại. Vốn đã nhìn thấy đôi tai nhọn từ phía sau, Văn vốn đã đoán được “người” này không phải nhân loại. Tuy vậy, ông ta ăn vận phục trang lại đặc sệt phong cách Bắc Hà, thậm chí còn Bắc Hà hơn chính người Bắc Hà hiện đại nữa.

- Vậy… cho cháu hỏi ngài muốn được gọi là chú, là bác, hay là ông ạ? Mẹ cháu bảo nếu không đoán được tuổi đối phương, cứ gọi họ theo cách họ thích là được.

- Tuổi tác à? À phải rồi, nhân loại các ngươi còn quan tâm tuổi tác nữa. Tiên tộc Ocellote chúng ta không có khái niệm ấy. Các ngươi tính tuổi tác dựa trên số năm tồn tại trên đời? Để phân định xem kẻ nào có bối phận cao hơn kẻ nào? Kẻ nào sống lâu hơn sẽ có nhiều kinh nghiệm hơn và đáng được tôn trọng hơn phải không? Phải rồi, ngủ lâu quá làm ta suýt quên mất chuyện ấy.

Trong đêm thanh vắng tịch mịch, Elexa lại lộ bản chất là kẻ thích nói nhiều.

- Thế này đi, Tiên tộc chúng ta không có văn hóa đó. Thời gian tồn tại ở cõi tạm chả có ý nghĩa gì cả, chưa kể nếu cùng tồn tại ví dụ như 300 năm giống nhau đi, thời gian “mộng” của mỗi người mỗi khác. Có người “mộng” 150 năm, có người mới “mộng” có 50 năm mà thôi. Vậy nếu muốn tính tuổi, nên tính theo thời gian chúng ta tỉnh táo hay thời gian “mộng”? Trong khi đó, lúc tỉnh táo, chúng ta lại không suy tưởng, lúc “mộng” mới thật sự là thời gian để bọn ta suy ngẫm về mọi thứ. Chà, đúng vậy, nếu thật sự muốn tính “tuổi” của Tiên Bướm, đúng là 1 nan đề. Thêm vào đó, bọn ta đâu có lão hóa rõ rệt giống nhân loại, nếu dựa vào hình dạng xem ai “già” hơn ai thì thật là vô nghĩa. Chà, giờ ta đã hiểu tại sao tộc của ta lại không có văn hóa tuổi tác giống loài người, đúng vậy, trước đây ta chưa bao giờ để ý tới, nhưng ngủ 1 giấc “mộng” dài như vậy, đúng là đã sáng suốt hơn trước rất nhiều.

Vương Thành Văn vẫn đứng đó mặc kệ người đối diện mình độc thoại.

Rốt cuộc, Elexa cũng quay lại nói chuyện với hắn.

- Cho nên là, Tiên Bướm không có khái niệm tuổi tác, chứ nếu không thì đối với bọn ta nhân loại đều là lũ ranh con cả. Nhưng không, đối với ta thì ngươi hay tên Trương Đại Vệ hay lão già Đường Thái Nguyên, thậm chí là Tưởng Đại Minh chưởng môn của ngươi, ta đều coi ngang hàng. Nên nếu ngươi hỏi ta muốn được xưng hô như thế nào, cứ gọi tên ta thôi là được rồi. Elexa’morphossiss, hơi dài phải không? Nên cứ gọi ta là Elexa được rồi. Ta gọi ngươi là gì nhỉ, hay đúng hơn là, ngươi muốn được ta gọi ngươi là gì nhỉ?

- Em… em tên Vương Thành Văn - Văn vẫn cứ thấy gọi người đối diện ngang hàng kì thực rất khó xử - Anh Elexa, em vẫn cứ gọi anh là anh Elexa vậy, dù em đoán rằng anh có thể đã sống lâu hơn em rất rất nhiều lần.

- Ồ, Vương tộc à? Anh đoán đúng, chú em là hậu duệ của loài Rồng phải không? - Elexa hồ hởi chồm tới, đưa 2 cánh tay nắm lấy bả vai Văn.

- Dạ, không. Em đâu phải họ Vương đó, em là con trai của mẹ em thôi.

- Đừng có chối, rõ ràng… Ô? Lạ nhỉ?

Chút Long Khí cỏn con hồi chiều toát ra từ cơ thể Vương Thành Văn giờ đã mất hút không còn dấu vết. Elexa cũng hụt hẫng thu tay về. Hắn không tư duy theo logic loài người, nên cũng không bám víu nhiều để chất vấn kẻ đối diện về gốc gác hay tên họ. Ban chiều hắn nhận định đây là 1 hậu duệ của loài Rồng, vì dấu vết Long Khí kia rõ ràng không thể giả, giờ đây lại mất tung mất dạng chẳng chút manh mối. Đây kì thực là 1 hiện tượng lạ, kể cả với thành viên cao cấp Liệp Thú Hội như hắn. Theo thường thức, Long Khí là thứ không cách nào có thể che giấu được mới đúng, đặc biệt là trước mũi hắn, kể cả có là những thủ đoạn tinh vi tới mức có thể che mắt loài người, đối với hắn cũng là vải thưa che mắt Thánh.

Không “ngửi” thấy, chắc chắn là không tồn tại.

Kì lạ thật.

- Để ta suy nghĩ 1 chút.

Nói rồi, Elexa ngồi xuống khoanh chân, mắt nhìn xa xăm về cánh rừng bên dưới. Văn cũng ngồi xuống, không làm phiền người kia mà tập trung vào suy nghĩ của bản thân mình.

Chẳng biết đã qua bao lâu, con Phần Thiên Xích Huyết Mãng đã tỉnh dậy, nhẹ nhàng trườn tới, vây quanh người hắn. Văn nhận ra những vết thương trên người con rắn đã gần như lành lặn, phía bên mắt trái bị mổ hồi sáng đã khép miệng vết thương.

- Bên mắt trái của nó may mắn vẫn còn lại chút tế bào, ta đã cấy vào đó 1 chút dược, dần dần tế bào ấy sẽ phát triển trở thành 1 con mắt hoàn chỉnh, thị lực có lẽ còn tốt hơn lúc ban đầu nữa.

Elexa bất chợt quay lại nói. Nghe tiếng hắn, con rắn cũng rời bỏ Văn mà trườn tới ông ta, nhỏng cao cần cổ lên rồi cúi đầu như thi lễ.

- Cũng là may mắn cho ngươi nữa, Văn ạ. Nếu việc này xảy ra sớm mấy ngày, lúc ta vẫn còn đang “mộng”, Xích Huyết Mãng sẽ không tìm tới ta đâu. Khi ấy, toàn bộ Khí lực của ta vẫn đang phiêu du nơi mộng cảnh, nó sẽ chẳng thể tìm được ta trong cõi tạm này. Còn khi ta thức giấc, toàn bộ loài xà thú đều sẽ cảm nhận được sự tồn tại của ta. À, quên không giải thích, ở Trúc Sơn Phái này, người ta vẫn gọi ta là Ngự Xà Vương. Ta cũng không ghét bỏ gì danh hiệu ấy. Từ lúc còn làm trong Liệp Thú Hội, ta và anh trai cũng đã có tài năng đặc biệt trong việc điều khiển Rắn rồi. Ta lại càng hứng thú với chúng, vì trong huyết mạch của rắn luôn có 1 phần cực nhỏ huyết mạch của Rồng. Sau đó, ta tình cờ biết đến Tiên đạo Bắc Hà. Không chỉ là vì mối giao cảm giữa 2 nền văn hóa đâu, thứ đặc biệt khiến ta hứng thú lại là 1 thứ bí thuật đã thất truyền của Trúc Chân Nhân…

Elexa đứng dậy. Hắn đã hiểu tại sao Trương Đại Vệ lại cử Vương Thành Văn vào Thịnh Hỏa Lâm nhặt đá. Đối với hắn, Vương Thành Văn là kẻ hoàn toàn vô duyên với Tiên Đạo, nhưng lại hữu duyên với hắn, 1 kẻ tưởng chừng cũng chẳng có chút liên hệ gì với Tiên Đạo. Đã xuất hiện trước mặt ta, ngươi cũng là 1 hạt mưa rơi không hề sai chỗ, Vũ trụ này đã muốn ta dìu dắt ngươi bước vào Tiên Đạo. Vậy thì chỉ có thể thông qua 1 con đường duy nhất, Long Khí, vừa vặn thay ta lại là kẻ am tường “thứ ấy”.

- Anh đã mượn chú từ tay Trương Đại Vệ 3 ngày. Vừa đủ thời gian, chú có muốn học hay không?

- Học gì ạ?

- Bí thuật thất truyền của Trúc Chân Nhân. Trương Đại Vệ học được 1 phần rất nhỏ, mà cũng tu tập chẳng ra đâu vào đâu. Thứ đó gọi là… Ngự Long Thuật!