Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 730: Những lúc không ngủ



Chương 730: Những lúc không ngủ

Aph’rael.

1 Thành Bang hẻo lánh nằm ở tận cùng phía Tây Bắc của Zen’nia. Phía Bắc giáp dãy núi đồ sộ Brig’gg, dãy núi cao nhất lục địa Cận Tây. Phía Tây giáp rừng rậm ngút ngàn, cũng chính là cánh rừng Ocellote nổi tiếng.

Từ ga xe lửa nhìn về hướng Bắc, chỉ thấy chắn sừng sững tầm mắt 1 bức tường cao vạn dặm khuất trong mây mù.

- Phía bên kia của dãy núi là Sa Mạc Băng Giá Vĩnh Hằng, Eternal Frost Dessert. - Leila nhìn theo hướng Quang đang nhìn, cô nói - Lối duy nhất để đi tới Tiên Đô Arya mà nhân loại biết đến, chính là băng qua sa mạc băng giá ấy. Đương nhiên, hầu như tất cả những kẻ ngu xuẩn ấy đều đã thiệt mạng. Nơi đó thuộc Thành Bang Vorléios, có khí hậu khắc nghiệt nhất trong các cõi đất của nhân loại, người ta nói rằng nó lạnh lẽo buốt giá không khác gì Đất Tổ Rukth’Oarr. Đến cả Tiên tộc chúng tôi còn không dám dấn sâu vào sa mạc ấy.

- Hầu như? Vậy là vẫn có kẻ tới được Tiên Đô từ hướng đó sao? - Quang quay đầu lại hỏi.

- Ừm.

Leila vẫn nhớ rõ mồn một ngày nhiều năm về trước, trong 1 chuyến dẫn đội tuần tra bìa rừng, khi đi ngang qua vùng tiếp giáp với sa mạc băng giá, chợt nghe thấy trong cơn bão tuyết phía xa dường như vang lên tiếng gọi. Ai cũng nghĩ rằng cô đã tưởng tượng tiếng gió rít mà nên, cho tới khi từ trong bão lốc mịt mù ấy bước ra 2 bóng người. 1 cô gái nhỏ đang dìu 1 người đàn ông trên lưng mình, lết từng bước về phía trước. Gã đàn ông tuy rằng đã gần như bước vào cửa tử, vẫn giữ chút sức lực cuối cùng để chỉ ngón tay dẫn lối cho cô bé, hướng mà ông ta chỉ đích thị là Tiên Đô Arya còn cách xa hàng ngàn cây số. Cô bé kia, còn khiến Leila kinh hãi hơn, khi hoàn toàn chẳng có chút thương tổn, da dẻ hồng hào, bước chân vẫn vững vàng bước đi giữa cơn bão tuyết.

- Đi thôi, - Leila không hề có ý định kể lại cho Quang câu chuyện này - Không phải tự nhiên mà không ai dám chọn con đường dễ dàng này. Kể cả anh có là Siêu Cường giả đi chăng nữa, nếu không cẩn thận theo lời dẫn đường của tôi, anh sẽ trở thành phân bón trước cả khi gặp được Nữ Hoàng nữa.

Leila vừa nói vừa hất cằm về cánh rừng phía xa, cách thị trấn nơi bọn họ đang tá túc khoảng chừng vài km.

- Chẳng phải cư dân nơi này vẫn đang sống rất yên bình đó sao? Có gì đáng sợ bên trong khu rừng đó vậy?

Đáp lại câu hỏi của hắn, Leila chỉ nhếch miệng cười mỉa mai.

===

Sáng sớm hôm sau, Leila đã qua phòng gọi hắn dậy.

- Oáppppp!!! Làm gì sớm sủa vậy cô em? Giờ mới 5 giờ sáng.

Quang dụi mắt duỗi vai, vừa ngáp méo cả miệng.

Leila liếc nhìn hắn bĩu môi khinh bỉ. Đồng hành cùng hắn được vài ngày rồi, cô chẳng còn lạ lẫm thói sinh hoạt bừa bãi của tên này. Nó… hơi trái ngược so với những gì cô hình dung về tộc nhân Vương tộc. Nữ hoàng Elena từng kể cho cô, hậu duệ của loài Rồng đều có tính kỉ luật rất cao, sinh hoạt có giờ giấc rõ ràng, nếu không phải dạng chăm chỉ cần cù thì chí ít cũng gọn gàng ngăn nắp.

Vương Minh Quang đích thực là 1 ngoại lệ.

- Tôi hỏi thật, Người Bướm các cô có ngủ không vậy? Cô không thấy mệt hay sao?

- Chúng tôi không như các anh. Chúng tôi không quá cần giấc ngủ để duy trì tỉnh táo, tuy vậy không có nghĩa là chúng tôi không cần ngủ. Chúng tôi cũng cần 1 lượng thời gian nhất định để nghỉ ngơi và chìm vào “mộng”, để phục hồi lại Mana. Trong “mộng”, Mẹ sinh mệnh sẽ ban cho chúng tôi những Mana trong tự nhiên, chúng tôi mượn nguồn Mana ấy để duy trì sự sống và sở hữu sức mạnh. Chỉ là chúng tôi không cần những giấc ngủ đều đặn hàng ngày như con người. Hiện tại, mỗi ngày tôi chỉ ngủ vài lần trong đêm, mỗi lần khoảng 15 phút mà thôi. Khi tới được Tiên Đô Arya, có lẽ tôi sẽ sắp xếp 1 giấc ngủ dài.

- 1 giấc ngủ dài? Chừng bao lâu?

- Không cố định. Tôi cũng chưa quyết định. Có lẽ sẽ là vài “mùa”, hoặc lâu hơn, vài “năm”. Tôi biết nhân loại các anh hay tính thời gian theo năm. À tiện nói cho anh biết, thời gian “mộng” sẽ càng ngày càng dài theo độ tuổi của Tiên Bướm. Những Tiên Bướm sống tới hàng trăm năm, giấc ngủ dài của họ sẽ có thể kéo dài tới khoảng thời gian tương đương, và đến 1 lúc nào đó, giấc ngủ ấy sẽ là vĩnh hằng. Ấy là lúc họ rời cõi tạm.

- Làm sao các cô biết được họ đã, ừm, rời khỏi thế giới này? Ý tôi là, họ sẽ có thể ngủ hàng trăm năm hoặc lâu hơn phải không? Liệu các cô không, ừm, mai táng họ hay đại loại thế, và làm sao để biết được khi nào chứ?

- Chúng tôi không hề biết. Ám Hành Sứ Giả ạ, chúng tôi không hề biết, và không cần biết. Với những người chìm vào giấc ngủ, chúng tôi để họ giữa thiên nhiên và để thiên nhiên quyết định với thân xác họ. Họ có thể sẽ tỉnh giấc vào 1 lúc nào đó và lại tiếp tục hành trình trong cõi tạm, cũng có thể sẽ bước tiếp ở 1 giai đoạn tiếp theo. Và Mẹ thiên nhiên hiểu rõ điều ấy hơn bất kì ai, hơn cả chính họ nữa.

Văn hóa của 1 chủng tộc phi nhân loại, quả thực rất khó lí giải đối với 1 nhân loại. 2 người vừa dạo bước trên con đường chính của thị trấn trong lúc tờ mờ sáng, đi qua thưa thớt vài người đang chuẩn bị cho ngày mới, vừa chuyện phiếm. Thị trấn Va’stopol với những ngôi nhà xây gạch kiến trúc phương Tây cổ điển và con đường lát gạch nâu dần hiện lên những đường nét mờ mờ trong ánh sáng ban mai.

- À, còn nữa. Cô nói hàng đêm cô chỉ ngủ đôi chút, vậy khoảng thời gian còn lại trong đêm dài, cô làm gì? Học tập ư? Tập luyện để khiến bản thân mình mạnh lên? Hay tìm kiếm 1 thú vui nào khác?

Leila cười.

- Chúng tôi không chấp niệm với tri thức như nhân loại. Chúng tôi cũng không khao khát phải mạnh mẽ hơn những gì Mẹ thiên nhiên trao cho bản thân. Chúng tôi chưa bao giờ nghĩ mình yếu đuối, nên chưa bao giờ nghĩ rằng mình cần phải mạnh hơn. Chúng tôi không có khái niệm niềm vui nỗi buồn, hoặc nói cách khác, chúng tôi luôn vui vẻ và hạnh phúc theo tiêu chuẩn của các anh, hoặc lại nói, chúng tôi coi mọi bi kịch và nỗi buồn cũng là 1 phần của niềm vui nơi cõi tạm, nên chúng tôi không cần tìm kiếm khoái lạc. Có vẻ hơi khó hiểu với nhân loại như anh, nhưng kì thực từ điểm nhìn của chúng tôi, nhân loại cũng vô cùng khó hiểu.

- Vậy…

- Quãng thời gian không ngủ ư? Tôi không làm gì cả, Ám Hành Sứ Giả ạ. Không làm gì hết. Không suy tưởng, không nghiên cứu, không nghiền ngẫm, không thắc mắc về bất kì vấn đề triết học nào, không tự vấn bất kì lựa chọn nào, không tưởng nhớ bất kì kỉ niệm nào, không toan tính bất kì dự định nào. Chúng tôi thoải mái với việc không-làm-gì-cả, và đúng vậy, đối với chúng tôi, như vậy không hề là lãng phí thời gian. Tôi trơ như 1 thân cây, 1 tảng đá, và ấy là điều rất tự nhiên, chẳng phải sao? Thiên nhiên quanh ta cũng lặng im như vậy suốt hàng ngàn, hàng triệu năm, và vẫn trường tồn, từ trước cả khi Khuyết Hầu xuất hiện, Ngôn Ngữ ra đời, Tri Thức được ban tên, và sẽ tiếp tục kể cả khi các nền Văn minh của chúng ta tự hủy và đi vào hư vô.

Cả 2 lại tiếp tục bước đi. Quả thực đúng như Leila nói, họ không phải nhân loại. Thật khó để tưởng tượng 1 chủng tộc không có tham vọng, không có sự tự ti và tự ái, thực sự an yên và hòa đồng với thiên nhiên nhìn nhận thế nào về thế giới, về chính họ, về “con đường” mà họ phải đi.

“Có gì thú vị nhỉ”, hắn nghĩ. Nhưng ngẫm lại, hành trình của nhân loại cũng thật sự thú vị hơn chủng tộc này chăng? Ít ra thì, an yên là 1 sự lựa chọn, họ đã được quyền lựa chọn. Nhân loại thì không. Lựa chọn duy nhất của 1 chủng tộc yếu đuối và vô năng, ấy là không ngừng tiến về phía trước.

- Vậy… chúng ta đi đâu đây? - Quang nhìn quanh quẩn. Họ không hề tiến về phía rừng.

- Anh thật sự nghĩ rằng sẽ đi bộ tới Tiên Đô sao? Hay sẽ có 1 tuyến xe bus nào đưa ta tới đó? Chúng ta cần phương tiện di chuyển, nhưng không phải thứ xe cộ thô kệch của nhân loại. Giờ mình đi mua ngựa.