Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 726: Kẻ chiến thắng đích thực



Chương 726: Kẻ chiến thắng đích thực

Xét trên tầm vĩ mô, Định Chế chắc hẳn là loại thuật pháp hùng mạnh nhất. 1 Định Chế hoàn chỉnh và mạnh mẽ có thể mang lại chiến lực tương đương hàng ngàn cá thể. Đổi lại, không chỉ đòi hỏi người sử dụng phải hiểu được những kiến thức phức tạp và khó nhằn, nó còn cần thời gian và địa điểm để thi triển. Xét trên góc độ đơn đả độc đấu, đặc biệt là ở tầm Tụ Đan Cảnh trở xuống, Định Chế là loại thuật pháp khó triển khai nhất. Trên tỉ thí đài, không đối thủ nào khoan dung tới mức chừa cho ngươi thời gian xây dựng Định Chế, càng chẳng ngu tới mức biết nơi nào có Định Chế mà vẫn cắm đầu vào.

Đương nhiên, môn sinh giỏi Định Chế, cũng hoàn toàn có khả năng tinh thông các loại Thuật Pháp khác. Môn đồ của Định Chế Đường cũng đều là tinh anh trong số các tinh anh, chẳng thể coi thường. Tuy nhiên, nói gì thì nói, các môn Thuật Pháp này vốn không phải trọng điểm tu luyện của họ, cũng không phải sở học tâm đắc của sư phụ họ. Vậy nên, trong sự kiện Đấu Pháp thuộc Kim Tinh Hội sắp tới, Định Chế Đường vốn không hề được Vũ Đăng Phiên coi ra gì.

Còn về Luyện Dược Đường của lão, dù nghe qua có vẻ cũng giống Định Chế Đường đấy, chủ ngạch luyện đan, vốn cũng chẳng phải thứ có thể đem ra thi đấu sống còn. Nhưng tình huống lại có đôi chút khác biệt.

Thứ nhất, đan dược không hề vô dụng trên sàn đấu. Luật thi đấu cho phép sử dụng đan dược như đạo cụ. Công dụng dễ thấy nhất đương nhiên là trị thương, hồi phục Khí lực, tăng cường chiến lực. Nâng cao hơn, còn có thể sử dụng đan dược như 1 phần của đấu pháp, thi triển nhiều loại Thuật Pháp tiêu hao đan dược. Đây đều là những Thuật Pháp uy lực nhưng cái giá của việc “nạp” đan dược để thi triển đều khiến người xót xa. Nhưng chẳng đáng là bao, vì đan dược đối với Luyện Dược Đường, đều là “của nhà trồng được”.

Thứ hai, dù gì thì, Luyện Đan cũng không phải bộ môn chiến đấu. Luyện Đan Sư nếu chỉ chú tâm luyện dược, sẽ không có công cụ phòng thân. Vậy nên, môn đồ của Luyện Dược Đường kì thực dành nhiều thời gian cho việc tu luyện Thuật Pháp. Luyện Dược và nghiên cứu về dược đối với họ cùng lắm chỉ chiếm 1/4 thời gian trong ngày. Cộng với đó, nhờ uy danh và các mối quan hệ dễ dàng xây dựng với bên ngoài, họ chẳng tốn công sức để có được những loại công pháp thuật kĩ cao cấp, lại càng dễ dàng nhờ người chỉ điểm.

Thứ ba, dễ nhận ra hơn cả, chẳng phải “của nhà trồng được” đan dược thì việc bú đan thay cơm đã là đặc quyền của Luyện Dược Đường hay sao? Họ vốn đã có ưu thế tuyệt đối về tốc độ tu luyện.

Ấy là tương quan thực lực hiện tại của Trúc Sơn Phái. Vũ Đăng Phiên cũng không phải kẻ cao ngạo, lão rất biết người biết ta. Lão càng rõ ràng hơn rằng, cuộc tranh đua nội bộ của Trúc Sơn Phái có lẽ sẽ mang nhiều ý nghĩa hơn vào các năm khác, chứ riêng năm nay thì… chẳng còn giá trị nữa rồi.

Vì năm nay sẽ là năm hợp nhất Tứ Đại Tiên Phái. Và ai cũng biết Mai Sơn Phái sẽ đè bẹp tất cả ở Kim Tinh Hội.

Đã có nhiều lời đồn đoán, các Đường chủ thông qua các mối quan hệ và nguồn tin riêng, đều đã ít nhiều nghe được tiếng gió. Chỉ là sau khi Đường Thái Nguyên gửi tin về từ Mộc Hành Kinh, chuyện mới được chính thức xác nhận mà thôi.

Mai Sơn Phái là môn phái có lịch sử lâu đời nhất trong Tứ Đại Tiên Phái, có hệ thống lý luận đồ sộ và được kiện toàn qua nhiều thế hệ. Hệ thống lý luận này có sức ảnh hưởng khổng lồ tới Cúc Sơn Phái và Tùng Sơn Phái. Cơ hồ chỉ có Trúc Sơn Phái với Trúc Sơn Tâm Pháp là có thể tự lực với hệ thống lý thuyết của riêng mình, ngặt nỗi Trúc Sơn Tâm Pháp lại chưa đồ sộ đến vậy, và nhiều nội hàm trong đó còn chưa được giải nghĩa cho tường minh. Hay cũng có thể vì nó ẩn chứa tham vọng quá cao, thể hiện tầm nhìn vượt quá xa, trình độ tu luyện đương thời chưa thể thực chứng.

Việc tu luyện phải lấy cơ sở lý luận làm gốc. Về điểm này, Mai Sơn Phái đã gần như trở thành cội nguồn của Tiên Đạo. Môn đồ của Mai Sơn có nền tảng căn bản vững vàng, số lượng Thuật Pháp đồ sộ, môi trường tu luyện lại càng là tốt nhất. Đỉnh núi Mai Sơn quanh năm đều là mùa xuân rực rỡ, sinh khí tràn trề, trăm loài kỳ hoa dị thảo, sản vật phong phú. Đừng nói tới chuyện tu hành, chỉ cần lên đỉnh Mai Sơn hít 1 ngụm khí trời, cũng đã đủ khiến tinh thần sảng khoái hoạt bát yêu đời. Trên ngọn núi ấy, số lượng thiên tài địa bảo dồi dào phong phú, phúc địa ngập tràn, chưa rõ con số thực tế là bao nhiêu, nhưng chắc chắn nhiều hơn Trúc Sơn, nhiều hơn cả 2 ngọn núi còn lại.

Địa thế nằm ở vùng Mai Sơn Quận 4 mùa đều là xuân xanh, Mai Sơn Phái còn có 1 lợi thế: dễ dàng tìm kiếm môn đồ. Chẳng cần đi đâu xa xôi, chẳng cần chiêu tuyển cầu kì, số lượng dân chúng đông đảo ở Mai Sơn Quận đã quá đủ cho họ tìm kiếm ra những nhân tài. Người đông thì thế mạnh. Trong Vu Linh Đại Chiến, quân số chủ lực mà Mai Sơn Phái đóng góp cho “liên quân” 4 môn phái, gần ngang ngửa cả 3 môn phái còn lại cộng lại!

Cuối cùng, mới tới lí do quan trọng nhất, chốt luôn vị trí hàng đầu cho Mai Sơn Phái mà khỏi cần thi đấu: sau Vu Linh Đại Chiến, họ là bên thu về lợi ích lớn nhất. Mở đầu cuộc đại chiến, lấy lí do trả mối huyết thù cho Cúc Sơn Phái, Mai Sơn Phái đã dùng Thiên Sơn Đại Ảnh Kiếm trong 1 đêm diệt sạch toàn bộ Cửu Nguyệt Phái, chẳng những người, mà gà chó cũng không còn 1 con. Gà chó đã giết sạch rồi, nhưng còn bí kíp công pháp, thiên tài địa bảo, bí mật trận pháp, vân vân và mây mây, chẳng lẽ họ cũng hủy nốt? Đương nhiên không phải, tất cả đều là chiến lợi phẩm chảy thẳng vào túi Mai Sơn Phái.

Báo mối huyết thù cho Cúc Sơn Phái, đơn giản vậy sao? Hiệp nghĩa vậy sao? Nếu không vì món lợi quá sức ghê gớm là toàn bộ tích lũy mấy nghìn năm của Cửu Nguyệt Phái, liệu Mai Sơn Phái có ra tay chăng?

Đại chiến nổ ra tới mức độ không thể vãn hồi, không thể không nói tới “công lao” của Mai Sơn Phái năm đó. Họ biết, nếu họ không chủ động ra tay trước, 3 môn phái còn lại cũng chẳng chậm chân.

Có được món hời từ Cửu Nguyệt Phái, thực lực của Mai Sơn Phái càng hùng mạnh hơn bao giờ hết. Họ luôn cử lực lượng hùng mạnh của mình xông pha tuyến đầu, trở thành hạch tâm nòng cốt của mặt trận, dần dần trở thành tiếng nói chủ đạo, trở thành người dẫn dắt toàn bộ các Tiên Phái. Trong năm cuối cùng của Vu Linh Đại Chiến, sau khi mưu mô gian trá của Nguyễn Bạch thành công, đốt sạch kho lương ở Giao Phong, sau đó đưa 1000 quân cảm tử vào quấy loạn đội hình địch, Tiên Phái liền ngay lập tức triển khai chiến dịch quân sự cuối cùng nhằm kết thúc cuộc chiến. Trúc Sơn, Cúc Sơn và Tùng Sơn liên hiệp thành 1 đạo quân, tung đòn kết liễu Lục Lăng Giáo, còn Mai Sơn Phái đưa quân thu dọn toàn bộ tàn dư của Cửu U Vu Phái.

Chiến lợi phẩm của Lục Lăng Giáo, 3 môn phái phải chia làm 3 phần, trong khi toàn bộ Cửu U Vu Phái, lại do Mai Sơn Phái ẵm trọn.

Thực lực của Mai Sơn so với phần còn lại đã như trời với đất. Bọn họ chính là kẻ chiến thắng đích thực, là kẻ chiến thắng vẻ vang nhất.

Việc Tứ Đại Tiên Phái bị Mai Sơn nuốt gọn, kể cả không có Vân Như Tài của ngày hôm nay, thì 10 năm, 20 năm, 100 năm sau, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra.

Vũ Đăng Phiên đã sớm thức thời nhận ra điều ấy. Ngay trong những ngày tháng bom lửa chiến tranh, khi những kẻ khác còn đang hết lòng cống hiến cho môn phái của mình, Vũ Đăng Phiên đã sớm sun soe lấy lòng Mai Trung Hựu, Mai Chân Nhân, Chưởng Môn Mai Sơn Phái.

Lão cảm thấy, trong 1 cuộc chiến, hoàn toàn có thể có nhiều kẻ chiến thắng. Tiên Phái đã chiến thắng 20 năm rồi, nhưng sắp tới đây, mới là chiến thắng của lão. Lão cũng là 1 kẻ chiến thắng.