Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 501: Lời hứa của phạm viết phương



Không ai biết những gì đã xảy ra tại nghi lễ của Vương tộc. Toàn bộ Long Thành vẫn tràn ngập không khí lễ hội.

Ngày 1 tháng 12 là ngày tổ chức nghi lễ cổ truyền. Nghi thức này bắt nguồn từ rất xa xưa từ trước cả khi Đại Nam thành lập. Nghe đồn, Vương Thái Tổ ngày đó rất tin vào những tín ngưỡng thần bí của các nền văn minh cổ đại phương Nam mà nhất quyết giữ lại. Trùng hợp thay, ngày ông ta qua đời, cũng là ngày 1 tháng 12.

Ngày 2 tháng 12 hàng năm, vẫn là ngày tổ chức nghi lễ tế tổ chính thức của Đại Nam, tưởng nhớ tới vị Thái tổ khai quốc Vương Nhất Quan.

Trong ngày này, toàn quốc đều được nghỉ.

Phạm Phương Linh như thường lệ thức dậy khá sớm. Cô thích nhìn bầu trời khi nó mới bắt đầu tờ mờ sáng, tận hưởng cái không khí lành lạnh kèm sương sớm, lặng lẽ nhìn qua khung cửa sổ ngắm nhìn vườn hoa của ông ngọai dần hiện rõ lên trong nắng mai.

Khoảnh khắc giao hòa giữa bóng tối với ánh sáng, luôn gợi cho Linh một cảm giác thân thuộc. Giống như hàng đêm, cô đều từ trong giấc ngủ của mình mà trở lại, như vừa bước qua một ranh giới giữa âm và dương.

3 năm ở Long Thành, sự phù hoa tráng lệ không mấy gây ấn tượng với Linh bằng khung cửa sổ này, vườn hoa trồng tùm lum không hàng lối này, và khoảnh khắc bình minh này.

Thanh bình, và thân thuộc.

Đúng 6 giờ sáng, Linh đứng dậy, bước tới kệ tủ lấy ra một túi thuốc. Hàng ngày, đều đặn, cô đều phải uống hàng chục viên thuốc không rõ tên gọi. Đây chỉ là một thói quen nhẹ nhàng, nếu so với việc hàng tháng cô lại phải trải qua hàng chục kiểu điều trị kì quái từ đủ mọi loại y sĩ: từ bác sĩ cho tới thầy lang, cho tới Tâm Linh Sư, cho tới Đạo sĩ.

Những cuộc trị liệu ấy khiến Linh thật sự mỏi mệt. Nhưng bù lại, nó khiến cô không còn mơ thấy những cơn ác mộng.

Uống thuốc xong, cô bước ra ngoài, khẽ khàng tới phòng bên xem mẹ mình đã dậy chưa. Khi thấy Phạm Tố Uyên đã ngồi trên giường, im lìm vuốt ve tấm ảnh gia đình từ ngày xưa, nay đã bị cháy xém mất một góc. Nơi cháy xém ấy, buồn thay, lại chính là gương mặt của Trần Thịnh, nay chỉ còn là một mảng đen trống rỗng.

Linh có thể thoát khỏi những cơn ác mộng, nhưng mẹ cô thì không may mắn như vậy. 3 năm qua, Phạm Tố Uyên ngày càng héo mòn, già úa, và trầm lặng.

Linh khẽ khàng bước vào phòng, ngồi xuống bên mẹ. Cô cầm mái tóc xơ rối của mẹ lên, bắt đầu chải. Vừa chải đầu cho mẹ, cô vừa tỉ tê tâm sự. Toàn là những chuyện vụn vặt trong ngày, nào là đến trường gặp bạn nào bạn nào, thầy giáo dạy những gì, phàn nàn về thói sinh hoạt tùy tiện của ông ngoại, kể về việc hôm nay sẽ đi chợ mua những gì, làm món gì…

Ngày nào cũng vậy, Linh là cầu nối duy nhất giữa Phạm Tố Uyên với thế giới này. Cô sẵn sàng ngồi tới 2 tiếng đồng hồ bên mẹ, thủ thỉ nói chuyện tới khi mẹ cô cất đi bức ảnh ấy dưới gối, quay lại vuốt má cô và nở một nụ cười khó nhọc, Linh mới quyến luyến đứng dậy.

- Mẹ à, mẹ nhớ bạn Văn chứ? Thằng ngốc ấy hứa sẽ gọi điện cho con, vậy mà 3 năm rồi hắn chẳng thèm gọi lấy 1 cuộc, cũng chẳng có nổi 1 tin nhắn. Còn chẳng biết hắn có nhớ lời hứa tới thăm con không nữa…

Nói rồi, Linh bước ra ngoài.

Giá mà cô dùng mạng xã hội như ngày trước, có khi cô có thể sẽ tìm thấy tài khoản của thằng Văn. Nhưng sau chuyện 3 năm trước, Linh thật sự mệt mỏi với thứ xã hội ảo ấy. Cô không muốn nhìn những lời đồn đoán và bàn tán về mình, về những gì xảy ra với gia đình mình. Hơn nữa, ông ngoại cô cũng quái đản tới mức không thèm mắc internet vào nhà.

Vả lại, Linh cảm thấy mình chẳng có lý do gì phải là người chủ động. Vương Thành Văn là đàn ông, hắn phải biết giữ lời hứa của hắn.

Linh ra sân trước. Như mọi khi, cô lại thấy ông ngoại đã ngồi ngả người trên chiếc ghế bập bênh, chẳng biết từ đâu đã kiếm được một que kem.

- Ngoại!!! - Linh nổi cáu - Hôm qua con đã tống hết đống kem trong tủ lạnh đi rồi cơ mà?!!

Phạm Viết Phương mắt vẫn lim dim, miệng vẫn mút kem chùn chụt, rồi lại cười khà khà.

- Con còn non nớt lắm Linh ạ. Ông của cháu là ai cơ chứ? Là bậc đại trí giả, chẳng lẽ lại không giấu nổi cháu gái mình mấy cây kem?

Người ngoài tôn xưng thì cũng thôi, còn tự bản thân mình cũng tự gọi mình là bậc đại trí giả, thật sự là hết nói.

- Con không cần biết ngoại là đại trí giả hay là cái gì, ngoại còn muốn giữ mấy cái răng cuối cùng để nhai cơm hay không?

- Khà khà khà, Linh ạ. Cháu nghĩ thử xem, lão già này còn sống được bao lâu để mà quan tâm tới chuyện đó chứ?

- Ngoại này! - Linh phụng phịu tiến tới bóp vai cho ông ngoại - Ngoại còn phải sống thật lâu thật lâu nữa chứ! Từ lúc hai mẹ con con chuyển tới Long Thành, chỉ có ngoại là chiều con nhất!

Phạm Viết Phương ngửa đầu lên, hai mắt lim dim tận hưởng. Lão chợt nói:

- Từ năm 14 tuổi, ta đã rất chán ghét thế giới này. Ta cố sống với nó đến tận bây giờ, đều là nhờ bà ngoại của con cả. Đến khi bà ấy ra đi, ta cũng chẳng còn gì níu giữ… Linh ạ, con rất giống bà ngoại con, đó cũng là lý do mà ông ngoại quý con nhất… Con quá tốt so với thế giới này.

- Ngoại lại nói những thứ kì cục rồi.

- Khà khà khà, Phạm Viết Phương ta sống tới giờ phút này, đỉnh cao đã thấy, vực thẳm cũng đã qua, chỉ còn lại một trăn trở lớn nhất trên đời, chính là con đấy, Phạm Phương Linh ạ.

- Tại sao lại là con?

- Ta hứa… Ta hứa cho tới giây phút cuối cùng của cái thân xác già cỗi này, ta sẽ dành tặng cho con… một thế giới mới! Một thế giới tốt đẹp hơn, hoàn mỹ hơn, không còn dối trá, không còn lừa lọc, không còn quyền uy, không còn kẻ mạnh ức hiếp kẻ yếu, không còn sự ngu xuẩn, không còn tính khôn vặt, không còn tri thức, cũng không có tiền bạc. Một thế giới mà ở đó con sẽ là nữ hoàng cai trị vạn vật!

- Con… cai trị vạn vật? Ngoại lại nói nhảm rồi…

- Một thế giới tràn ngập sự chết chóc! Linh ạ, ngoại sẽ tặng con thế giới ấy!

Linh còn chưa kịp đáp lời, từ ngoài cửa đã có tiếng xôn xao.

Các gia nhân của Phạm Viết Phương dường như đang chống cự lại thứ gì, nhưng không nổi. Một lúc sau, đã thấy một đội quân mặc đồng phục Đại Nam xông vào.

Đi đầu, là một người mặc đồ đô đốc, nhưng trên khắp tay chân cho tới mặt đều quấn băng kín mít. Khí xanh lè quái dị thỉnh thoảng lại từ những khe hở của lớp băng tản ra, khiến cho đám quân đằng sau cũng phải né xa một khoảng cách.

Đôi mắt đỏ quạch đằng sau lớp băng mở lớn nhìn thẳng vào Phạm Viết Phương.

Phạm Viết Phương mút nốt miếng kem cuối cùng, rồi thản nhiên đứng dậy.

- Nguyễn Thế Sơn, lâu rồi không thấy mặt, mày lại thành xác ướp rồi à?

- Ngài Phạm Viết Phương, rất tiếc. Chúng tôi nhận được lệnh bắt giữ ngài từ Đế Vương Cung. Phiền ngài hợp tác.

- Đợi đã! - Linh vội vàng xen vào - Các ông lấy lý do gì…

Phạm Viết Phương đã giơ tay ra cản cô lại, đồng thời đưa que kem đã mút hết cho cô cầm.

- Cháu gái à, cứ để ta đi. Đây chỉ là nước đi đầu tiên của thằng Hoành mà thôi. Ván cờ giờ mới bắt đầu. Và cháu nên nhớ, ông ngoại cháu không bao giờ thua.

Nói rồi, chắp tay sau lưng, lão ung dung đi theo đoàn người, bước khỏi trang viên. Cánh cửa gỗ phía sau cứ thế đóng sập lại.

LỜI NHẮN

Cơn bão mới lại nổi lên.