Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 315: Thiên hạ Đệ nhất Kiếm khách



Cạch! Tách! Cạch! Keng!

Hoàng Bích Như ghé sát tai vào cánh cửa. Với thính lực của mình, cô cố nghe rõ từng âm thanh phát ra mỗi khi Vương Minh Quang xoay tay nắm cửa.

- Đô! Si! Đô! Pha…

Quang vừa nghe những gì Bích Như đọc, vừa ghi chú lại vào một tờ giấy.

Cánh cổng này dẫn tới một đường hầm quan trọng. Hắn cần một chuyên gia về thính lực như Hoàng Bích Như giúp sức.

- Quang này.

- Phải gọi là anh Quang!

- Tại sao anh lại làm những việc này? Chắc chắn là lão Hoành không biết đâu nhỉ?

- Gọi anh ta như vậy trên đất Đại Nam, có ngày vạ miệng đó.

- Xí! - Hoàng Bích Như xì môi - Rốt cuộc tôi không hiểu nổi, làm tất cả những điều này, để được thứ gì chứ?

- Chẳng phải cô em sẽ xách được Tỳ Bà Cầm về nước đó sao?

- Tôi hỏi anh đó. Rốt cuộc chuyện này đối với anh có lợi lộc gì?

- Chẳng có gì cả. Chỉ là một chút yên ổn trong lòng mà thôi.

Nói xong, Quang chợt nhận thấy Hoàng Bích Như đang dương mắt nhìn mình, cố gắng nhịn cười.

- Sao vậy?

- Không có gì. Trước giờ tôi cứ nghĩ anh chỉ là một cậu ấm được nuông chiều thôi. Mà vì sao anh dặn tôi phải mang đầy đủ khí giới đi vậy?

- Vì thứ chúng ta sắp làm, gọi là đánh rắn động rừng. Bằng cách này, ta sẽ dụ được chúng ra mặt.

- Ai cơ?

- Một tổ chức rất chi là nguy hiểm.

- Hả?

Cạch!!

Hoàng Bích Như chưa kịp bày tỏ thái độ, cánh cửa đã mở cạch một cái, làm cô nàng suýt mất đà ngã theo.

Cánh cửa dẫn tới một hành lang tối tăm.

Quang đứng dậy, xách theo một cái túi nặng chịch, còn nghe thấy từng tiếng loảng xoảng.

- Có gì trong đó vậy? - Bích Như hỏi.

Quang chỉ điềm tĩnh nhìn xuống cái túi.

- 20kg thuốc nổ.

- …- Tới đây, là một vật phẩm vô cùng khó khăn để thu hoạch. Tổ Yến Lửa trên núi Bình Long! Có thể pha chế làm thuốc nước, thuốc bôi, hoặc mặt nạ, rất tốt cho da mặt phụ nữ. Đặc biệt làm mờ nếp nhăn ở tuổi sau 40. Ngoài ra còn có tác dụng…

… Giá khởi điểm cho 5,2kg tổ yến này, là 6000 hào!

Takezawa vừa nghe tiếng Thúy Giang dẫn Hội đấu giá, vừa căng thẳng nhìn điện thoại. Hai người đàn ông kia chằm chằm nhìn hắn, nhưng giờ không còn là lúc để lo lắng lung tung nữa. Ai là địch, ai là bạn, cũng sắp tới lúc hạ màn rồi.

Hắn đang chờ một tín hiệu của Vương Minh Quang.

Cả Thúy Giang trên sân khấu cũng vậy.

Hắn còn chẳng biết thứ tín hiệu mà Quang nói đến là gì. Tên đó chỉ nói rằng, khi tín hiệu được phát ra, hắn sẽ không nhầm lẫn vào đâu được.

Takezawa ngáp dài một cái ngao ngán. Hắn chỉ mong có thể bán được hàng, kiếm chút tiền, à không phải một chút, kiếm được kha khá tiền, sau đó về quê trả nợ. Mà vì sao hắn cứ bị cuốn vào những chuyện tranh đoạt lằng nhằng này.

Nhưng hắn đã quen rồi. 20 năm lăn lộn, hắn cũng nhận ra thân phận con người, thân bất do kỉ. Để có thể kiếm được tiền, để tự định đoạt được số phận của mình, hắn không thể trốn tránh trò chơi quyền lực xung quanh. Dù ít dù nhiều, hắn cũng phải chọn thuyền để đi.

Hơn nữa, hiện giờ Ikazuchi là cứu cánh cuối cùng của hắn. Cần phải tìm lại Ikazuchi, hắn mới mong có tiền.

Theo như Quang nói, Ikazuchi vẫn còn ở nơi này. Kẻ cắp nó cũng không hề đi xa.

Chỉ cần chờ tới thời điểm thích hợp, hắn sẽ biết tất cả. Quang đã hứa với hắn như thế.

Uỳnh!!!

Tiếng nổ từ đâu đó vang vọng tới, gây nên một chấn động không hề nhỏ. Kèm theo đó, là toàn bộ đèn đóm tắt ngúm.

- Chuyện gì vậy?

- Dạ thưa, nhà máy điện… nhà máy điện cho toàn bộ khu đã phát nổ!

- Cho chạy nguồn điện dự phòng! Mau mau bảo vệ bảo vật!

Trong bóng đêm hỗn loạn, tiếng của Từ Quảng Trí đanh thép cất lên.

Đúng lúc này, một tia sáng rực rỡ chiếu xuyên qua bóng tối, chiếu rọi mọi vật xung quanh.

Thứ tín hiệu phô trương như thế này, ngoài Vương Minh Quang ra, còn có thể là ai?

Tia sáng chớp lên một khoảnh khắc, rồi sau đó tắt lịm. Còn Takezawa, đã kịp nhận thấy, trong khoảnh khắc vừa rồi, một bóng người đã chạy vọt lên trước hắn, rồi bị ánh sáng chói lòa kia làm khựng lại. Takezawa không thể nhìn rõ ràng trong ánh sáng ấy, nhưng lại kịp nhìn thấy cái bóng của đối thủ.

Hắn lập tức lao theo.

Trong bóng đêm mù mịt, đáng lẽ hắn không thể nhìn thấy gì, lại thêm sự hỗn loạn của đám đông, truy lùng một người là điều không thể.

Nhưng Takezawa nhận ra, mình bỗng nhiên có viện trợ.

Trong bóng đêm, kẻ có thể nhìn rõ mọi thứ, chỉ có thể là đám người sói.

Còn có thể phát ra tín hiệu trong bóng đêm, chỉ có thể là ánh mắt của đám người bướm.

Vương Minh Quang chẳng biết kiếm đâu ra một đám trợ thủ đắc lực như vậy. Đám người sói đánh hơi mục tiêu, còn bọn người bướm dùng mắt đã ra hiệu cho hắn. Cứ như vậy, Takezawa xăm xăm lần theo những tín hiệu. Dần dần, hắn đã lao ra khỏi đám đông, trước mặt hắn mơ hồ thấy một bóng người đang bỏ chạy.

- Đứng lại!!

Cả hai đuổi bắt nhau qua suốt một thông đạo ngoằn nghoèo phức tạp. Cho tới khi ánh sáng phía cuối đường chợt xuất hiện, và bóng người kia cũng đã dừng lại.

Là… một cô gái.

Chính là cô gái đã nhìn chằm chằm hắn với ánh mắt kì lạ.

Cô ta tầm hơn 20 tuổi, dáng hình nhỏ nhắn, mảnh mai, cao chưa tới 1m6, đôi mắt một mí hơi xếch lên, da mặt trắng nhợt, đôi môi đỏ thẫm, trong bóng đêm hai con ngươi đen nhánh lấp lánh trên gương mặt trắng, càng làm tăng vẻ ma mị.

Chẳng hiểu vì sao, cô gái này thật sự rất quen.

Takezawa như sững người vài giây.

20 năm trước, ngày hắn ra đi, từng có một đôi mắt nhìn hắn như vậy. Tức tối, và oán hận.

- Cô là… Kumo Takaki!!

- Itou Takezawa, tên hôn phu bội bạc và khốn kiếp của ta. Rốt cuộc ngươi cũng nhớ ra.

- Hôn phu cái quái gì chứ? Ngày đó cô mới 5 tuổi!! Mà khoan đã! Tay cô đang cầm, là Ikazuchi của ta!!

Kumo Takaki, hôn phu của mình, hắn có thể không nhớ. Chứ Ikazuchi, mồ hôi nước mắt của hắn làm ra, sản phẩm định giá 600 triệu hào, nhắm tịt hai mắt hắn cũng không nhầm.

Takezawa lúc này không mang Hỉ Vận Kiếm trong tay. Nhưng dù là tay không, đối với Kiếm Đạo Tông Sư, cũng hóa thành kiếm. Hắn không ngần ngại lao tới đòi lại sản phẩm tư hữu của mình.

Đúng lúc này, Kumo Takaki đã vào thế rút đao. Bàn tay nhỏ nhắn cầm lên chuôi kiếm, bỗng nhiên trở nên dứt khoát vô cùng, một đường kiếm chém ra, không khí xung quanh nổ vang giòn một tiếng.

Takezawa còn cách xa tới vài mét, chẳng hiểu sao cũng bị uy lực này thổi bay.

- Ikazuchi, sấm sét sao? Không ngờ cha ta lại đào tạo được một đệ tử tài năng như vậy. Phải không phu quân?

Kumo Takaki vung vẩy lưỡi kiếm, nhìn Takezawa mỉa mai nói.

- Quả này ăn lol rồi! Chạy trốn 20 năm, vì sao lại gặp oan gia?

Takezawa bị đánh bay dính vào chân tường, ngao ngán thở dài.

Xem ra, thiên hạ đồn không phải phóng đại. Con gái của Kumo Sasaki, cũng là hôn phu của hắn, Kumo Takaki, mới 25 tuổi, chỉ riêng về kĩ năng Kiếm Thuật đã vượt xa cả cha mình, được người đời xưng tụng Thiên hạ Đế nhất Kiếm khách.

===================

Trong tiếng Nhật, katai nghĩa là cứng, taka tức là con chim ưng, còn kataki tức là báo thù. Đặt tên Takaki, là nói ngược lại chữ katai, gợi lên cảm giác vô cùng cứng rắn. Đây là một cô gái rất nam tính và ngỗ ngược, cứng đầu.