Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 281: Khai thác



Khi Vũ Hải Phong ở đỉnh cao phong độ, rất khó để ngăn chặn hắn. Nhưng mỗi 2 điểm hắn kiếm được, cần kiếm lại 2 điểm bù vào. Chỉ cần không bị vượt mặt quá xa, không phải không thể bắt kịp.

Mà sĩ khí Kình Ngư đang tụt thảm hại, rất khó để công kích vào hàng phòng ngự bài bản của đối phương. Văn cần tìm ra một lỗ hổng. Và anh Quang đã gợi ý cho nó về kẻ dễ khai thác nhất bên đó. PG của Hải Dương, cũng là đối thủ đụng mặt trực tiếp với nó.

Đợt tấn công đầu tiên của hiệp 3, Văn dẫn bóng đối mặt với anh chàng PG này. Mắt nó không ngừng đảo khắp sân để quan sát. Lê Thanh Bình bị Vũ Hải Phong kèm rất chặt. Còn PG bên kia không ngừng trừng mắt nhìn về mình, như không muốn bỏ lỡ bất kì động tác nhỏ nhoi nào.

Văn thử đặt mình vào vị trí của đối thủ để xem xét chính nó. Từ đầu trận tới giờ, nó chủ yếu chỉ chuyền bóng. Một pha đột phá vào trong là điều ít ngờ nhất. Nếu đối thủ ít ngờ nhất, vậy thì nó rất nên làm.

“Đột?!”

Quả nhiên, khi Văn lái bóng chạy thẳng qua, PG đối phương đã bất ngờ. Nhưng cũng chỉ là bất ngờ mà thôi, vì kĩ năng của thằng bé chưa đủ tốt để qua được. Cậu PG ngay lập tức bắt kịp hướng chạy của nó.

- Bên trái!

Lại giật mình lần 2. Đây là lời nhắc của đồng đội, nghĩa là có người chặn ở phía trái. Ngay khi cậu ta nhận ra, thì đã va phải thân hình của một tuyển thủ Kình Ngư. Còn Vương Thành Văn đã chạy thẳng vào sân trong.

- Bù người!

Một trung phong Hải Dương vội vã chạy tới kèm Vương Thành Văn. Giờ đây sau khi qua được người, nó có 3 lựa chọn. Lên rổ, ném bóng, hoặc chuyền. Nhưng khi đối mặt với một trung phong cao lớn như vậy, lên rổ hoặc ném bóng đều có vẻ bất khả thi. Có lẽ đối phương cũng biết điều này, nên đã chia người ra kèm chặt 4 người còn lại. Tuy nhiên, vì để một trung phong kèm một PG thấp bé như nó, thì các cặp kèm còn lại sẽ lộ ra kẽ hở.

Giống như cách Điền Kị đua ngựa, lấy yếu đấu mạnh, lấy trung đấu yếu, lấy mạnh đấu trung, thắng 2 thua 1. Khi đã để một trung phong kèm 1 PG, vậy thì ở nơi khác, chắc chắn sẽ có 1 PG đang kèm 1 trung phong. Chính là anh chàng trung phong vừa chặn người giúp nó.

Văn vờ nhảy lên ném bóng, nhưng giữa chừng lại đẩy quả bóng sang cho trung phong đội mình. Một đường chuyền cao khiến PG đối thủ không thể cắt bóng. Nhận được đường chuyền, bằng lợi thế thể hình của mình, trung phong Kình Ngư dễ dàng ghi điểm.

Một điểm quý giá, nhưng lại không đón nhận được bất kì sự cổ vũ nào. Bởi lúc này, cả khán đài đã trở thành fan của Vũ Hải Phong.

Văn không quan tâm. Đối với nó, điểm đầu tiên trong hiệp này rất quan trọng. Nhưng thứ quan trọng hơn, vẫn là những gì Kình Ngư có thể làm được ngay sau lần ghi điểm này.

Bởi Vũ Hải Phong cũng đã dốc hết tốc lực chạy thẳng về phía sân đối diện để phản công nhanh. Muốn phản công nhanh, cần có một đường chuyền dài. Muốn có một đường chuyền, cần có người chuyền bóng. Ai sẽ là người chuyền bóng? Chính là kẻ đang gần rổ nhất. Ai là kẻ gần rổ nhất? Chính là người vừa kèm tuyển thủ ghi điểm của Kình Ngư, chính là anh chàng PG kia.

PG là người thấp nhất đội. Một đường chuyền dài tuy có thể đạt tới một độ cao rất cao, và sẽ được Vũ Hải Phong, tức là một tuyển thủ rất cao bắt lấy, nhưng sẽ có lúc quả bóng ở một độ cao rất thấp. Đó chính là lúc quả bóng rời khỏi tay anh chàng PG kia.

Muốn cướp lấy quả bóng, chỉ có thời điểm này. Thời điểm mà Văn có thể dùng sức bật của mình chạm vào quả bóng.

Bốp!!

Quả bóng vừa rời tay PG, đã bị cản lại, bởi một bàn tay không biết từ đâu xuất hiện. Giữa không trung, Văn tóm gọn lấy quả bóng. Một khoảnh khắc sau đó, bóng tới tay Lê Thanh Bình.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh tới mức không ai kịp phản ứng, chỉ thấy Lê Thanh Bình đã không còn Vũ Hải Phong ở bên để kèm, thoải mái ghi điểm.

Toàn bộ những người cổ vũ Kình Ngư mới định thần lại bắt đầu hò reo. 2 lần ghi điểm liên tiếp! Một ánh sáng nơi cuối đường hầm.

Dù không ai biết rõ chuyện gì vừa xảy ra, chỉ biết 4 điểm liên tiếp này gây ảnh hưởng rất lớn tới sĩ khí cả đội.

- Cố lên nào!!

Lê Thanh Bình hô lên một tiếng, cả đội đã bắt đầu nhiệt tình hưởng ứng. - Vừa rồi cậu vội vã muốn chuyền quá, không để ý tới đối phương.

Một đồng đội Hải Dương tới nói với PG.

- Cậu làm như tôi thích vội lắm ấy. Hải Phong nó chạy như ngựa lên đòi phản công kìa!!

- Cậu đâu nhất thiết phải chuyền cho nó. Chuyền cho bọn tôi là được rồi.

- Nói thì hay lắm. Lúc Hải Phong nó đòi được dồn bóng, các ông có ý kiến ý cò gì đâu. Giỏi thì đi mà ý kiến với huấn luyện viên ấy!!

- Thôi nào, 2 cậu này. Chỉ là một lỗi nhỏ thôi mà...

- Đã nói đây không phải lỗi của tôi!!

- Thôi nào... “Nội bộ bên kia có vẻ lục đục rồi sao?”

Những tiếng cãi cọ bên kia không lọt qua nổi đôi tai của Văn. Đúng là thay vì cố gắng ủng hộ sĩ khí đội nhà, thì khai thác điểm yếu của đối phương là một sách lược ưu việt hơn nhiều. Vừa nâng được sĩ khí đội nhà, vừa làm suy giảm sĩ khí đối thủ.

Nhưng như vậy còn xa mới đủ. Chỉ có thể khai thác điểm yếu này thêm nữa. Bởi PG chính là người kết nối chiến thuật cho cả đội. Một đội ngũ không còn chiến thuật, không còn sự gắn kết, sẽ chỉ thi đấu dựa theo chiến lực của từng cá nhân. Mà ở Hải Dương lại có một cá nhân át đi toàn bộ những cá nhân khác, chính là Vũ Hải Phong. Triệt hạ được PG bên đó, chính là cắt đứt cầu nối duy nhất giữa Vũ Hải Phong và cả đội, cũng chính là cô lập hắn.

- PG! Chuyền tôi đi!

Lần này không còn là phản công nhanh. Hải Dương triển khai tấn công chậm 5 đấu 5. Và có vẻ PG đã ái ngại việc dồn bóng cho Vũ Hải Phong vì sự bất mãn của cả đội. Cậu ta đành phải triển khai tấn công chiến thuật.

Đây mới chính là điều mà Văn thích thú nhất. Vì nó đã biết đối thủ của mình sẽ chuyền bóng cho ai.

Bốp!!

Cắt bóng. Phản công. Ghi điểm.

Bốp!!

Lại cắt bóng. Phản công.

Bốp!!

Không biết bao nhiêu lần trong hiệp 3, PG lại bị cắt bóng, hoặc cướp bóng. Lần này, Vương Thành Văn lại dẫn bóng chạy thẳng một mạch để phản công. Nhưng lần này, nó cố ý chạy chậm một chút, đưa bóng lên rổ.

- Hự!! Aaaa!!!

Tuýt!!

Để cản Văn ghi điểm, PG đối phương đã phạm lỗi từ phía sau.

2 quả ném phạt cho Vương Thành Văn.

“Có chút hi vọng rồi”

Văn thấy hài lòng. 2 cú ném phạt không phải quá quan trọng. Quan trọng là PG bên kia đã mất đi sự bình tĩnh của mình. Và cậu ta sẽ dần tự cô lập chính mình. Cứ nhìn những ánh mắt khó chịu của cả đội Hải Dương thì biết.

Cú ném đầu tiên, bóng chạm vành rổ bay ra ngoài.

Đúng là nó chưa thật sự quá thuần thục bộ môn này. Văn cầm lấy quả bóng, bắt đầu nhớ lại từng chi tiết và điều chỉnh động tác của mình.

Cú thứ hai, vào rổ.

Tiếng vỗ tay lục tục vang lên, coi như động viên tinh thần.

Trận đấu lại tiếp tục. Số lần phạm lỗi của PG lại dần tăng lên.

Tuýt!!

4 lỗi!!

Hải Dương xin hội ý. Không rõ bên đó hội ý thế nào, chỉ thấy anh chàng PG tội nghiệp bị thay ra khỏi sân. Ít ai để một cầu thủ 4 lỗi ở trong sân lắm. Và nhìn mặt ai cũng có vẻ hả hê.

Nhưng Văn lại thấy lố bịch. Vì sao các cầu thủ Hải Dương lại thấy hả hê vì PG bị thay ra nhỉ? Bọn họ không biết rằng cùng lúc với việc PG bị thay ra, bọn họ cũng hoàn toàn hết đất diễn sao? Vì Vũ Hải Phong còn ở trong sân.

Vì Vũ Hải Phong còn ở trong sân, nên bóng từ giờ sẽ chỉ vào tay Vũ Hải Phong mà thôi.

Một mình hắn dẫn bóng, qua người, ghi điểm. Không một ai khác chạm được vào quả bóng nữa.

Ở phía ngược lại, với sĩ khí ổn định trở lại, Kình Ngư cũng đã ghi được điểm, thậm chí còn ghi nhiều hơn trước. Có thể thấy rõ hàng phòng ngự của Hải Dương cực kì bất ổn, không chịu nổi sự làm loạn của Vương Thành Văn.

Cuộc đua ghi điểm cứ như vậy diễn ra cho tới hết hiệp 3, sang tới nửa đầu hiệp 4.

Tỉ số hiện giờ đã là 98 – 86. Kình Ngư bị dẫn 12 điểm.

Khoảng cách này không tăng, nhưng cũng không giảm.

Tới lúc này, thể lực của mọi người đều đã tới giới hạn.

Hộc! Hộc! Hộc!

Văn cũng đã bắt đầu thở một cách khó nhọc. Nó còn đang phải phòng thủ. Trước mặt nó, là Vũ Hải Phong. Hắn đang dẫn bóng. Từng cú đập bóng xuống nền gỗ thình thịch.

- Nhóc, cũng khá đấy. Có thể cầm cự tới giờ phút này. Sau này lớn lên, có thể xin vào các đội tuyển lớn được đấy.

Vũ Hải Phong cũng mồ hôi nhễ nhại, nhưng vẫn còn sức để nói vài câu tán thưởng.

- Đúng là nếu không cản được anh, thì rất khó chiến thắng.

- Ha ha ha, đợi 10 năm nữa rồi thử lại nhé.

- Không cần 10 năm đâu, 10 giây nữa thôi.

- Sao cơ?

- 10 giây nữa, em sẽ cản được anh.