Thiên Mệnh Chi Lăng

Chương 26: 26





Tần Quốc, Bình Tây Vương phủ.

Thấy vẻ mặt nghi ngờ của hai người Thu Sương, Thu Trúc, Hàn Như Song mỉm cười, giải thích với họ những chuyện mà nàng biết, cuối cùng ánh mắt cả ba đều hướng về phía Thiên Hàm.

Tiểu Hàm đột nhiên bị nhìn, nàng lúng túng ho khan
"Khụ...khụ...ta không phải Tiểu Hoa, cũng không phải là người của Hoàng thượng hay Ngụy Quảng, nhưng Tiểu Hoa thật kia thì phải"
Thu Trúc trợn mắt, tay run run chỉ thẳng Thiên Hàm, xoăn lên ống tay áo chuẩn bị đánh Thiên Hàm một trận.

"Được lắm tiểu nha đầu ngươi, dám lừa gạt ta"
Ngược lại Thu Sương là người trầm tĩnh, lại kiệm lời, nhận biết vấn đề rõ ràng hơn Thu Trúc, nàng hỏi
"Muội nói Tiểu Hoa thật kia là người của Ngụy Quảng? Làm sao muội biết?"
Thiên Hàm không trả lời ngay mà nhàn nhã đi đến bên giường của Hàn Như Song, tự nhiên ngồi xuống kế bên nàng, lúc này mới từ tốn trả lời.

"Ân, ta thấy Tiểu Hoa cách hai ngày lại đến một cửa hiệu tơ lụa trong thành, một nha hoàn như nàng có thể mua được tơ lụa như vậy sao? cũng nhờ nàng ra khỏi phủ ta mới có thể giả làm nàng ta a"
Thu Sương lại tiếp tục truy vấn, ánh mắt sắc bén nhìn Thiên Hàm
"Nếu muội không phải người của Ngụy Quảng, vậy muội từ đâu đến?"
Thiên Hàm nhìn một lượt ba người, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Hàn Như Song, nhẹ giọng
"Ta là người Lăng Quốc, chắc Tiểu Song Song cũng đoán ra được đi"
Thu Sương, Thu Trúc trong đầu mỗi người là một suy nghĩ.

Thu Sương đang nghĩ người của Lăng Quốc thì liên quan gì đến Bình Tây Vương phủ, Tiểu Hàm tới đây là nhằm mục đích gì? Bổng hai mắt nàng loé sáng như phát hiện ra điều gì "chẳng lẽ là vì tin tức kia?" Nếu không phải vậy thì thật sự không còn nguyên nhân gì.

Thu Trúc lại đang nghĩ "quan hệ của Quận chúa với tiểu Hàm này lúc nào lại tốt như vậy, chẳng những gọi thẳng tên Quận chúa mà còn gọi rất thân mật a.

Đặc biệt là Quận chúa lại không phản ứng, này là sao?" Cứ cảm thấy quan hệ của họ không đúng, nhưng không đúng ở chỗ nào thì nàng chưa tìm ra.

Đúng như lời Thiên Hàm, Hàn Như Song nàng thông minh như vậy, cớ gì lại không đoán ra.

Từ khi phát hiện Thiên Hàm không phải một nha hoàn bình thường nàng liền biết được, giữ Thiên Hàm bên người chỉ là muốn trêu chọc Thiên Hàm, thêm nữa Hàn Như Song nghĩ tiểu nha đầu này không hề biết võ công nên cũng không quá lo lắng.

"Được rồi, các ngươi về phòng đi, ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi"

Thấy Hàn Như Song đã nằm xuống giường, Thiên Hàm quay sang nói với Thu Sương, Thu Trúc.

"Sức khỏe Như Song còn kém, ta sẽ ở lại đây chăm sóc nàng, hai tỷ về trước đi"
"Không được"
Thu Sương, Thu Trúc đều đồng thanh phản đối, Tiểu Hàm là người Lăng Quốc, mặc dù vừa cứu Quận chúa một mạng nhưng vẫn là phải đề phòng, không thể để nàng ở đây với Quận chúa được.

Riêng Thu Trúc trong đầu lúc này chỉ nghĩ đến mối quan hệ mờ ám của Quận chúa nhà mình cùng tiểu nha đầu tên Tiểu Hàm này, liền cực lực phản đối.

"Không có gì, để Tiểu Hàm ở lại đi"
Nghe Hàn Như Song nói, Thu Sương chỉ nhíu mày thầm đoán ý tứ của Quận chúa, Thu Trúc thì khẳng định suy nghĩ "quả nhiên có chuyện mờ ám".

Nói rồi hai người cũng lui ra ngoài, không quên đóng lại cửa.

Trong phòng lúc này chỉ còn lại hai người, Thiên Hàm nắm tay bắt mạch cho Hàn Như Song, thấy độc đã được giải chỉ cần bồi bổ liền tốt, tâm tình của nàng cũng thả lỏng.

Nhẹ nhàng vén chăn, đặt tay của Hàn Như Song vào, chỉnh sửa lại góc chăn xong mới đứng lên.

"Tiểu Song Song, nàng nghỉ ngơi đi, lát nữa ta có chuyện ra ngoài, có lẽ đến tối mới trở về"
Hàn Như Song nghe vậy thì chậm rãi mở mắt, hai mắt to tròn nhìn Thiên Hàm, trên môi nở một nụ cười, giọng nói cũng bớt đi vẻ uy nghiêm hàng ngày, ngược lại là giọng trào phúng
"Từ lúc nào nàng ra ngoài lại phải báo cáo với ta, hửm?"
Thiên Hàm giật nảy người "đúng a, tại sao nàng phải báo cáo với Hàn Như Song chứ? Có lẽ mình đang trong thân phận nha hoàn của nàng ấy đi, ân ân.

Nhưng cũng không đúng a, mình tới là để thăm dò, nha hoàn cái gì chứ, đi gặp thuộc hạ cũng phải báo cáo với nàng ấy sao?"
(Au: Thê nô là đây chứ đâu, aixzzz...!Cuộc đời chỉ có thể là thê nô)
Bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng Thiên Hàm cũng bại trận, đành co giò chạy trốn
"Ân, ân, ta..ta đi trước, nàng nghỉ ngơi a"
Nghe tiếng đóng cửa, Hàn Như Song cười đến vui vẻ, trong ánh mắt cũng là ý cười có thể nàng cũng không phát giác, nhắm lại mắt, yên yên ổn ổn nghỉ ngơi.

- -----
Tại khách điếm, Hắc Dạ báo cáo tin tức mấy ngày qua nhận được cho Thiên Hàm.

"Chủ tử, hôm qua thuộc hạ nhận được tin tức Thái Tử đã bình an trở về Lăng Quốc"

Đây lại là chuyện gì? Đột ngột mất tích sau đó lại bình an trở về, đám người bắt cóc Thái Tử đây là mục đích gì?
"Thái Tử tự mình trở về hay được ai đưa về?"
"Bẩm, là được một nhóm người đưa về, đám người kia vô cùng bí ẩn, thuộc hạ cũng không tra được"
Chuyện này xem ra ngày càng rắc rối phức tạp, đầu tiên là nhắm vào Bình Tây Vương phủ, tiếp theo lại xuất hiện một nhóm người thần bí, không biết cuối cùng bọn chúng muốn làm gì.

Bọn họ chỉ bắt Thái Tử lại không nguy hiểm đến tính mạng, việc này có lẽ chỉ Thiên Minh mới biết rõ ràng nhất.

"Ân, Thái Tử cũng đã bình an vô sự, việc ở đây cũng không liên quan chúng ta, năm ngày sau chúng ta sẽ trở về"
Cả tám người trong đầu đầy nghi vấn, tại sao không phải bây giờ mà năm ngày sau mới về? Bạch Phong thắc mắc trong lòng liền nói ra.

"Chủ tử, sao chúng ta phải đợi đến năm ngày a? Bây giờ về không phải tốt rồi sao?"
Thiên Hàm không hề suy nghĩ
"Năm ngày nữa Như Song sẽ trở lại biên quan, hiện tại nàng trúng độc, sức khỏe chưa tốt ta không yên tâm"
"Nga~.........."
Tám người đáp lời chỉ là một âm tiết kéo dài, đứng khoanh tay, ánh mắt mang ý cười nhìn Thiên Hàm, lơ đãng nói
Hắc Sát: "Gọi tên thân mật như vậy a....."
Hắc Dạ: "Lo lắng sức khỏe Quận chúa như vậy a....."
Bạch Phong: "Phải đợi Quận chúa tới biên quan mới trở về a...."
Hắc Ám: "Xem ra chúng ta lại có thêm một chủ tử phu nhân rồi"
Hắc Ảnh: "Các ngươi nói là Quận chúa sao?"
Hắc Nguyệt lại đứng về phe Thiên Hàm, nhỏ giọng hỏi
"Chủ tử, bọn họ nói là thật sao?"
Thấy mặt Thiên Hàm ngơ ra, Bạch Vân liền nói chen vào.

"Chủ tử của chúng ta thật lợi hại, đại mỹ nhân như Hàn Như Song cũng có thể thu vào tay"
Bạch Nhật không cho là đúng, phản bát Bạch Vân.

"Này có là gì, ngươi nhìn xem vị bên kia, chỉ có hơn chứ không kém a"
Hắc Sát trầm tư hồi lâu lại nói
"Ân, đúng là chỉ có chủ tử mới xứng với các nàng"
Chưa đợi Thiên Hàm trả lời, họ đã từ nghi vấn biến thành sự thật hiển nhiên, còn âm thầm giơ lên ngón tay cái khen chủ tử bọn họ hay.


Thiên Hàm nhìn một màn này, trán nổi ba đường hắc tuyến, vừa thẹn vừa giận không dám nhìn đám người kia mà quát lên
"Nói xằng nói bậy, ta với Như Song là không có gì"
Khúc sau lại nhỏ giọng nói thêm
"Huống chi còn có tiểu nương tử chờ ta"
Tám người đều bật cười ra tiếng, bị ánh mắt lạnh của Thiên Hàm quét qua đành rụt đầu, Hắc Sát lắc đầu, đứng ra khai thông tư tưởng cho Thiên Hàm.

"Chủ tử, ta tin người và Quận chúa không có gì.

Chỉ là người sẽ không quan tâm để Quận chúa cùng người khác tình chàng ý thiếp sao?"
Thiên Hàm không dám nhìn thẳng ánh mắt của Hắc Sát, lắp bắp trả lời
"Ta...ta đương nhiên sẽ chúc phúc nàng"
Hắc Sát tiến gần hơn, ép Thiên Hàm nhìn thẳng mình
"Người sẽ chịu được khi thấy nàng thân mật với người khác sao? Hôn người khác chẳng hạn"
Nghe được lời này, trong đầu tưởng tượng đến cảnh kia, nghe Thu Trúc tỷ nói Tứ hoàng tử luôn tìm cách có được Hàn Như Song, trong mắt loé lên lửa giận.

"Không thể nào, ta sẽ giết cả nhà hắn"
"Hửm, vậy sao...?"
Nhìn biểu hiện của Thiên Hàm, rõ ràng là động tâm với Hàn Như Song nhưng không chịu thừa nhận hoặc là nói nàng không dám thừa nhận.

Hắc Sát vừa ý gật gật đầu, lui về vị trí cũ.

Thiên Hàm phát hiện mình vừa thất thố liền rụt cổ, mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân không dám nói lời nào.

Cũng không thể trách Thiên Hàm, nàng là người hiện đại, trong tư tưởng chỉ có một vợ một chồng, nào giống người cổ đại tam thê tứ thiếp.

Nàng đã xác định mình thích Bạch Nhược Y vì vậy luôn phủ nhận cảm giác khác lạ với Hàn Như Song, giờ nghe Hắc Sát hỏi nàng mới nhận ra mình vậy mà có tâm tư khác với Hàn Như Song.

Trong lòng còn đang rối rắm, trách bản thân hoa tâm.

Hắc Dạ đã lên tiếng an ủi
"Chủ tử, rõ ràng người thích Hàn Như Song, tại sao không nhận chứ? Nếu Nhược Y cô nương thật lòng yêu người thì thuộc hạ tin nàng ấy sẽ chấp nhận"
Bạch Vân cũng tiếp lời
"Huống chi thân phận của người cũng không thể chỉ có một thê tử, này không phải người sai a.

Người thử nghĩ nếu một trong hai người bọn họ bị một tên ngụy quân tử thú, người chịu được sao?"
Bọn họ còn không dám nói ở Kinh Thành chủ tử đã có hai thê tử cưới hỏi đàng hoàng đâu.


Nếu không chủ tử của bọn họ sẽ bị tin tức này doạ sợ đến bất tỉnh a.

Từ lúc hoàng thượng ban hôn Nhan Cẩn Nhi với chủ tử, bọn họ nhiều lần muốn nói, chỉ có điều lúc đó chủ tử tâm tại giang hồ, nói có chuyện quan trọng cần làm, vậy là chuyện này kéo dài đến nay.

Bây giờ trong phủ lại có thêm một người, bọn họ đương nhiên càng phải giữ kín, không dám hé ra nửa lời.

"Được rồi, ta đã biết, giờ ta trở về Vương phủ, các ngươi tiếp tục tra thông tin bọn người kia, năm ngày sau chúng ta sẽ trở về"
"Thuộc hạ tuân lệnh"
- --------
Lúc Thiên Hàm về phủ, Hàn Như Song đang nhàn nhã ở trong phòng thưởng trà, không biết nàng đang suy nghĩ gì.

Từ lúc thừa nhận với cảm xúc thật trong lòng, mỗi lần nhìn Hàn Như Song, Thiên Hàm lại cảm thấy ngượng ngùng, tim đập nhanh đến nỗi sắp rớt ra ngoài.

Cố gắng bình tĩnh cảm xúc, đi đến bắt mạch cho Hàn Như Song, trên mặt không để lộ biểu hiện gì khác thường.

"Tiểu Song Song, nàng uống thuốc chưa?"
"Ân, uống rồi"
"Sức khỏe của nàng dần tốt lên, nghỉ ngơi hai ba ngày liền khỏi hẳn"
Hàn Như Song không nhanh không chậm nói với nàng
"Ân, năm ngày nữa ta phải trở lại biên quan"
"Ta biết a, hôm qua Thu Trúc tỷ có nói với ta"
Hàn Như Song lúc này mới nhìn đến Thiên Hàm, môi kéo lên một nụ cười nhẹ giọng hỏi
"Có vẻ nàng rất thân thiết với Thu Trúc a?"
Thiên Hàm liền không suy nghĩ mà trả lời
"Ân ân, ngày đầu tiên vào phủ ta đã gặp được Thu Trúc tỷ a"
Còn định kể tiếp một số chuyện của nàng và Thu Trúc thì thấy Hàn Như Song không nói lời nào đã đứng lên, đi đến giường nằm xuống, bộ dạng muốn ngủ.

Thiên Hàm cũng ngậm miệng, này là sao? Không phải lúc nảy còn vui vẻ, giờ lại như ai thiếu nàng một vạn lượng a?"
Thiên Hàm cũng là thành thật ngồi ngay ngắn bên chõng nhỏ gần đó, không đi ra ngoài.

Không lâu sau, Hàn Như Song một lần nữa mở mắt, giọng nói uy nghiêm, mười phần ra lệnh không để người cự tuyệt
"Nàng lên giường nằm đi, cũng không phải lần đầu"
- -------------------
Tác giả: nói thật đi, các ngươi đang đợi gì? Có muốn H không?.