Thiên Lôi Nào Có Ý Gì Xấu Chứ

Chương 9: Để ta lên



Mọi người trong tửu lâu tự an ủi rằng chắc hẳn Đỗ Thánh Lan đã dùng thiên tài địa bảo nào đó, hoặc là nuốt diệu dược Phục Linh Ðan cưỡng chế đột phá. Dẫu sao thì trước khi tấn cấp lên hợp thể, có thể dùng nó để đột phá, tuy nhiên cảnh giới sẽ bất ổn.

Cố Nhai Mộc cũng có chung suy nghĩ với tất cả mọi người… Đỗ Thánh Lan có phải là con người không?

Nửa canh giờ trước, y nhìn chằm chằm Đỗ Thánh Lan độ kiếp, nhìn hắn độ kiếp thành công, nhìn ông trời ưu đãi đặc biệt với hắn, mây đen biến thành màu xanh như màu ngọc bích, cuốn lấy Đỗ Thánh Lan trên không trung.

Mưa linh khí lúc xưa ai nhìn thấy cũng có phần, giờ thì hay rồi, một mình Đỗ Thánh Lan hưởng hết.

Đỗ Thánh Lan bị rót đầy linh khí lại có tâm trạng khác.

Những đám mây linh khí này như một con bạch tuộc lớn, hút chặt lấy hắn.

Thà rằng không biết đạo thể trời sinh thì coi như thôi, bây giờ biết rồi, khóe môi Đỗ Thánh Lan không khỏi co giật. Hắn cảm thấy bản thân như một tên ngu ngốc bị yêu quái nuôi dưỡng. À không, là đá vá trời mà Thiên Đạo không nỡ bỏ.

Một lúc lâu sau, linh khí dẫn truyền kết thúc, mây hóa sương mù bịn rịn tản đi.

Đỗ Thánh Lan vỗ nhẹ hơi nước, dối lòng nói với không khí: “Tốt lắm, lần sau tới nữa nha.”

Đỗ Thánh Lan trở lại mặt đất, Cố Nhai Mộc lắc đầu: “Thiên phú như ngươi, trước kia không có, sau này có lẽ cũng sẽ không có.”

Đỗ Thánh Lan cười miễn cưỡng, có chút đau lòng nhìn về phía bội kiếm.

Rút kinh nghiệm từ lần độ kiếp trước, lần này độ kiếp, Đỗ Thánh Lan không dùng đồ dịch dung. Nhưng bội kiếm của hắn không thể không dùng, trải qua hai lần độ thiên kiếp, thân kiếm đã bị hư hại nghiêm trọng.

“Ngươi biết sửa kiếm không?” Đỗ Thánh Lan ngẩng đầu, mong đợi nhìn Cố Nhai Mộc.

Cố Nhai Mộc thờ ơ.

Đỗ Thánh Lan quay đi, chột dạ sờ mũi: “Nghe nói Long tộc đều là luyện khí sư bẩm sinh.”

Từ nhỏ, trong cơ thể rồng đã có dị hỏa, chỉ là Long tộc quen dùng cách tấn công mạnh bạo nhất, ngọn lửa càng mạnh càng tốt, chưa bao giờ lãng phí thời gian để khống chế lửa chuẩn xác.

Đỗ Thánh Lan nổi tiếng từ lúc niên thiếu, bội kiếm của hắn cũng rất nổi tiếng, đi tìm luyện khí sư trong thành nhất định sẽ bị nhận ra.

Việc này không gấp được, liên tục vượt qua hai đại cảnh giới, việc hắn cần làm bây giờ là tìm một nơi củng cố cảnh giới.

Ban đêm, tại một ngôi miếu đổ nát.

Đỗ Thánh Lan tĩnh tọa điều hòa hơi thở, tiến vào trạng thái minh tưởng, trên mặt phủ một lớp mồ hôi mỏng.

Cố Nhai Mộc khoanh tay tựa người trên cửa chính, ánh mắt suồng sã nhìn chằm chằm mặt Đỗ Thánh Lan.

Nếu theo tốc độ tu luyện của hắn, có khi nào y ngủ một giấc dậy, hắn phi thăng luôn rồi không?

Ví dụ như bây giờ y trực tiếp đoạt xá, thương tích vẫn chưa ổn định, y chưa chắc có thể chịu được phản phệ của lời thề Thiên Đạo, mà Đỗ Thánh Lan mới vừa độ kiếp xong, đang ở thời điểm tinh – khí – thần sung mãn nhất, xác suất thành công thật sự quá mong manh.

Cố Nhai Mộc nhíu mày, không phải vì không thể thi triển thuật đoạt xá ngay lập tức, mà là trước khi nghĩ đến xác suất thành công, hình ảnh đầu tiên y nghĩ tới lại là lúc Khốn Long Khóa xuất hiện, Đỗ Thánh Lan chắn trước mặt y.

Cố Nhai Mộc liếc nhìn tượng phật đổ nát trong cái miếu tồi tàn, tự hỏi bản thân có sa ngã hay không, sao lại xuất hiện một tia nhân tính?

Phẩm chất y không ưa nhất của nhân loại chính là lòng tốt không đúng chỗ. Sau khi suy nghĩ hồi lâu, Cố Nhai Mộc thừa nhận là nếu lòng tốt không đúng chỗ này đặt trên ngườihắn thì vẫn có thể chấp nhận được.

Suy cho cùng nó cũng là thói hư tật xấu của nhân loại, thêm một cái nữa cũng không sao.

Cố Nhai Mộc cũng không nhàn rỗi, y có không ít sách quý về đoạt xá, chưa từng nghiên cứu qua. Sách này không nên xem trước mặt Đỗ Thánh Lan nên y kiếm cớ nói: “Ta đi dạo xung quanh một chút.”

Sau khi ra ngoài, Cố Nhai Mộc tùy ý bay lên cây, bắt đầu nghiên cứu sách.

Trong ngôi miếu đổ nát, Đỗ Thánh Lan mở mắt nhìn chăm chú bóng lưng Cố Nhai Mộc rời đi, nhíu mày không biết đang nghĩ cái gì.



Tin tức trong thành lan truyền rất nhanh, sáng hôm sau Đỗ Thánh Lan đến quán trà ngồi chưa đến một khắc đồng hồ đã biết tình hình trong buổi đấu giá ngày hôm qua.

Đỗ gia tốn 21 triệu linh thạch mua Khốn Long Khóa.

Đỗ Thánh Lan chắt lưỡi: “Sư tôn tốt của ta vậy mà nhịn được không đi đấu giá.”

Chân tướng của Khốn Long Khóa, ngoại trừ Cố Nhai Mộc thì chỉ có tổ sư gia biết. Tổ sư gia chắc chắn sẽ không chủ động để lộ điểm yếu, cho nên có lẽ không ai trong Trảm Nguyệt Sơn biết chuyện này.

“Lần này Tuyệt Sát Điện kiếm thêm được một khoản.”

Cố Nhai Mộc nghe Đỗ Thánh Lan nói là biết hắn chuẩn bị đi tìm điện chủ Tuyệt Sát Điện chia của.

Đỗ Thánh Lan từ tốn nói: “Lúc đầu hai bên lập thề giao hẹn, điện chủ Tuyệt Sát Điện đã hứa sẽ không truy sát ta trong một tháng sau khi giao dịch, hơn nữa sẽ chỉ để tu sĩ trúc cơ kỳ giao linh thạch cho ta.”

Cố Nhai Mộc nghe ra trêu tức trong lời nói của hắn.

Đỗ Thánh Lan: “Ta đoán người hắn phái tới giao dịch nhất định là sứ giả.”

Đến lúc đó sứ giả thiêu đốt linh hồn thi triển chú thuật, lây nhiễm hơi thở đặc thù, cho dù đi đến đâu thì điện chủ Tuyệt Sát Điện đều có thể cách không định vị được mục tiêu.

Ngụ ý là trừ phi Đỗ Thánh Lan ngốc mới có thể dê vào miệng cọp.

Điều khiến Đỗ Thánh Lan tò mò là Cố Nhai Mộc đa mưu túc trí, ắt hẳn đã sớm phát hiện sơ hở nhưng lại chưa từng nhắc nhở hắn. Một khi hắn bị quấn lấy, con rồng này cũng không chiếm được lợi lộc.

Cố Nhai Mộc biết hắn đang nghĩ gì, nhấp một ngụm trà rồi bình thản đáp: “Tương kế tựu kế sẽ dụ được đầu đảng sát thủ xuất hiện, giết hắn rồi ta mới dễ cướp Tuyệt Sát Điện.”

“…..”

Cố Nhai Mộc đặt chén trà xuống, vẻ mặt từng trải nhìn hắn: “Sát thủ đều rất chú ý riêng tư, một khi mang mặt nạ, ai biết phía sau là dáng vẻ gì?”

Đỗ Thánh Lan trượt yết hầu, khi mình và điện chủ Tuyệt Sát Điện cò kè mặc cả một, hai ngàn vạn linh thạch thì Cố Nhai Mộc đã nghĩ làm thế nào để thừa kế tài sản của người ta rồi?

Cố Nhai Mộc muốn cướp Tuyệt Sát Điện có ba lý do.

Thứ nhất là, đâu đâu cũng có tu sĩ muốn diệt rồng, trốn tránh mãi cũng không được.

Thứ hai là, khi đối đầu với các thế lực tông môn và gia tộc, nhân số chiến đấu giữa hai bên có chênh lệch, sẽ bị thiệt thòi.

Cuối cùng, vẫn là câu châm ngôn kia, sát thủ giàu có.

“Nếu ngươi không thích cách làm ăn hiện tại của Tuyệt Sát Điện, trong vòng trăm năm, ta có thể dần dần phát triển nó thành Nhân Nghĩa Đường.”

Coi như một chút bồi thường cho Đỗ Thánh Lan, hình như hắn rất thích làm người tốt.

“Phụt.”

Đỗ Thánh Lan phun một ngụm trà ra ngoài, làm cho ông chủ ở đằng kia giật mình, vội vàng hỏi có phải không hợp khẩu vị hay không.

“Bị sặc.” Đỗ Thánh Lan xua tay, tỏ vẻ không liên quan tới ông ta.

“Nhân Nghĩa Đường?”

Cố Nhai Mộc lãnh đạm nói: “Hành y tế thế, phổ độ chúng sinh.

Đỗ Thánh Lan hít sâu một hơi: “Ngươi nên đặt tên là Phổ Tế Đường.”

Cố Nhai Mộc không quan tâm nó tên gì, tùy tiện nói: “Cũng được.”

Đỗ Thánh Lan uống cạn chén trà, khẽ hít vào: “Nghĩ kỹ rồi à?”

Cố Nhai Mộc: “Xử hắn.”

Đỗ Thánh Lan nặng nề đặt chén trà xuống: “Được, ta phụ trách dụ địch.”

Cố Nhai Mộc không vội, y phát hiện đối với chuyện này đối phương còn tích cực hơn y.

Đỗ Thánh Lan: “Ta tu luyện ‘tâm pháp U Lan’ cần rất nhiều thiên tài địa bảo.”

Hắn không nói dối, sau khi lên tới luyện hư cảnh, đan điền trong cơ thể hắn có biến hóa, như một cái lu lớn sâu không thấy đáy.

Cái lu này cần bổ sung vô hạn linh khí, Đỗ Thánh Lan có cảm giác đại đạo của mình không giống những người khác, chỉ đến khi cái lu này được lấp đầy, hắn mới có thể xuyên thủng trời cao.

Nghĩ đến đây, Đỗ Thánh Lan không khỏi ngẩng đầu, đáng tiếc hắn chỉ thấy gác quán trà, không phải bầu trời.

Ăn uống xong xuôi, người trong thành đông không thích hợp thảo luận kế hoạch cụ thể nên hai người lại chạy đến ngôi miếu đổ nát.

“Thủ lĩnh sát thủ sẽ không ngờ chúng ta ra tay với hắn trước, quyền chủ động thuộc về chúng ta.”

“Mấy thủ đoạn của Tuyệt Sát Điện như sát trận, bùa chú… Chúng ta đều có thể dùng.”

Cố Nhai Mộc gật đầu, đồng ý với những gì Đỗ Thánh Lan nói.

Nhưng bùa chú đều có thời hạn sử dụng, nếu để thời gian quá lâu, tác dụng của trận văn khắc bên trên cũng sẽ yếu đi rất nhiều, bùa chú của Cố Nhai Mộc lúc chưa bị trấn áp chắc hẳn cũng không dùng được. Bố trí sát trận phải tìm pháp khí làm mắt trận, trong nhất thời phải chuẩn bị không ít đồ đạc.

Bởi vì họ không phải kẻ thiếu tiền nên Cố Nhai Mộc vung tay tỏ vẻ: “Tòa thành trì này gần sa mạc, tài nguyên có hạn, ta đến Sơn Âm Thành, ngươi ở đây, thấy cái nào phù hợp thì mua.”

Nói xong, Cố Nhai Mộc hóa thành một vệt sáng biến mất ở chân trời, Đỗ Thánh Lan cũng bắt đầu bận rộn.

Cố Nhai Mộc liên tục chạy đến ba tòa thành, lúc quay về đã là mười ngày sau.

Trong miếu nát không có ai, y đi dạo một vòng trong thành cũng không thấy Đỗ Thánh Lan.

Cố Nhai Mộc quay lại miếu nát, lạnh lùng đảo mắt nhìn, hai con sư tử Tuyết Hoa giũ cỏ dại trên người xuống, hình thú đang để màu ngụy trang, bốn chân mũm mĩm ngắn cũn run rẩy đi tới.

Đây là sư tử Tuyết Hoa bọn họ mua để kéo xe lúc đi xem Đỗ Bắc Vọng độ kiếp, sau đó luôn dùng hình thái màu ngụy trang bị Đỗ Thánh Lan mang theo bên người.

Trước khi rời đi, Đỗ Thánh Lan đã bày trận pháp xung quanh hai con sư tử. Lúc nãy Cố Nhai Mộc chỉ ở bên ngoài miếu nhìn thoáng qua, có trận pháp bảo vệ nên mới phớt lờ chúng nó.

Sư tử Tuyết Hoa run lập cập lấy ra một lá thư, trên đó viết nửa tháng sau sẽ trở về.

Để lại chúng nó chính là để báo tin.

Cố Nhai Mộc: “Sao lúc nãy không nói?”

Hai con sư tử Tuyết Hoa nhìn nhau rùng mình.

Tới bây giờ chúng vẫn còn nhớ rõ lúc Cố Nhai Mộc hiện nguyên hình, phun ra hơi thở chân long. Đó là nỗi hoảng sợ in sâu vào linh hồn chúng nó.

Đỗ Thánh Lan nói mười lăm ngày, thật ra tới ngày thứ mười hai đã trở về. Hắn không về một mình mà còn có thêm bốn, năm hơi thở cường đại.

Cố Nhai Mộc nheo mắt: “Bây giờ chợ nô lệ cũng có đại thừa kỳ nữa hả?”

Đỗ Thánh Lan: “Là người ta mời tới giúp đỡ, Tuyệt Sát Điện am hiểu chiến thuật biển người, chúng ta cũng không thể thua chúng.”

Trước đây hắn không tiếp xúc với tổ chức sát thủ này, hiểu biết không nhiều nhưng có nghe loáng thoáng về sự tích của Tuyệt Sát Điện. Tuyệt Sát Điện thích nhất là nhận đơn ám sát tán tu, dù sao tán tu cũng không quyền không thế, giết thì giết thôi.

Nhưng tán tu cũng có bạn bè, người thân. Dựa vào sức một mình bọn họ không thể làm rung chuyển Tuyệt Sát Điện, bây giờ thời cơ tới, sao có thể để mặc nó lướt qua.

Cố Nhai Mộc liếc mắt nhìn một cái đã nhìn thấu thực lực của những người này, ánh mắt quay lại trên người Đỗ Thánh Lan: “Lá gan ghê gớm thật.”

Trong nhóm người này có một tên đại thừa kỳ, nếu gã thật sự ra tay với Đỗ Thánh Lan, hắn đã sớm chết oan uổng.

Đỗ Thánh Lan: “Trước tiên ta tìm một người có thể ứng phó được, sau đó lập lời thề, cuối cùng mới đi tìm người mạnh nhất.”

Làm như vậy thì dù đối phương có ý xấu gì, hắn vẫn có cơ hội chạy trốn. Hắn lựa chọn người cũng rất cẩn thận, ví dụ như trong nhóm này có một đôi huynh đệ Du thị, vì muốn báo thù cho người nhà mà mấy năm nay giết không ít người của Tuyệt Sát Điện.

Cái tên đại thừa kỳ kia càng điên khùng hơn, sứ giả chết trên tay gã nhiều không kể xiết. Tuyệt Sát Điện đã mấy lần muốn ám sát gã nhưng đều không thành.

Đương nhiên, thứ Đỗ Thánh Lan tin tưởng nhất vẫn là lời thề Thiên Đạo.

Người như Cố Nhai Mộc nghiên cứu phá giải lời thề Thiên Đạo có chút thành tựu, e rằng cả thiên hạ không tìm được người thứ hai.

Thực tế thì điều kiện quan trọng nhất để Cố Nhai Mộc dám vi phạm lời thề Thiên Đạo chính là thân rồng có thể chịu đựng được, hơn nữa y cũng chuẩn bị vứt bỏ cổ thân thể kia.

Tu sĩ nhân loại nào có năng lực như vậy.

Tổng cộng có bốn người, ai cũng ít nói, tên đại thừa kỳ thực lực mạnh nhất bị thâm thù huyết hải hành hạ, thậm chí đã sớm tẩu hỏa nhập ma, thỉnh thoảng lại nói điên nói khùng.

Tên của gã cũng rất kỳ cục, tên là Vô Khả Vi.

Có tu sĩ đại thừa kỳ nào mà không hô mưa gọi gió, đây tuyệt đối là người thảm nhất Đỗ Thánh Lan từng gặp, đạo tâm bị hao tổn, có lẽ thành tựu lớn nhất cũng chỉ tới đại thừa hậu kỳ, vô duyên đại đạo.

Nhưng Đỗ Thánh Lan cũng không đồng cảm với gã, người này đã đi lên sát đạo. Tuy bây giờ đại đạo đã chết non nhưng gã càng ngày càng điên cuồng, nếu thật sự điên đến mức lấy mạng đổi mạng, nói không chừng ngay cả độ kiếp kỳ cũng bị gã này làm thịt.

Lúc Cố Nhai Mộc nhìn lướt qua, mấy người này cũng đồng dạng dò xét y.

Chuyện Đỗ Thánh Lan cưỡi rồng độ kiếp đã sớm truyền ra ngoài, ai cũng có thể đoán được người nam tử xa lạ trước mắt này là ai.

… Chính là con rồng được Đỗ Thánh Lan cưỡi độ kiếp.

Lời tác giả:

Cố Nhai Mộc: Bố cục phải lớn một chút.

Đỗ Thánh Lan: Muốn biết quá trình ban đầu Long tộc tích lũy tài phú.