Thiên La

Chương 138



- Hắc xì… lão đầu sao ta có cảm giác lạnh người giống như bị tên nào đó chơi lén vậy?

Lâm Phong vừa đi vừa tâm sự với lão đầu, bây giờ hắn đã ở Vô Phong thành đi thêm vài trăm dặm nữa sẽ tiến vào địa bàn của Âm Dương thánh cung.

Giữa các thánh cung chỉ có vài cái truyền tống trận thông với nhau được trưởng lão trấn giữ, ngoài ra muốn đi đến thánh cung khác thì phải đi qua thánh lộ.

Thánh lộ là con đường nằm bên trong Hoang Nguyên nối giữa hai cái thánh cung, mỗi ngày có hàng ngàn tu sĩ đi qua thánh lộ, đa số tụ tập thành đoàn để đi đề phòng bị đánh cướp.

Phần lớn đám tu sĩ thông qua thánh lộ là để trao đổi mua bán hàng hóa nên sẽ mang theo rất nhiều vật phẩm và linh thạch, nhận thấy đây là một cơ hội tốt nên một vài phần tử đã tụ tập lại với ý đồ đánh cướp đám người đi qua thánh lộ, từ đó nơi này trở nên vô cùng hỗn loạn.

Lâm Phong đi tới thông cáo bảng đăng kí, hắn còn chưa ngốc tới mức một mình đi qua thánh lộ.

Hắn nhìn qua thông cáo bảng phát hiện có rất nhiều tu sĩ nhận nhiệm vụ thông qua thánh lộ, ngay cả Vô Cực thánh cung cũng có mặt.

Nơi này còn có mấy gói dịch vụ cho hắn lựa chọn, muốn an toàn tuyệt đối thì chọn thánh cung, mỗi lượt 1 vạn hạ phẩm linh thạch, muốn trãi nghiệm cảm giác mạo hiểm thì chọn tán tu, mỗi lượt chỉ có 1000 hạ phẩm linh thạch.

- Ta muốn đi thánh lộ.

Lâm Phong đi tới chỗ đăng ký chọn gói của thánh cung, linh thạch hắn không thiếu nhưng mạng thì chỉ có 1 cái thôi.

Sau khi nộp đủ số linh thạch Lâm Phong được phát một cái thẻ bài, ba ngày sau tập hợp bên ngoài truyền tống trận chỉ cần mang theo thẻ bài là được.

Đêm xuống bên trong một căn phòng, Lâm Phong vỗ vào thông thiên đỉnh, từ bên trong đỉnh bay ra thất đan đồng nhất, tất cả đều là thượng phẩm.

Đan đạo của hắn tiến triển thần tốc là nhờ có thông thiên đỉnh trợ giúp, hỏa lực được đan đỉnh tinh thuần gần như có thể so với hỏa linh thể của Vươn Lăng.

- Đúng là lợi hại.

- Tương truyền thông thiên đỉnh được một vị thánh sư dùng linh hỏa luyện thành, bên trong thiên địa chỉ kém thần khí.

- Đây gọi là bảo đỉnh xứng anh hùng.

Lão đầu thở dài.

- Từ lúc lão phu gặp được thông thiên đỉnh thì tiểu tử ngươi là người duy nhất có thể luyện ra thất đan.

- Quá khen, vậy tên có thiên phú cao nhất luyện được bao nhiêu viên đan dược?

- Thập nhất đan, tên tệ nhất cũng luyện được cửu đan.

Lâm Phong thu lại mấy bình đan dược, một ngày nào đó hắn sẽ luyện thành thập nhị đan để lão đầu mở to mắt mà nhìn.

Ba ngày sau Lâm Phong mang theo thẻ bài đến truyền tống trận, khi hắn đến nơi đã có vài trăm người tụ tập.

- Nơi này làm ăn cũng không tệ.

Chi phí của một tên tu sĩ là 1 vạn hạ phẩm linh thạch, mỗi lần thông lộ là thu về hơn ngàn vạn hạ phẩm linh thạch, vậy một năm thu nhập cả núi linh thạch là chuyện nhỏ.

Lâm Phong thầm tính toán, lần này không tìm được linh dược có thể chuyển đến nơi này làm ăn, dựa vào âm dương ma trận của hắn thì mỗi ngày kiếm được mấy chục vạn hạ phẩm linh thạch là chuyện bình thường.

Nữa giờ sao người của thánh cung xuất hiện, dẫn đội là hai vị ngoại môn chấp sự, sau khi điểm danh đầy đủ thì ra lệnh xuất phát.

Tất cả tiến vào truyền tống trận, hào quang lóe lên, ngàn tu sĩ đã tiến vào Hoang Nguyên, một canh giờ sau thì cả đám đi đến trước một cái khe núi, bên ngoài cửa khe có cấm đại kỳ của Vô Cực thánh cung.

- Đây không phải là truyền tống trận sao?

Lâm Phong nhìn thấy bên trong khe núi có một cái truyền tống trận cỡ lớn ước tính có thể tống mấy ngàn người đi mấy vạn dặm liền hiểu ra mọi chuyện.

Cứ tưởng là sẽ có một cuộc thư hùng với đám đạo tặc khét tiếng tung hoành bên trong thánh lộ không ngờ lại phải đi truyền tống trận nhàm chán.

Hào quang lại lóe lên Lâm Phong cùng với ngàn tu sĩ xuất hiện ở đầu bên kia của truyền tống trận, nhìn xung quanh thì đây cũng là một cái khe núi.

Cách khe núi mấy chục dặm là thành trì của Âm Dương thánh cung, như vậy là Lâm Phong đã thành công đi qua thánh lộ và tiến vào địa bàn của một cái thánh cung khác.

Sau khi vào thành trì, Lâm Phong đi thẳng tới Vạn Bảo các tìm mua u linh ma thảo nhưng không có kết quả, vậy là hắn mua một cái địa đồ dẫn tới Ma Lĩnh sơn mạch.

Nhìn qua địa đồ một lúc, Lâm Phong buồn bực hét lên.

- Sao lại xa như vậy?

Muốn đi tới Ma Lĩnh sơn mạch còn phải đi qua thêm mấy cái thành trì sau đó lang thang bên trong Hoang Nguyên ít nhất nữa tháng là đến nơi, dù cho hắn có lấy được linh dược thì cũng không đủ thời gian trở về.

- Lần này lão tử đúng là một đi không trở lại rồi.

Lâm Phong thầm nghĩ nhất định là yêu nữ đã tính toán từ trước nếu không sao lại đưa ra một khoảng thời gian vô lý như vậy.

Sau khi nguyền rủa Linh Mộng một lúc, Lâm Phong tìm một cái khách điếm nghĩ chân, trong lúc vô tình lại nghe được một tin tức chấn động là hắc phong tán linh đã được một đệ tử thánh cung tên là Lâm Phong phá giải.

Không chỉ vậy nghe nói Ma giáo còn phái người tìm hiểu tin tức, một khi xác nhận sẽ đưa Lâm Phong vào danh sách đen.

- Hình như tiểu tử ngươi sắp gặp đại họa rồi.

- Nhất định là do yêu nữ kia làm.

Từ trước đến giờ phương châm của Lâm Phong luôn là âm thầm phát tài, hắn đã bí mật nhờ trưởng lão ém nhẹ chuyện này đi, không cần vang danh thiên hạ chỉ cần điểm cống hiến và linh thạch là được.

- Không cần quan tâm, dù sao bọn chúng cũng đâu tìm được ta.

- Tiểu tử ngươi còn không hiểu sao, một khi Ma giáo biết được hắc phong tán linh bị giải nhất định sẽ thu thập u linh ma thảo, bây giờ bọn chúng có thể đã tiến vào Ma Lĩnh sơn mạch.

- Lão đang hù ta có phải không, ta không sợ đâu.

- Tùy ngươi.

Lâm Phong vừa đi vừa suy nghĩ phát hiện những lời lão đầu nói rất có đạo lý, nhưng dù gặp phải nguy hiểm hắn cũng phải đi, quân tử nói được là làm được.

Vì để tránh đụng phải đám Ma giáo, Lâm Phong quyết định tăng tốc đến Ma Lĩnh sơn mạch với hi vọng đến trước đám người kia.

Thêm vài ngày trôi qua, Lâm Phong đã tiến vào Ma Lĩnh thành, đây là thành trì gần với Ma Lĩnh sơn mạch nhất, đồng thời là một trong những thành lớn của Âm Dương thánh cung.

Vừa đến nơi Lâm Phong liền tìm một khách điếm nghe ngóng tin tức, đúng như lão đầu dự đoán, mấy ngày gần đây có tu sĩ nhìn thấy người của Ma giáo xuất hiện bên trong Ma Lĩnh sơn mạch.

- Rồi xong.

- Tiểu tử ngươi không cần lo, Ma giáo xuất hiện chẳng phải tốt cho ngươi sao?

- Tốt chỗ nào?

- Ngươi nói xem đám Ma giáo đến Ma Lĩnh làm gì?

Lâm Phong không cần suy nghĩ cũng biết.

- Tất nhiên là để thu thập u linh ma thảo và phục kích thánh cung.

Thánh cung khi biết được cách giải hắc phong tán linh nhất định sẽ cho người thu thập giải dược, Ma giáo chắc chắn đoán được đều này không chừng bây giờ hai bên đang đánh nhau ì đùng bên trong sơn mạch.

- Ý của lão là chúng ta vào đó làm ngư ông đắt lợi ?

- Nếu Ma giáo thật sự đi thu thập u linh ma thảo thì trên người bọn chúng nhất định có thứ tiểu tử ngươi cần.

- Ta hiểu rồi.

Ma Lĩnh sơn mạch không chỉ rộng lớn mà còn nguy hiểm, thay vì vào đó tìm u linh ma thảo không bằng đi tìm đám người Ma giáo để mượn tạm vài gốc linh dược.

Nghĩ đến đây tâm tình Lâm Phong tốt hẳn lên, hắn lấy ra thông thiên đỉnh tiếp tục luyện đan chờ đến sáng hôm sau sẽ tiến vào Ma Lĩnh sơn mạch.