Thiên Đường Có Em

Chương 1159: Đi trên thảm đỏ!



Thời gian trôi qua, Đường Lâm vẫn sống trong biệt thự ở thành phố G.

Lúc đầu, cô nghĩ chuyện trong đơn vị Thiết Lang chỉ cần vài ngày là có1 thể xử lý xong, nhưng không ngờ đã qua mười ngày, kết quả là anh vẫn đi sớm về khuya mỗi ngày.

Đường Lâm một mình trải qua cuộc sống cô đ2ơn và tẻ nhạt trong biệt thự. Cô hoặc là xem TV hoặc là nghịch điện thoại di động, ngoài ra, thỉnh thoảng còn liên lạc với Tiểu Ngũ qua điện thoại7. Khi Đường Lâm xuống máy bay, dưới máy bay một chiếc thảm đỏ dài đột nhiên trải ra trước mặt cô.

Hai bên thảm đỏ đó đều bày những bồ hoa tươi, những đóa hoa trắng xanh nằm dưới ánh nắng mặt trời, rất đẹp, rất mơ mộng.

“Chị dâu, đi theo hướng thảm đỏ, đừng quay đầu!”
Trong lòng Đường Lâm có phần khó chịu.

Cô không nghĩ ra tại sao Thiết Lang lại làm vậy, nhưng Lưu Tử Duệ dường như nhìn ra sự vướng mắc của cô, lơ đãng nói: “Lão đại cảm thấy chị ở thủ đô một mình rất buồn chán, nên đã sắp xếp chị ở lại đây trước, dù sao cũng có chị dâu nhà Lục lão đại và Tiểu Vũ thỉnh thoảng có thể đi chơi với chị!”

Đường Lâm như bừng tỉnh nhìn anh ta, nhưng vẫn cảm thấy không đúng lắm.
Trên thực tế, cô cũng không phải rất quen thuộc với Nghiên Ca và Tiểu Vũ, mà nói thể nào đi nữa thì thủ đô cũng có Tiểu Ngũ mà.

Đường Lâm lắc đầu: “Vừa rồi anh nói có một chút chuyện, là chuyện gì vậy?”

Ánh mắt Lưu Tử Duệ lóe lên: “Chuyện này em cũng không rõ lắm, nhưng là có tin tức từ thủ đô, bảo em đưa chị về càng sớm càng tốt!”
“Chúng ta đi đâu?”

“Trở về thủ đô!”

Đường Lâm giật mình: “Bây giờ? Thiết Lang thì sao, anh ấy đâu rồi?”
Năm ngày sau, sáng sớm Đường Lâm đang nói c0huyện điện thoại với Tiểu Ngũ, thì bỗng nhận được một cuộc gọi khác.

Cô nhìn thì thấy là Lưu Tử Duệ gọi đến. Cô hơi cau mày, sau khi tạm biệt Tiểu Ngũ rồi mới kết nối với Lưu Tử Duệ.

“Chị dâu, chị đang ở đâu vậy?”
Sắc mặt Lưu Tử Duệ trở nên lúng túng, chợt lóe lên: “Lão đại đang ở thủ đô. Gần đây ngày nào anh ấy cũng chạy đi chạy lại giữa thủ đô và thành phố G.”

“Ý anh là...”

Đường Lâm sững sờ.
Đường Lâm: “...”

Tình huống này sao lại giống với lần Thiết Lang xảy ra chuyện như vậy.

“Không, nếu anh không nói có chuyện gì thì tôi sẽ không trở về!”
“Đi thôi!”

Cô yếu ớt trả lời Lưu Tử Duệ, xoay người chỉ mang theo túi xách, đóng cửa rồi đi theo Lưu Tử Duệ ra khỏi biệt thự.

Đúng như anh ta nói, trực thăng đã sớm chuẩn bị xong. Hơn nữa còn là một chiếc trực thăng quân sự.
Cuộc sống tuy ổn định nhưng lại giống như cuộc sống của một người.

Về vấn đề này, Đường Lâm không muốn tạo áp lực quá lớn cho Th7iết Lang, vậy nên cho tới bây giờ chưa bao giờ hỏi, có phải chuyện trong đơn vị khó giải quyết quá không, hay anh thật sự bận rộn như vậy.
Cô cảm thấy có lẽ cuộc sống nên có dáng vẻ như vậy.

Bình thản, chất phát và tự nhiên.
Khi thấy cảnh này, trong lòng Đường Lâm càng thêm tuyệt vọng.

Trên chuyến bay trở về thành phố G, cô luôn đeo tai nghe, ngồi trên máy bay, không nói lời nào.

Quãng đường bay ngắn ngủ hai tiếng, nhưng cô lại có cảm giác đã đi rất lâu rất lâu.
Khi mọi thứ còn chưa rõ ràng, cô không thể tự hù dọa mình được.

Trong khi đợi Lưu Tử Duệ, Đường Lâm vẫn không nhịn được gọi điện cho Thiết Lang.

Nhưng không có ai nghe máy.
Hèn gì Thiết Lang đều đi sớm về khuya mỗi ngày như vậy, hóa ra ngày nào anh cũng đi lại giữa hai nơi này.

Nhưng... tại sao vậy?

Nếu nhất định phải trở về đội Sói Hoang, bọn họ có thể về thủ đô một cách an toàn.
“Chúng ta gặp nhau rồi nói!”

Nói xong, Lưu Tử Duệ liền cúp điện thoại.

Đường Lâm cũng không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, nhưng giọng điệu của Lưu Tử Duệ trong điện thoại khiến cô vô hình cảm thấy hoảng sợ.
Nửa tháng nay, cuộc sống yên bình gần như khiến cô quên đi mối nguy hiểm tiềm tàng trong quân đội.

Huống chi, Thiết Lang lại ở trong bộ đội đặc chủng, chẳng lẽ...

Nghĩ đến đây, Đường Lâm buộc mình không nghĩ nữa.
Khuôn mặt Đường Lâm lạnh lẽo, ánh mắt có hơi thẫn thờ.

Cô hết lần này đến lần khác tưởng tượng ra cảnh khi xuống máy bay.

Vào giây phút này, cô đột nhiên phát hiện sau khi trái tim cô trải qua nhiều khó đến vậy, chợt trở nên vô cùng mềm yếu.
Chẳng lẽ... lại xảy ra chuyện gì rồi?

Đường Lâm vội vàng đứng dậy khỏi sô pha, cầm điện thoại nhìn thời gian, bây giờ mới nhận ra tay cô đang phát run.

Không sao đâu, chắc chắn sẽ ổn thôi.
Đường Lâm vô thức đáp: “Đúng vậy, có chuyện gì xảy ra à?”

“Cái này... Chị dâu, bây giờ em đi đón chị, trong quân đội có một chút chuyện!”

Nghe vậy, trái tim Đường Lâm đột nhiên nảy lên: “Chuyện gì vậy?”
Không phải Đường Lâm không muốn gặp anh, mà dưới tình huống không giải thích được như vậy, cùng sự hoảng sợ vô cớ khiến cô mất bình tĩnh.

“Chị dâu, chuyện này em thật sự không biết, bên thủ đô rất gấp, trực thăng đã chuẩn bị xong rồi! Sao chúng ta không quay về xem một chút, ngay cả em cũng không biết, nếu như bọn họ muốn nói cho em biết thì cũng đã chẳng bảo em lập tức tới đón chị! “

Bước chân của Đường Lâm nhẹ bẫng, cảm giác không biết chuyện gì xảy ra thật sự khiến cô rất chán ghét.
Chuyện này... dường như là điều chưa từng xảy ra kể từ khi bọn họ quay lại với nhau.

Trong lòng Đường Lâm tràn đầy lo lắng, đợi không biết bao giờ, thì bên ngoài biệt thự vang lên tiếng còi xe, cô vội vàng chạy ra ngoài, vừa mở cửa đã thấy Lưu Tử Duệ đứng ở đó.

“Chị dâu, chị chuẩn bị xong chưa? Có thể đi rồi!”
Đầu dây bên kia, giọng nói của Lưu Tử Duệ có vẻ hơi gấp gáp.

Đường Lâm cũng không nghĩ nhiều: “Tôi đang ở nhà! Có chuyện gì sao?”

“Vẫn ở Cẩm Lý sao?”
Lúc này Lưu Tử Duệ đứng cạnh máy bay, mà không biết từ bao giờ anh đã cở bỏ bộ âu phục màu đen, mặc lên mình bộ quân phục truyền thống.

Khi anh nói liền chào Đường Lâm theo quy định của quân đội, cười mỉm, ánh mắt xán lạn.

Sự thay đổi trong chớp mắt này khiến cả người Đường Lâm đơ theo.
Chuyện gì đây?

Thảm đỏ dài không thấy điểm cuối.

Cả một đường băng rộng lớn, yên lặng đến nỗi chỉ có thể nghe thấy tiếng gió.

Trong mơ hồ, Đường Lâm thấy những gì diễn ra trước mắt hình như khác hoàn toàn so với những gì cô tưởng tượng trước đó.

Cô mặc một chiếc áo choàng dài bình thường và một chiếc quần jean, dưới ám hiệu của Lưu Tử Duệ, cô chầm chậm đi về phía đầu bên kia của thảm đỏ.

Cô không biết ở phía bên kia có gì, chỉ là sự xuất hiện của thảm đỏ này, hình như… không đơn giản như thế.