Thiên Địa Đại Đạo

Chương 149: Tử Lôi Long thần hồn



Ánh mắt mọi người hoảng sợ nhìn về phía Âu Dương Kiều Đình, một chiêu vừa rồi so với Âu Dương Chấn Thiên không hề thua kém chút nào mà lại Lân Động Cửu Thiên không chỉ đơn giản là một loại võ kỹ. Đó là tuyệt kỹ dùng để đồng quy vu tân với kẻ thù, người dùng phải bạo cả nguyên thần mới có thể phát huy uy lực lớn nhất.

Còn Âu Dương Chấn Thiên, với tình trạng cạn kiệt nguyên lực mà ông lại dùng ra một món cao giai võ kỹ cho nên sinh cơ cũng theo đó mà lụi tàn.

Thế nhưng chỉ với tư thế đứng hiên ngang như vậy cũng đủ đề hù dọa toàn bộ tên lính có mặt ở đây. Không ai dám tiến lại gần dù chỉ là một chút. Mãi đến khi có một cơn gió quét ngang, cơ thể ông mới bắt đầu ngã xuống.

Khuôn mặt Hoàng Thiên Bá tiếc hận không thôi, nếu lúc nãy hắn sớm can thiệp thì đã không bỏ mất một cái nguyên thần cường đại của Âu Dương Kiều Đình rồi.

“Thôi kệ vậy, một cái của Âu Dương Chấn Thiên cũng đủ rồi, hoặc là có thể nhiều hơn.”

Hoàng Thiên Bá lẩm bẩm sau đó đạp không bay đến nơi của Hoàng Thiên Nguyên xem một chút tình trạng rồi lắc đầu.

“Đại cung phụng, xem ra cho dù ngươi có hồi phục đi chăng nữa cũng đã trở thành phế nhân, thôi thì làm một cái linh khôi luôn đi.” Vừa nói dứt lời, Hoàng Thiên Bá bất ngờ xuất chưởng đánh tới.

Hoàng Thiên Nguyên chỉ kịp đưa ánh mắt khó tin nhìn gia chủ của mình. Hắn đã bị thương quá nặng bây giờ còn không đủ sức để đứng dậy nói chi là né đòn. Nguyên lực toàn thân hắn vận chuyển nhưng tốc độ làm sao bằng Hoàng Thiên Bá?

Chỉ trong chớp mắt trước ngực của Hoàng Thiên Nguyên liền xuất hiện một cái huyết động, sức sống cũng sói mòn cực kỳ nhanh. Hắn, một vị đại cung phụng chức cao vọng trọng của Đế Vương Phủ lại bị chết dưới tay của chính gia chủ của mình.

Khuôn mặt của Hoàng Thiên Bá lạnh tanh nhìn Hoàng Thiên Nguyên trước mặt đang dần chết đi. Dường như biểu cảm trên gương mặt của vị Đại cung phụng không làm hắn có bất kỳ cảm giác nào.

“Gia chủ? Có chuyện gì vậy?” Gia Cát Tinh thấy Hoàng Thiên Bá có phần kỳ lạ liền đi tới hỏi thăm.

Trong mắt của Gia Cát Tinh, Hoàng Thiên Bá xưa nay là người thích khoe khoang tài năng, luôn cho đối phương chết một cách minh bạch. Một màn vừa rồi hắn không giải thích mà muốn chém giết lập tức đã làm cho vị đại quản gia này cảm thấy khó hiểu.

Hoàng Thiên Bá bị Gia Cát Tinh gọi tỉnh, ánh mắt lạnh tanh lúc trước dần có hồn trở lại. Hắn nhìn Hoàng Thiên Nguyên nằm ở đó thở dài đứng dậy, một tên trưởng lão thấy thế liền chầm chậm bước đến thu lấy hồn phách của tất cả những người đã chết ở đây.

“Đại quản gia, ngươi lo mọi chuyện ở đây. Ta muốn lập tức bế quan.”

Không đợi Gia Cát Tinh trả lời, Hoàng Thiên Bá liền lăng không bay đi. Nguyên thần dò xét quét qua cả Chấn Thiên Sơn, hắn tìm đến được Tích Lôi Đầm liền không chút do dự nhảy xuống.

Từng đợt sấm sét đánh xuống có cả tử lôi như gột rửa cả người, khắp cơ thể Hoàng Thiên Bá đột nhiên tỏa ra hắc khí, mà theo nó hiện ra toàn bộ thiên lôi như bị kích thích điên cuồng đánh xuống, tử lôi tam trọng cũng bắt đầu xuất hiện.

Ba loại võ kỹ của đại thế gia tuy là bình thường nhưng khi dùng Hoàng Long Chân Khí làm thuốc dẫn liền hóa thành một bộ công pháp đạt đến Địa Giai cao cấp mà lại đây là tà ma công pháp cho nên hắn khó tránh khỏi nhập ma.

Lúc vừa rồi, Hoàng Thiên Bá không muốn kéo dài lâu chính là vì muốn mượn Tích Lôi Đầm này để khu trừ. Cộng thêm Hoàng Thiên Nguyên ghé tai nói rằng phát hiện ra người của Hoàng Thất đang rục rịch muốn tiến đến.

Điều này làm hắn càng thêm nôn nóng, có điều nhìn thấy cảnh giết chóc trước mắt, đột nhiên sát khí của Hoàng Thiên Bá đại thịnh, tâm trí không còn tỉnh táo như trước cho nên điên cuồng để thuộc hạ của mình lao vào tự sát. Mãi đến khi Gia Cát Tinh tiến đến hắn mới bắt đầu lấy lại chút ý thức của mình.

Nhìn cơ thể ngâm trong Tích Lôi Đầm ngày một sáng lên. Giống như lúc trước Âu Dương Liệt dùng lôi luyện thể, cả người Hoàng Thiên Bá chi chít lôi mang. Hắc Khí bay ra bao nhiêu lại bị tử lôi đánh tan bấy nhiêu.

“Oành!”

Trong người Hoàng Thiên Bá kêu lên một tiếng dữ dội, hắn đã là thần chiếu đỉnh phong, lại trải qua thiên lôi lúc trước, bây giờ lại luyện thể bằng Tích Lôi Đầm cho nên có dấu hiệu đột phá.

Chính vì điều này, hắc khí thoát ra lại càng nhiều hơn. Mặc dù bị đánh tan đi phần lớn nhưng lâu dần lại không còn bị khu trừ nữa. Ngược lại, tử lôi đánh vào còn bị nó hấp thu. Chả mấy chốc hắc khí đã hóa thành tử khí đầy những tia lửa điện.

Hoàng Thiên Bá ngồi xếp bằng lại, nguyên lực điên cuồng vận chuyển cố gắng thu lấy tử lôi khí vào trong. Cơ thể hắn lập tức tràn đầy vết cháy như là không thể tiếp thu tử lôi khí tàn phá.

Đến khi Hoàng Thiên bá sắp không chịu được nữa thì một tầng ánh sáng màu vàng kim hiện lên, tử lôi khí ban đầu còn cuồng bạo lúc này lại đột nhiên ngoan ngoãn trở lại sau đó hóa thành một con rồng màu tím bay lượn vài vòng rồi dung nhập vào cơ thể.

“Ha ha! Tử Lôi Long thần hồn. Hóa hư nhất trọng tu giả.”

Bước ra khỏi Tích Lôi Đầm, Hoàng Thiên Bá nhịn không được cười lớn một tiếng sau đó phi thân trở lại nơi Gia Cát Tinh tụ hợp. Hăn hưng phấn phi thân mà không hề hay biết trong fgPPF tròng trắng mắt thoáng đổi sang màu đen rồi hiện lên tia máu sau đó trở lại bình thường.

Ở nơi tụ họp, tên cung phụng phụ trách thu hồn phách tất cả người chết cơ bản đều đã làm xong. Ánh mắt hắn nhìn về phía Âu Dương Chấn Thiên có chút ngưng trọng.

Cho dù bây giờ Âu Dương Chấn Thiên đã chết nhưng những gì ông làm trước đó đã làm tên cung phụng này xuất hiện bóng mờ. Thậm chí khi đến gần hắn còn tưởng tượng ra Âu Dương Chấn Thiên sẽ đột nhiên tỉnh dậy một đao chém chết.

Cuối cùng trên cung phụng kia từ từ bước đến, thấy thi thể của Âu Dương Chấn Thiên không có bất kỳ thứ gì khác thường mới thở dài một hơi, đưa bình hồ lo thu hồn phách vào.

Ngay khi hồn phách của Âu Dương Chấn Thiên sắp rơi vào miệng của hồ lô thì đột nhiên một tiếng rồng ngâm vang lên. Địa Mạch Thanh Long Đao bất ngờ phát lên hào quang, một ảo ảnh con rồng cao đến cả trăm trượng từ trong đó bay ra.

Cư long gầm lên một tiếng giận dữ sau đó há miệng hút lấy hồn phách của Âu Dương Chấn Thiên. Chiếc đuôi như ẩn như hiện tạt ngang một cái, tên cung phụng kia lập tức văng ra hơn trăm trượng trợn mắt mà chết. Tiếng gầm của nó tạo nên một làn sóng âm làm những người ở đây bị một hồi đau tai nhức óc.

Nó không bay trở vào đại đao mà phi thẳng lên cao biến mất bên trên tầng trời trước đôi mắt hoảng hốt của đám người ở đây.

“Đây là có chuyện gì?” Mọi người kinh hãi nói.

Gia Cát Tinh nghĩ ngơi một chút liền nói: “Địa Mạch Thanh Long Đao vốn phong ấn một cái địa mạch long hồn. Âu Dương Chấn Thiên sử dụng nó đã mấy chục năm nên hẳn đầu rồng kia đã sinh ra linh trí. Sau khi hắn dùng một chiêu võ kỹ kia cũng làm phá hủy phong ấn bên trong. Hẳn là nó muốn bảo vệ hồn phách của Âu Dương Chấn Thiên cho nên mới làm như vậy.”

Gia Cát Tinh cũng chỉ đoán mò mà thôi, hắn cũng không chắc chắn với suy luận của mình nhưng trước mắt điều này đã là hợp lý nhất có thể rồi.

Mọi người nghe vậy liền hít một hơi sâu. Địa mạch long hồn chỉ là hồn phách mà lại cường đại đến như thế đã vậy còn có thể sinh ra linh trí, thật không biết chân chính địa long sẽ mạnh mẽ đến thế nào.

“Có chuyện gì ở đây vậy?”

Đang lúc mọi người kinh hãi thì đột nhiên vang lên tiếng nói của Hoàng Thiên Bá liền ngạc nhiên quay người lại. Cho dù là những thần chiếu tu giả ở đây cũng không thể nào cảm nhận được khí tức của hắn, đến khi nhìn kỹ thì tròng mắt ai ai cũng đều co rụt lại.

Từ trong cơ thể Hoàng Thiên bá phát ra khí tức cực mạnh nhưng lại không thực, rõ ràng là đã đột phá cảnh giới khác xa với bọn họ. Phải biết rằng hóa hư cảnh ngưng tụ thần hồn chính là một bước lột xác, cho dù mất đi nhục thể vẫn có thể đoạt xá trùng sinh.

Bất giác, những tên cung phụng ở đây đều lộ ra vẻ mặt hâm mộ nhìn Hoàng Thiên Bá. Hóa hư cảnh là cảnh giới mà bọn họ ao ước đã lâu. Cho dù ngũ đại Long Thần Hộ Vệ dừng lại ở thần chiếu đỉnh phong bao nhiêu năm nếu không có cơ duyện liền khó lòng mà đột phá.

“Bẩm gia chủ, địa mạch long hồn bên trong đại đao của Âu Dương Chấn Thiên đã nuốt lấy hồn phách của hắn chạy đi mất.”

Một tên cung phụng bước lên trước đưa tay cung kính nói. Nếu là trước kia hắn còn không cần phải làm vậy nhưng hiện tại Hoàng Thiên Bá đã hoàn toàn siêu việt hắn cho nên thái độ liền thay đổi.

Thế nhưng còn chưa kịp thẳng người dậy, cơ thể của hắn liền bị nổ tung ra thi cốt vô tồn. Những người nhìn thấy một màn này đều không tránh khỏi sợ hãi nhìn về phía Hoàng Thiên Bá đang thu tay lại.

“Nếu như hồn phách của hắn đã chạy mất thì ngươi thay vào đi.”

Hoàng Thiên Bá âm trầm nói sau đó liếc một vòng xung quanh những người ở đây. Bất cứ ai đụng phải ánh mắt kia đều không dám nhìn thẳng mà cuối đầu.

Ngay cả Gia Cát Tinh là người quen thuộc Hoàng Thiên Bá nhất lúc này cũng có cảm giác không nhận ra vị Phủ chủ này, gương mặt hắn cũng chứa đầy sự ngưng trọng.

Không để ý đám người kia, Hoàng Thiên Bá cách không bắt lấy hồ lô chưa đựng hồn phách sau đó mở ra. Dị tượng lần nữa xuất hiện, lại có thêm mười vạn hồn phách vượt qua quá trình tôi luyện. Từ đó Đế Vương Phủ đã có được hai mươi vạn bất tử linh khôi.

Cơ Giới Luyện Kim Thuật Sĩ