Thiên Địa Đại Đạo

Chương 132: Đánh gãy tứ chi



Sáu tháng sau

Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn

“Uỳnh! Uỳnh!”

“Tiểu tử à, bốn tháng liên tục đập đá rồi ngươi không thấy đau tay hay sao? Ở lại đây có phải hơn hay không, đâu có gì buồn chán đâu a?”

Đại Lực Kỳ Lân nhìn người thanh niên đang từng quyền nện mạnh vào viên pha lê ở lối vào bất đắc dĩ lên tiếng.

Từ bốn tháng trước, Trác Phàm căn bản có thể hoạt động bình thường liền muốn rời đi. Thế nhưng cửa động bị bịt kín, hắn lại không thể dùng nguyên lực cho nên đành phải dùng nhục thể đánh nát nó.

Có điều cái khối được Đại Lực Kỳ Lân làm như thế nào? Bằng sức lực của thánh thú nén từ một tòa tiểu sơn thành một viên hình cầu đường kính hai thước đấy. Phải nói rằng hiện tại nó vô cùng cứng rắn.

Hai tay Trác Phàm lúc này đã hằng lên cả máu, hắn không quan tâm đến việc băng bó vết thương mà chỉ liên tục xuất quyền. Mãi cho một lúc sau cảm thấy cánh tay tê dại mới ngừng lại nghỉ ngơi.

Cổ họng lúc này đã tốt hơn trước mấy phần, Trác Phàm giọng khàn khàn nói: “Tiền bối à, nếu ngài ở trong này không cảm thấy chán thì thả ta ra đi, việc gì phải nhốt ta ở lại trong này bầu bạn?”

“Ta…!” Đại Lực Kỳ Lân cứng họng.

Nhất thời không biết nói thế nào ông ta bèn cười lạnh chuyển đề tài: “Hay lắm tiểu tử, mồm mép thật là sắc bén. Hay là thế này, ngươi đánh bại được nhục thể của ta thì ta sẽ thả ngươi đi.”

Đại Lực Kỳ Lân đưa tay chỉ về phía hồ nước, phía bên hàn thủy đột nhiên nổi lên một cái xác y hệt ảo ảnh của ông lúc này.

“Tiền bối, ngài đừng nói đùa. Cơ thể kia là thánh thú hóa hình đấy, ta bằng cách nào đánh được nó chứ?”

“Không cần nhiều lời, cứ thử rồi mới biết được chứ!”

Đại Lực Kỳ Lân mỉm cười, đưa tay về phía cái xác đằng kia. Một luồng ánh sáng màu xanh nhạt bắn vào trong đó.

Nguyên bản đang nhắm nghiền mắt, cái xác kia đột nhiên mở mắt ra đứng dậy. “Nó” nhìn về phía Trác Phàm sau đó chạy đến tấn công.

Trác Phàm biến sắc vội vàng theo bộ pháp Mê Tung Quỷ Ảnh bộ né tránh. Hắn đã giao chiến với luyện thể tu giả nhiều lần cho nên có kinh nghiệm rất phong phú. Một khi xác định bản thân không mạnh bằng đối phương liền lựa chọn đánh du kích.

Lợi dung tốc độ linh hoạt, Trác Phàm di chuyển xung quanh tìm thời cơ đánh vào chỗ hiểm của đối phương. Ngay lập tức “nó” đã bị hắn đánh trúng mấy chục quyền, chủ yếu là đầu gối, các khớp cơ và những nơi trọng yếu mà một khi người bình thường trúng phải đều là tử huyệt.

Thế nhưng dù đánh thế nào, cái xác di động kia vẫn không có một chút biểu hiện nào là tan vỡ. Ngược lại là hắn, cánh tay lúc này cảm giác cứ như đánh vào thạch cương còn cứng hơn viên cầu kia mấy phần.

“Ha ha! Tiểu tử, đầu óc ngươi đúng là có vấn đề. Cái thi thể này của ta là vật chết, trừ cách dùng cứng chọi cứng phá tan nó ra thì không còn lựa chọn nào khác đâu.”

Đại Lực Kỳ Lân ở bên ngoài nhìn một màn này cười ha hả. Hai tay kết ấn liền làm tốc độ của cái xác kia nhanh hơn mấy phần.

Trác Phàm cảm nhận tốc độ của đối phương tăng cao, lại nghe lời nói của Đại Lực Kỳ Lân liền không lựa chọn né tránh nữa. Hắn biết đúng như những gì ông ta nói, lấy tốc độ tấn công không khác gì gãi ngứa cho “nó” mà thôi.

Cước bộ dừng lại, Trác Phàm hơi chùng chân xuống một chút bắt đầu xuất quyền tấn công. Hai quyền chạm nhau, hắn lập tức bay ngược ra sau thổ huyết triệt để ngất đi.

Đại Lực Kỳ Lân thấy thế lắc đầu đưa tay thu lại, cái xác kia liền bất động như thể chưa từng động đậy ngã xuống.

Cứ như thế lại trôi qua thêm một tháng, Trác Phàm giờ này đã đỡ được một quyền của “nó” nhưng đến quyền thứ hai lại thổ huyết ngất xỉu.

Đại Lực Kỳ Lân lắc đầu không thôi. Chung quy vẫn là cơ thể Trác Phàm quá yếu. Đúng lúc này, mặt nước hồ đột nhiên gợn sóng, cự trứng bắt đầu run rẩy kịch liệt bay lên giữa không trung.

Ông ta thấy thế vội vàng phẩy tay cách không kéo quả trứng kia đến gần.

“Xì! Xì!”

Vỏ trứng dần vỡ ra, bên trong đó, một con mãng xà bảy màu chậm rãi chui ra. Nó đưa mắt đảo một vòng sau đó dừng lại ở trên người Trác Phàm. Cơ thể uyển chuyển uống lượn bò đến, cái lưỡi chữ “V” không ngừng liếm láp trên khuôn mặt của hắn.

“Tiểu Thải à. Ngươi cuối cùng cũng trùng sinh thành công a!” Đại Lực Kỳ Lân nhìn con rắn bảy màu khẽ lên tiếng, đưa tay đến muốn sờ đầu nó.

Mãng xà con co đầu tam giác của mình lại, cái mang lập tức phồng ra, xung quanh hỏa nguyên tố đột nhiên tụ lại thành một hỏa cầu đánh về phía Đại Lực Kỳ Lân. Không dừng lại ở đó, một cái trụ băng cũng lập tức hình thành đánh tới.

Tuy bất ngờ nhưng cũng không hoản hốt lắm, “Tiểu Thải” mới nở này trong mắt ông ta cùng lắm chỉ đạt đến tam cấp linh thú mà thôi cho nên cứ để mặc cho hai đòn kia đánh trúng mình.

Trác Phàm lúc này mới từ từ mở mắt ra, phát hiện một con rắn bảy màu đang giao chiến với Đại Lực Kỳ Lân không khỏi bất ngờ, lại thấy bên cạnh mình có một cái vỏ trứng bị vỡ liền lập tức hiểu ra.

Mãng xà con thấy hắn tỉnh dậy liền dừng lại, tiến tới ngọ nguậy cái đầu vào người hắn.

“Ngươi thật là đẹp a. Tiền bối, đây à cái gì linh thú? Trước đây ta chưa từng thấy qua.”

“Tiểu tử, đó không phải là linh thú mà là thánh thú. Nàng chính là Thất Thải Thôn Thiên Mãng có thể điều khiển tất cả các loại nguyên tố trên thiên địa này. Có vẻ như sau khi trùng sinh, nàng đã mất đi tất cả ký ức của mình a. Ngay cả ta cũng tấn công không thương tiếc.”

Dường như hiểu được lời của ông ta, Thất Thải Thôn Thiên Mãn liền thè cái lưỡi chữ “V” của mình ra sau đó lại tiếp tục ngọ nguậy đầu của Trác Phàm.

Trác Phàm mân mê cái đầu nhỏ một lúc sau đó nhìn Đại Lực Kỳ Lân nói.
“Tiền bối, ta có điều muốn thỉnh giáo ngài.”

“Việc gì?” Còn đang bất mãn vụ bị tấn công, ông ta trả lời cộc lốc.

“Tại sao lúc cái xác kia tấn công ta không cảm thấy lực đạo gì nhưng khi chạm vào lại mạnh mẽ như vậy? Có phải bởi vì cơ thể đó lực lượng vốn dĩ mạnh như vậy hay không?”

“Đó là tại vì ngươi tấn công sai cách. Muốn lực phát ra mạnh mẽ thì điều cơ bản nhất nằm ở một chữ BẠO”

“Bạo sao?”

“Đúng thế. Trong khoảnh khắc ngươi sắp chạm vào đối phương, phải dùng “bạo” để nâng lực đạo của mình lên cao nhất mới có được hiệu quả tối đa. Nếu dùng ngay từ đầu chỉ có thể nói là lãng phí sức lực còn nếu chỉ đơn thuần tốc độ như lúc trước ngươi làm thì lại chẳng có tý tác dụng nào.”

Ánh mắt Đại Lực Kỳ Lân nhìn sang Thất Thải Thôn Thiên Mãng một rồi lại nói tiếp.

“Đợi đến khi nào ngươi vận dụng được từ kia vào chiếc đấu thì ta sẽ cho ngươi rời đi.”

“Tiền bối nói thật?” Trác Phàm mừng rỡ.

Kể từ hôm đó, Trác Phàm bắt đầu phát huy sức mạnh thân thể của mình, mặc dù chỉ dùng lực lượng thân thể nhưng trải qua thêm hai tháng luyện tập hắn đã có thể tiếp được hơn mười quyền của cái xác di động kia.

Với huyết mạch thánh thú Thất Thải Thôn Thiên Mãn bây giờ cũng đã phát triển hơn chục trượng nếu như đánh giá thì có thể xếp vào tứ cấp linh thú.

Trác Phàm nhìn màu sắc trên thân của nó bèn đặt cho cái tên là Thải Lân để dễ gọi dù sao nó cũng nhận hắn là cha giống như Thanh Lân.

Lại trôi qua thêm ba tháng, Trác Phàm giờ này đã bắt đầu lấy cứng chọi cứng đỡ được hơn năm mươi quyền.

“Hảo tiểu tử, ngày hôm nay nếu ngươi đỡ được một trăm quyền của nó ta liền thả ngươi ra.”

“Được. Tiền bối nói lời phải giữ lấy lời.”

Trác Phàm hưng phấn kêu to, lập tức tăng lực đạo của mình lên. Gân xanh lên dày đặc, cánh tay vốn dĩ không lớn cũng to thêm một phần. Từng quyền chạm vào nhau nghe những tiếng động oanh thiên.

Đại Lực Kỳ Lân mắt thấy Trác Phàm sắp đạt được mục đích bèn phóng ra thêm một luồng năng lượng vào trong cái xác làm lực lượng của nó phút chốc lại tăng lên.

“Phốc!”

Trác Phàm phun ra một ngụm máu tươi. Còn chưa kịp mở miệng trách mắng, cái xác kia đã lần nữa xông đến. Cánh tay nó không hề thương tiếc đánh thẳng vào tứ chi của hắn.

Xương cốt lập tức vỡ vụn, Trác Phàm kêu lên một tiếng đau đớn, đôi mắt đều hiện lên huyết hồng. Hắn không ngờ được vị thánh thú này lại không giữ lời.

“Ha ha! Muốn rời khỏi đây nào có dễ như vây? Ta đánh nát tứ chi của ngươi xem ngươi còn chạy ra ngoài được hay không?”

Cơ Giới Luyện Kim Thuật Sĩ