Thiên Đạo Chi Tranh

Chương 20: Trò chuyện 2



Trong lúc ba người Thiên Thừa Ân, Lâm Dao Dao và Thiên Vân đang trò chuyện thì Tiêu Phong dẫn Tiêu Nhận Tuyết đến…

Lúc này, Tiêu Nhận Tuyết có vẻ như thả lỏng hơn so với lúc mới đến, có vẻ như nàng đã thừa nhận việc Thiên Vân chính là vị hôn thê của mình khi bại trận dưới tay của hắn.

Khi quan sát kỹ Tiêu Nhận Tuyết, Thiên Vân cũng không thể không cảm thán rằng cô nàng chính là một vị tuyệt sắc mĩ nữ.

Dung mọa như một bức danh họa, tóc nàng đã búi lên một hình xoắn ốc thay vì thả rông như trước.

Chiếc mũi thanh tú, đôi môi màu anh đào nhàn nhạt, khuôn mặt tựa như đóa hoa xinh đẹp với làn da trắng mịn, trơn như tuyết, vóc dáng cao ráo, mảnh mai, những nơi cần có thì có, nơi cần đủ thì đủ.

Nàng lúc này không còn mặc một bộ bạch y như bộ đồ như hôm qua mà thay vào đó là một bộ lam y với những hoạt tiết nhẹ nhàng, làm toát lên vẻ đẹp lẫn khí chất riêng của nàng.

Tiêu Nhận Tuyết cũng đang đánh giá Thiên Vân, nếu hôm qua thứ nàng thấy ở hắn là một vẻ điềm đạm, có phần như một vị học giả thì trận chiến ấy đã khiến nàng thay đổi cách nhìn về Thiên Vân.

Đối với nàng, người nam tử kém nàng tận năm tuổi, căn bản không phải là một người bình thường, hắn giống như là một lão hổ thông minh, lúc nào cũng đang chờ đợi cơ hội để săn mồi, chỉ cần cho hắn một cơ hội, hắn chắc chắn sẽ khiến cho cả thế giới này phải biết đến uy danh của hắn.

Một người nam nhân như vậy, mới xứng để nàng đi theo… Nàng cũng hiểu rất rõ phương thức tuyển chọn gia chủ của Thiên Chiến Thần Tộc, không chỉ tư chất mà bản thân người đó phải chứng minh cả khả năng lãnh đạo của mình. Bởi không một ai có thể khẳng định một mình hắn có thể chiến thắng cả một đội quân mà ai cũng có thực lực tương đương hoặc chỉ kém hơn hắn một chút… Cho dù là Thần Đế lâu năm cũng chưa chắc dám khiêu chiến với nhiều người mới đột phá Thần Đế.

- Vân Nhi, Tuyết Nhi, hai đứa dù sao cũng còn trẻ, không cần phải nghe đám người bọn ta bàn luận. Dù sao Tuyết Nhi cũng chỉ mới lần đầu đến Thiên gia, Vân Nhi, con hãy dẫn nàng đi dạo quanh đây đi. Dù sao Thiên gia chúng ta cũng có không ít cảnh đẹp…”

Người lên tiếng là Lâm Dao Dao, nàng lại rất thích Thiên Nhân Tuyết, mà thân là mẫu thân, nàng hận không thể kêu Vân Nhi tổ chức hôn lễ với Thiên Nhận Tuyết ngay lập tức.

Tiêu Phong cũng là một người thông minh, biết bản thân mình cùng hai người họ cũng không phải bàn mỗi chuyện hôn lễ, vì vậy đành nói với TIêu Nhận Tuyết: “Tuyết Nhi, ta và Ân bá, dì Dao có chuyện cần bàn… Dù sao hiếm lắm mới có cơ hội đến được Thiên gia, gia tộc mạnh nhất tại Thần giới. Con mau tranh thủ cùng Tiểu Vân đi thăm quan đi.”

Nghe thấy lời này, Tiêu Nhận Tuyết cũng chỉ đành đồng ý.

Tuy nhiên, Thiên Vân vốn là một tên không biết nói chuyện tình cảm, còn Tiêu Nhận Tuyết thì lại chỉ biết đến tu luyện lẫn chiến đấu, thế nên cả hai người chỉ có đi mà không một ai bắt chuyện.

Dù không khí ở cả hai lúc này có chút ngại ngùng nhưng ở trong mắt người khác, hai người này không khác gì một cặp đôi thần tiên quyễn lữ, một người là nhi tử của gia chủ Thiên gia, một người lại là nữ nhi của Ngũ nguyên lão ở Thiên Đạo thư viện.

Một cặp trai tài, gái sức cứ thế mà đi qua đám đệ tử trong Thiên gia.

Vẻ mặt của Tiêu Nhận Tuyết lại vô cùng bình tĩnh, ánh mắt thì nhìn xung quanh Thiên gia, càng nhìn, nàng lại càng cảm thấy sự cách biệt giữa Thiên gia và Thiên Đạo thư viện càng to lớn…

- Chậc, ta cứ tưởng nàng hôm nay lại muốn từ hôn chứ.

Lúc này, Thiên Vân cuối cùng cũng lên tiếng để cắt đứt sự im lặng giữa hai người.

Tiêu Nhận Tuyết nghe thấy lời này, có chút sững sờ không hiểu vì sao hắn lại nghĩ như vậy…

- Tại sao ngươi lại nghĩ ta muốn từ hôn? Dù sao nếu ta được gả vào trong Thiên gia, thì không chỉ ta mà cả Thiên Đạo học viện có thể nhận được lợi ích vô cùng to lớn.

Tiêu Nhận Tuyết cũng không một nữ nhân ngu xuẩn, nàng hiểu rõ rằng hôn sự của mình với Thiên Vân chính là một cuộc hôn nhân chính trị, nàng ban đầu cũng thật sự không muốn phải thành hôn với một đứa trẻ nhỏ hơn mình tận năm tuổi, đã thế, nàng cũng chỉ mới biết chuyện này khoảng hai tháng trước đó.

- Tất nhiên là do hôm qua ta đã đả thương nàng, dù sao thì chúng ta vẫn là vị hôn thê của nhau trên danh nghĩa, việc ta tấn công nàng thì sẽ mang lại không ít tiếng đồn xa…

- Ngươi thật sự nghĩ ta sẽ vì một chút chuyện nhỏ đó mà tức giận đến từ hôn sao?

Tiêu Nhân Tuyết có chút nghiêng đầu qua nhìn Thiên Vân, dù nàng hơn hắn tận năm tuổi, nhưng chiều cao của nàng lại chỉ mới ngang bằng với hắn mà thôi… Chính hàng động này của nàng lại càng khiến cho Thiên Vân có chút lặng người, dù cho hắn đã gặp không ít mĩ nữ ở thế giới này, nhưng mà hắn không thể không công nhận rằng, vị hôn thê trên danh nghĩa của hắn, có một sút hút riêng.

- Chậc, có lẽ chỉ mình ta thấy vậy… Dù sao ta cứ nghĩ nữ nhân dù sao cũng…

- Cũng làm sao?

Lời còn chưa nói xong, Thiên Vân liền nghe thấy một âm thanh lạnh lùng phát ra từ bên phải, mà Tiêu Nhận Tuyết lại đang đứng ở bên trái hắn, mà người có thể vô thanh vô thức đứng bên cạnh hắn mà không một ai phát giác thì chỉ có một mà thôi, đã là Yêu Yêu.

- Tiếp tục nói xem nào?

Yêu Yêu không quan tâm tới việc Thiên Vân lúc này đang nói chuyện với Tiêu Nhận Tuyết, ánh mắt nàng lúc này nhìn Thiên Vân như thể nhìn một tên ngu xuẩn, … một ánh mắt không thể tồi tệ hơn.

Thiên Vân thì đổ mồ hôi lạnh, suy nghĩ của hắn có thể bị Yêu Yêu nắm bắt, do đó nên vài lời còn chưa kịp nói ra thì nàng đã hoàn toàn nghe hết… Căn bản là không thể giấu được chút gì.

- Tiểu Vân, ngươi đang nhìn gì vậy?

Tiêu Nhận Tuyết ở một bên lại thấy Thiên Vân rất kì lạ.

Không hiểu vì sao hắn đang nói dở thì lập tức im lặng, sau đó quay đầu qua phía bên cạnh rồi thoáng run lên như thể sợ một cái gì đó.

Nhưng khi nàng nhìn qua thì chỉ thấy quang cảnh của cây cối, cùng với vài hạ nhân đang bận làm việc.

- À không… không có gì… Nãy là do ta có chút lơ đễnh… Dù sao ở bên cạnh một mĩ nữ như nàng, ta cũng có phần không thể kiềm chế được chính mình…

Khanh khách…

Được Thiên Vân khen, Tiêu Nhận Tuyết liền cười nhẹ một tiếng. Lúc này nàng cũng đã buông lỏng tinh thần, dù mới gặp nhưng nàng có thể thấy được Thiên Vân là một người vô cùng hòa đồng, gần gũi… Tuy nhiên, trong chiến đấu hắn lại là một đối thủ vô cùng mạnh mẽ, thậm chí có phần đáng sợ.

Dẫu vậy, với thông tin mà nàng thu thập được từ các hầu nữ ở đây, thì Thiên Vân lại một người rất hòa đồng, hắn chỉ là không quá chú ý tới nữ nhân mà thôi. Thậm chí còn có người nghĩ rằng Thiên Vân chỉ yêu thích tu luyện mà mặc kệ mọi thứ, cho tới khi Thiên Vân dẫn một người xa lạ quay về và cho phép nàng trở thành hầu nữ bên cạnh hắn.

- Sao ta cảm thấy nàng hôm nay lại có chút khác với hôm bữa nhỉ, có phần…

- Trông ta bình thường hơn đúng không?

Tiêu Nhận Tuyết cũng không có giấu gì cả, nàng liền nói rõ ra cho Thiên Vân…

- Dù bản thân ta biết đây là một cuộc hôn nhân chính trị, biết được việc này sẽ tốt cho Thiên Đạo thư viện, tuy nhiên, khi bản thân ta còn đang cố gắng tu luyện thì bỗng nhận được tin rằng mình sẽ phải gả cho người khác khi đến thời điểm đó, thì sao ta có thể cam tâm chứ.

- Nhưng mọi chuyện dường như đã định, dù là ta có từ chối tỡi thế nào thì cũng không thể thay đổi được quyết định này… Vì vậy, ta chỉ có thể giữ lại một chút yêu cầu cuối cùng, chính là ngươi phải mạnh hơn ta.

Lời của Tiêu Nhận Tuyết có chút u buồn, Thiên Vân cũng hiểu đôi chút về tình cảnh của nàng. Dù sao ở thời xưa, ai cũng có lối suy nghĩ rằng phụ mẫu đặt đâu thì con ngồi đó, dù cho không muốn nhưng lệnh của phụ mẫu, ai có thể từ chối chứ.

- Vậy nếu ta thua, thì nàng sẽ làm gì?

Thiên Vân tiếp tục hỏi…

- Thực sự, ta cũng không rõ nếu ta thắng thì ta sẽ làm gì, bởi khi nghe thấy những thông tin của ngươi, ta cũng có chút an tâm phần nào… Dù sao người ta gả cho cũng không phải là một tên phế vật, hay một tên xấu tới ma chê quỷ hờn…

Thế là, cả hai vừa đi vừa trò chuyện… Cũng nhờ đó, độ hào cảm của Tiêu Nhận Tuyết đối với Thiên Vân cũng tăng thêm kha khá, mà Thiên Vân cũng dần tiếp nhận thứ tình cảm này, dù cả hai chưa thật sự yêu nhau nhưng với hắn, có lẽ sẽ là một bước tiến mới trong chặn đường của mình.

-- Hết chương 20--

Hôm nay cũng 1 chương nha… mai tiếp tục tiến độ 2 chương/ ngày.