Thiên Cổ Quyết Trần

Chương 7



Ba ngày sau, khi Phượng Nhiễm thở phì phò giá vân đáp xuống chân núi Liễu Vọng sơn, sự hưng phấn và cảm kích nơi đáy mắt khiến cho cả tòa núi có cảm giác như đột nhiên khôi phục sự minh lãng, Hậu Trì ngồi xếp bằng trên mây nhìn nàng, không khỏi lộ ra vẻ mặt xem thường không chút che giấu.

"Phượng Nhiễm, thực lực thượng quân đỉnh phong của ngươi không phải là khoác lác đấy chứ, chẳng qua chỉ mới tới chân Liễu Vọng sơn mà thôi, đến mức như vậy.." Hậu Trì chìa tay ra dấu cho Phượng Nhiễm từ đầu đến cuối một lần, có chút hận sắt không thành gang nói: "Thật không có phong độ mà? Tại sao không tiếp tục lên núi, dừng lại làm cái gì?"

Nhìn chằm chằm Hậu Trì đang lười biếng ngồi trên mây, Phượng Nhiễm sắc mặt ngày càng đỏ bừng vì bi phẫn ngồi xổm người xuống, cắn răng nghiến lợi nói: "Cũng không biết là người nào suốt ba ngày trời xem ta như con lừa để sai sử, còn nữa, Hậu Trì, đừng nói với ta là ngươi không có nhận thức được tình huống! Ngay cả Liễu Vọng sơn ngươi cũng chưa từng nghe qua đấy nhé?"

"Có nghe qua rồi!" Hậu Trì chọc chọc Phượng Nhiễm, đẩy khuôn mặt phóng đại của nàng ra xa một chút, nhàn nhã nói: "Tới chỗ Bách Huyền tu luyện thôi!"

Phượng Nhiễm bị chọc bởi bàn tay không chút khách khí trưng ra bộ mặt đã hoàn toàn biến đen lùi về sát rìa đám mây, nàng chăm chú nhìn Hậu Trì, dứt khoát cũng ngồi xếp bằng xuống.

"Hậu Trì, ta thấy Cổ Quân thượng thần thực sự quá nuông chiều ngươi rồi, không rời Thanh Trì cung còn tốt, bây giờ đã ra ngoài Thanh Trì cung, cũng giống như bước vào tam giới rồi, ngươi như thế này.."

"Phượng Nhiễm." Hậu Trì cắt ngang điệu bộ lải nhải không ngừng của Phượng Nhiễm, cười cười, đáy mắt lộ ra mấy phần kiêu ngạo ý vị sâu xa: "Ngươi cảm thấy phụ thần ta, Thiên đế, còn có Thiên hậu đều phải biết nguồn gốc mỗi một địa phương trong tam giới, hay lai lịch của mỗi một thần tiên hay sao?"

"Đương nhiên không cần, bọn họ.." Phượng Nhiễm rất tự nhiên mà trả lời, sau đó ngừng lại, nhìn Hậu Trì thở dài: "Hậu Trì, bọn họ là thượng thần."

"Phượng Nhiễm, ta cũng vậy, bất luận linh lực của ta có nhiều yếu kém, hay là bị người trong tam giới xem thường, ta vẫn là thượng thần, ngày trước phụ thần ta ở trên Côn Lôn sơn buông bỏ Thiên hậu giành lấy được, đúng là như vậy, đây cũng là nguyên nhân hôm nay ta tới Liễu Vọng sơn."

Mấy vạn năm trước hôn lễ trên Côn Lôn sơn nổi danh khắp chốn, Cổ Quân thượng thần lấy thượng thần chi tôn từ trong tay chúng tiên tam giới mang tới cho Hậu Trì thượng thần chi vị, kỳ thực nói trắng ra cũng chỉ là một trận giao dịch mà thôi.

Cổ Quân thượng thần không truy cứu mối thù cướp vợ của Thiên đế, cũng buông bỏ oán hận Thiên hậu phản bội, chỉ để Hậu Trì lúc ấy không biết thiên mệnh có chỗ đứng bên trong tam giới – dù rằng vị trí này hơi có chút dọa người.

Phượng Nhiễm vẫn luôn cho rằng Hậu Trì từ bé tu thân dưỡng tính, tính tình đạm bạc vô tranh, căn bản không để chuyện của mấy vạn năm trước trong lòng, nhưng không ngờ trong thâm tâm nàng cũng cố chấp quật cường không thua kém bất cứ ai.

Mấy vạn năm nay, chỉ nghe nói vị Cảnh Chiêu công chúa kia luôn kiêng kị Hậu Trì, không dễ dàng cùng nói chuyện, bây giờ xem ra, trong lòng Hậu Trì cũng không phải hoàn toàn không để ý.

Nàng muốn tự mình giành lại công đạo cho Cổ Quân thượng thần, cho nên mới muốn biết đầu đuôi mọi chuyện khi đó, mới nỗ lực muốn đề cao tiên lực đến Liễu Vọng sơn tìm Bách Huyền..

Phượng Nhiễm tỉ mỉ quan sát Hậu Trì, thấy vẻ kiên định lờ mờ trong con ngươi màu đen của nàng ấy, đột nhiên bật cười đứng dậy, chìa tay gạt gạt những lọn tóc đang rủ xuống của Hậu Trì, nói: "Ngươi đó, được rồi, ta sẽ kể cho ngươi về nguồn gốc của Liễu Vọng sơn.."

Ngắn gọn mấy câu nói, cả hai người cũng không nói chuyện gì thâm sâu, nhưng Phượng Nhiễm thoạt đầu phấn chấn lại không có chút nào chậm chạp, vẻ mặt cũng nhiều hơn mấy phần trịnh trọng.

Người tu tiên kiếp đạo khó bề, nàng được che chở trong Thanh Trì cung hơn vạn năm, cũng nên làm chút gì mới đúng.

"Thời thượng cổ Liễu Vọng sơn là nơi tu luyện chốn hạ giới của một trong tứ đại chân thần Bạch Quyết chân thần, sau hỗn độn chi kiếp, tứ đại chân thần dần dần biến mất trong tam giới, nơi đây cũng không có người cư ngụ. Truyền thuyết binh khí tùy thân của Bạch Quyết chân thần cũng ẩn giấu tại Liễu Vọng sơn, cho nên thường có tiên quân tới đây tìm kiếm, có điều nghìn dặm xung quanh nơi này tiên lực nồng hậu, trận pháp kín khắp, thậm chí có thượng quân thám phỏng qua nói rằng bên trong còn có thượng cổ thần thú trấn núi. Không ai có thể giá vân lên được đỉnh núi, ngay cả tới gần Liễu Vọng sơn thôi cũng đã cực khó, nếu chúng tiên muốn tới đây, thì phải leo bộ mà lên thôi."



Phượng Nhiễm đem mây tản đi, đỡ Hậu Trì dừng ở chân núi, dùng tiên lực bao lấy hai người bên trong, có chút gian nan chép miệng nói.

Hậu Trì thấy Phượng Nhiễm từ sau khi tới gần núi Liễu Vọng liền tập hợp tiên lực lại đối đầu với linh lực bên trong ngọn núi, không khỏi có chút kinh thán, thượng cổ chân thần quả nhiên khủng bố, chỉ là một phần linh lực còn sót lại đã có thể khiến cho Phượng Nhiễm như lâm đại địch, nếu như chiếm được thần khí tùy thân của Bạch Quyết chân thần thì cho dù không thể độc bộ tam giới, nhưng chí ít cũng có thể bất phân cao thấp với thượng thần, chẳng trách lại khiến cho chúng tiên thèm muốn.

Xem ra chúng tiên trên tiên giới tuy rằng tu đạo, nhưng cũng không mất phần tâm tư phức tạp ham muốn quyền lực.

"Liễu Vọng sơn này đáng sợ như vậy, Bách Huyền sao có thể chọn nơi này để tu hành?" Hậu Trì nhìn núi sâu bị tiên lực che khuất không nhìn thấy đường đi phía trước, nhích lên từng bước, hướng về phía Phượng Nhiễm hỏi.

"Ta cũng không biết, Cổ Quân thượng thần chỉ nói qua Bách Huyền thượng quân ở trong đó, những cái khác ngươi phải tự mình hỏi hắn. Có điều tiên lực của Bách Huyền so với ta cao thâm hơn rất nhiều, hắn có thể ở trong đó tu hành, ta ngược lại không cảm thấy có gì kỳ quái, chỉ có.."

"Chỉ có cái gì?" Thấy Phượng Nhiễm muốn nói lại thôi, Hậu Trì xoay người không chớp mắt nhìn Phượng Nhiễm.

"Trừ người của Thanh Trì cung, trong tam giới hình như có rất ít tiên quân biết đến cái tên Bách Huyền, thậm chí ngay cả trong hàng thượng quân hay yêu quân tam giới, cũng không có sự tồn tại của hắn."

Phượng Nhiễm ngưng tụ tiên lực, kéo lấy tay của Hậu Trì tiến về phía trước, Hậu Trì nghe thấy lời này nhướng mi, không lên tiếng hỏi nữa.

Thượng quân tiên giới cùng yêu quân của yêu giới chính là do thiên kiếp mà định, phàm là chịu qua cửu thiên lôi kiếp, đều sẽ tự động hiện tên trên Kình Thiên trụ nơi giao giữa tiên yêu hai giới, sau kỷ nguyên hậu cổ giới chưa bỏ sót bất cứ người nào.

Nếu Phượng Nhiễm đã nói rằng linh lực của Bách Huyền còn cao hơn cả nàng ấy, thì sao tam giới lại không biết, cũng không xuất hiện trên Kình Thiên trụ?

Trừ phi.. Bách Huyền cũng giống ba vị thượng thần hiện nay, đều là thượng cổ thần thú hóa thành.

Đường núi ngày càng gập ghềnh, sắc mặt Phượng Nhiễm cũng dần nhợt nhạt, Hậu Trì dừng bước, lôi kéo vạt áo Phượng Nhiễm: "Phượng Nhiễm, ngươi vừa mới nói có tiên quân ở trên Liễu Vọng sơn đã từng trông thấy có thần thú ẩn hiện, vậy hắn.. có phải là thần thú hay không?"

"Không phải, Hậu Trì, ngươi cảm thấy Bách Huyền thượng quân có khả năng là do thượng cổ thần thú hóa thành?" Phượng Nhiễm nhíu mày, có chút không thể tin.

Nàng cũng không phải chưa từng nghĩ đến loại khả năng này, nhưng nếu như hắn và Thiên đế Thiên hậu cùng là thần thú thượng cổ, thì sao lại có thể khuất phục sống tại Thanh Trì cung, cam nguyện sống ẩn dật dưới trướng Cổ Quân thượng thần? Càng huống hồ Thiên đế làm sao có thể mặc kệ lực lượng không xác định như vậy tồn tại trong tam giới?

"Được rồi, đợi gặp được hắn thì sẽ biết chuyện gì đang xảy ra thôi."

Hậu Trì khổ não gãi gãi đầu, nhất thời quên mất hai người đang được bao bọc bởi tiên lực của Phượng Nhiễm, bước một bước dài ra ngoài, sắc mặt Phượng Nhiễm đột nhiên biến đổi cấp bách đưa tay ra kéo lại, nhưng bị linh lực mạnh mẽ đẩy ngược về phía trong vòng, bên ngoài tiên trảo một mảnh mơ hồ, Phượng Nhiễm định thần nhìn ra, thấy tình cảnh bên ngoài, lo lắng trong mắt phút chốc liền biến thành không thể tin nổi, đôi mắt phượng mở lớn cực đại, to tròn nhìn có chút buồn cười.

Ngoài tiên trảo, Hậu Trì bình an vô sự đứng trên mặt đất giữa đám linh lực hỗn loạn, ra sức cử động đôi chân, trái duỗi duỗi, phải duỗi duỗi, một mặt vô tội liếc nhìn Phượng Nhiễm, hồ nghi nói: "Phượng Nhiễm, ngươi xác định đây là nơi nguy hiểm trong tam giới, không phải lừa ta đó chứ."



Nàng vừa nói vừa duỗi tay vào bên trong tiên trảo thăm dò.

Phượng Nhiễm nhìn khuôn mặt muốn ăn đòn bên ngoài kia, nhịn nửa ngày mới thốt ra một câu: "Hậu Trì, nơi này không ảnh hưởng đến ngươi sao?"

"Không có." Hậu Trì nheo mắt thành thành thật thật thốt ra hai chữ, thẳng hướng phía trước mà đi. "Xem ra làm thượng thần thực không tồi, ngay cả linh lực trên núi này cũng biết tránh đường. Ngươi theo sau, ta sẽ dẫn đường."

Phượng Nhiễm nhìn bóng lưng nhảy nhót phía trước, đem tiên trảo thu lại một nửa, vội vàng đuổi theo.

Sau khi Hậu Trì biến đổi một hồi, tâm trí dường như quay trở lại như trước.. A, không đúng, Phượng Nhiễm gãi gãi đầu, nghĩ đến quá trình từ lúc Hậu Trì trưởng thành cho đến nay, thầm nói: Phải là bình thường mới đúng, tính tình bây giờ, mới giống tiểu thần quân bình thường.

Hai người di chuyển khó khăn bên trong ngọn núi lớn bao phủ linh lực dày đặc, nhưng lại phớt lờ vòng tay đá đen nơi cổ tay Hậu Trì lóe lên ánh sáng u ám.

Nửa ngày sau, mặt trời dần chuyển sang ráng đỏ, Hậu Trì nhìn thấy ngôi nhà trúc nhỏ sâu trong núi, cùng với Phượng Nhiễm hai mắt ngơ ngác nhìn nhau.

Dựa theo Cổ Quân thượng thần phân phó, sau khi cẩn thận xem xét, hai người mới có thể xác định đây chính là nơi Bách Huyền tu luyện như lời Cổ Quân thượng thần đã nói.

Nhìn xem nơi này, chỉ thấy một gian nhà trúc trơ trọi dựng thẳng trước mặt, cỏ dại cao đến thắt lưng mọc tràn ra bốn phía, địa phương bên trong hàng rào mơ hồ có thể nhìn thấy sau đám cỏ dại, đứng bên ngoài hàng rào, phả vào mặt là hơi thở mục nát nặng nề thấm đẫm khiến cho lòng người hoảng loạn.

Hậu Trì bước lên trước, chạm vào lớp cát dọc theo chân tường nhà trúc đã bị phong hóa, quay người nói với Phượng Nhiễm: "Nơi đây ít nhất cũng mấy nghìn năm không có người ở rồi."

Phượng Nhiễm gật đầu, cẩn thận dè dặt duỗi tay ra cực nhanh dùng tiên lực thăm dò, sắc mặt ngưng trọng: "Không sai, ta đoán ít nhất cũng phải bảy, tám nghìn năm rồi."

Bảy, tám nghìn năm, cũng có thể nói sau khi Bách Huyền rời khỏi Thanh Trì cung thì chưa từng quay lại Liễu Vọng sơn. Nơi đây khí tức mục nát, qua mấy nghìn năm nữa, cho dù lấy khả năng của Phượng Nhiễm, cũng không thể nào truy tìm ra tung tích Bách Huyền được nữa.

Phượng Nhiễm nhíu mày ở bên trong tiên trảo ngửi ngửi, mở cửa nhà trúc bước vào, cầm lên một chiếc quạt ở trên bàn tỉ mỉ xem xét, sau nửa ngày mới nói với Hậu Trì: "Hậu Trì, Bách Huyền chỉ e đã xảy ra chuyện."

"Ngươi nói cái gì?" Hậu Trì nghe thấy lời này đột nhiên giật mình, vội vàng chạy tới: "Phượng Nhiễm, ngươi phát hiện cái gì rồi?"

"Dù rằng đã rất lâu, nhưng mà trên chiếc quạt này vẫn còn yêu khí yếu ớt, ta nghĩ Bách Huyền không phải là đi yêu giới rồi chứ.."

"Keng" một tiếng, thanh âm kiếm phong cắt phá không khí bỗng nhiên truyền tới, nghe thấy tiếng kiếm vang réo rắt bên ngoài, thần sắc hai người đều biến đổi, vội vàng chạy ra.

Dưới những đám mây vàng đầy trời, thanh niên từ trong nghịch quang một mình chầm chậm bước tới, một bộ thanh y, nhìn không rõ dung mạo, chỉ là.. ở trong Liễu Vọng sơn linh lực bao phủ này, hắn lại giống như đang đi dạo trong vườn, tư thái này muốn có bao nhiêu lãnh đạm liền có bấy nhiêu lãnh đạm, muốn bao nhiêu tao nhã liền có bấy nhiêu tao nhã.

Hậu Trì đen mặt quay đầu nhìn Phượng Nhiễm đang bao lấy chính mình trong hình dạng con nhộng, bĩu môi không khách khí nói: "Phượng Nhiễm thượng quân, nhìn xem, đây chính là thượng cổ bí cảnh mà ngươi nói, tùy tiện một người cũng có thể bình an vô sự mà xông vào, thượng quân đỉnh phong như ngươi cũng thật là đáng thương quá đi."