Thiên Cơ Điện

Chương 133: Động Cơ Của Phản Đồ 3



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ninh Dạ thở dài: “Thiên Cơ môn chú trọng thiên cơ huyền dạo, coi chuyện tu hành ngộ đạo là chính đạo, việc sử dụng tài nguyên chủ yếu là trên ngoại vật, ngược lại yêu cầu với bản thân không cao. Quan trọng nhất là tu vi cảnh giới của tên phản đồ Thiên Cơ môn này không cao, con đoán chắc chỉ trong cảnh giới Hoa Luân, không thì không cần ẩn nấp mấy năm không xuất hiện. Thiên Cơ môn tuy suy tàn nhưng còn chưa tới mức không thu thập đủ tài nguyên tu luyện cho một đệ tử cảnh giới Hoa Luân.”  

Cừu Bất Quân cũng không hiểu nổi: “Thế thì là lý do gì?”  

Ninh Dạ đứng dậy, đi vài bước: “Con luôn cảm thấy lý do người này phản bội sư môn có lẽ không chỉ là lợi ích đơn thuần về công pháp tài nguyên mà có lẽ còn những nguyên nhân khác.”  

“Ý con là... yêu hận tình thù? Ví dụ như hắn thích một nữ nhân nào đó của Hắc Bạch thần cung?”  

“Có khả năng này.”  

Cừu Bất Quân vui vẻ: “Lý do này đúng là cũ rích.”  

Ninh Dạ hỏi ngược lại: “Vậy có lý do nào không cũ rích?”  

Cừu Bất Quân không nói được.  

Nói lại thì có lẽ có rất nhiều nguyên nhân để một phản đồ phản bội môn phái, nhưng xét cho cùng cũng chỉ có vài loại như vậy, khó mà tìm được nguyên nhân gì mới.  

Ninh Dạ nói: “Con không nói chắc chắn người này làm vậy là vì một cô gái nào đó, cũng có thể kẻ phản bội là nữ, vì một nam tử nào đó, cũng có khả năng người này có sở thích đồng tính.”  

Sắc mặt Cừu Bất Quân trầm xuống: “Con nghĩ nhiều quá rồi đấy.”  

Ninh Dạ mỉm cười: “Không thể không nghĩ nhiều, buộc phải nghĩ hết tất cả khả năng.”  

“Vấn đề là chuyện này liệu có tác dụng gì?”  

“Nếu tên phản đồ kia phản bội Thiên Cơ môn là vì người nào đó, như vậy chắc chắn người này đang trong Hắc Bạch thần cung, bằng không hắn có thể gia nhập Hạo Thiên môn, Thái âm sơn, không cần gia nhập Hắc Bạch thần cung. Chuyện diệt Thiên Cơ môn vốn không cần Nhạc Tâm Thiện đích thân xuất thủ, thế nhưng Nhạc Tâm Thiện lại tới, con nghi ngờ, có thể người này có liên quan tới Nhạc Tâm Thiện.”  

Cừu Bất Quân biến sắc: “Không phải Ôn Tâm Dư đấy chứ?”  

Bây giờ ông đang là lão nô của Ôn Tâm Dư.  

Nói cách khác, bản thân quay một vòng, vừa vặn chui vào dưới trướng nhân vật then chốt, mà mình còn không tự biết?  

Ninh Dạ gật đầu: “Có khả năng này. Nhưng Nhạc Tâm Thiện có sáu đệ tử, bốn nam bốn nữ, chưa chắc đã là Ôn Tâm Dư, cũng có thể là Lý Ngọc Trần, thậm chí là Kim Chấn Lương.”  

Nghe tới tên Kim Chấn Lương, Cừu Bất Quân vui vẻ đáp: “Cái này thì không thể, Kim Chấn Lương thích con gái, hơn nữa còn là bé gái.”  

Ninh Dạ không biết Kim Chấn Lương còn sở thích ngược đời như vậy, không khỏi ngẩn ra, y cố nén cảm giác phản cảm trong lòng, tiếp tục nói: “Nói chung rất có thể người bên cạnh Nhạc Tâm Thiện có liên hệ với phản đồ. Đúng rồi, Nhạc Tâm Thiện không tuyên bố với bên ngoài là mình nhận đệ tử thứ bảy, đúng không?”  

Không.”  

“Vậy tức là tên phản đồ này không trở thành đệ tử của Nhạc Tâm Thiện? Nhưng hắn không thể không có sư môn. Hai năm qua có ai tuyên bố nhận đệ tử mới nhưng không thông báo lai lịch không?”  

Cừu Bất Quân suy nghĩ một lúc rồi nói: “Con nói vậy làm ta nhớ lại một chuyện. Hai tháng trước Tây Phong Tử tuyên bố nhận một đệ tử, xếp thứ tư. Nhưng mọi người đều biết trước đó hắn chỉ có hai đệ tử, chưa từng tuyên bố đệ tử thứ ba này là ai.”  

Ninh Dạ híp mắt lại: “Nói vậy rất có thể phản đồ là đệ tử thứ ba của Tây Phong Tử? Đúng rồi, tuy Tây Phong Tử và Nhạc Tâm Thiện thuộc hệ phái khác biệt nhưng quan hệ rất thân thiết, thậm chí vì vậy Nhạc Tâm Thiện có thể trực tiếp cạn thiệp vào người của Giám Sát đường. Nếu vậy phải chú ý tới người bên Tây Phong Tử. Nhưng hình như hai đệ tử của hắn đều khá lớn tuổi rồi?”  

“Đúng vậy, hai đệ tử đều đã tu hơn trăm năm, đại đệ tử đã tới cảnh giới Vạn Pháp, nhị đệ tử vẫn kẹt ở cảnh giới Hoa Luân đỉnh phong, ba lần xung kích Vạn Pháp thất bại, trăm năm vẫn không thành công, chắc không còn hy vọng thăng cấp.”  

“Vậy thì lạ rồi.” Ninh Dạ đi qua đi lại: “Chẳng lẽ không phải vì người nào đó?”  

“Đúng vậy.” Cừu Bất Quân thở dài: “Quan trọng là Tây Phong Tử và Nhạc Tâm Thiện đều chuyên tâm vào đại đạo, không có con cái.”  

‘Đợi đã! Con cái.” Ninh Dạ đột nhiên nhớ ra điều gì: “Trong hai đệ tử của Tây Phong Tử, liệu có con cháu nào còn trẻ tuổi không?”  

Cừu Bất Quân ngơ ngác, sau khi nghĩ một lúc bèn nói: “Hình như có một người thật, là nhị đồ đệ Thường Xá, hắn có một cô con gái tên là Thường Vũ Yên, bây giờ mới hai mươi tám tuổi...”  

“Sư thúc nói gì? Họ Thường?” Ninh Dạ lập tức ngắt lời: “Người có chắc cô gái ấy họ Thường không?”  

“Sao vậy?” Cừu Bất Quân thấy thân thể Ninh Dạ đang run rẩy.  

Y hít một hơi dài rồi nói: “Có phải tên Thường Xá này quê ở gần Thiên Cơ sơn, có phải Thường Vũ Yên này mới gia nhập thần cung chưa lâu không?”