Thế Thân Đi Nuôi Heo - Vinh Tiểu Hiên

Chương 6: Muốn phòng của tôi. Cho đấy



Lục Úy Lam tuy rằng là loại không học vấn không nghề nghiệp chỉ biết ăn chơi trác táng, nhưng không thể không nói cậu đối xử rất tốt với người nhà, cũng vì thế mà nhà họ Lục mới có thể dung túng mọi việc cậu làm, ít nhất Lục Minh Tư tự nhận là làm không nổi những hành vi xấu hổ đó.

Lúc này Trình Nhiên đang vui vẻ, Lục Hiếu Chi đương nhiên cũng không ngay lập tức làm khó dễ, mà Lục Úy Lam chọn đúng thời điểm, xông lên ôm một cái thật chặc, "Ba, con cũng nhớ ba."

"Ăn cơm trước." Lục Hiếu Chi sắc mặt hơi hoãn, ném ra ba chữ.

Nhìn đồ ăn trên bàn, Lục Úy Lam phát hiện hơn phân nửa đều là đồ bản thân thích ăn, hiển nhiên là Trình Nhiên cố ý dặn dò, tức khắc lại một viên đạn bọc đường được bắn ra, làm Trình Nhiên vui đến nếp nhăn ở khóe mắt tăng không ít.

Tính cách của Lục Úy Lam chính là như vậy, đặc biệt là khi tiếp nhận ý tốt của người khác, bản thân cũng không bủn xỉn mà làm đủ chuyện. Trên bàn cơm, một hồi lại múc cho Trình Nhiên một mui canh, một hồi lại gắp cho Lục Hiếu Chi một miếng thịt, ngẫu nhiên lại dùng ánh mắt đáng thương nhìn Lục Hành Chỉ.

Lục Hành Chỉ liền sẽ giống như một anh trai tốt, nháy mắt đã hiểu ý Lục Úy Lam, gắp đúng món Lục Úy Lam muốn ăn. Đây là bữa tối nhà họ Lục, Tiểu Thất ăn cực kỳ vui vẻ, đồ ăn này tuy rằng không so được với loại canh cực phẩm như Huyền Vũ, nhưng cũng có cái ngon riêng.

Nếu hỏi có ai có cảm giác không được tự nhiên, vậy chỉ có Lục Minh Tư, ở trên bàn cơm, Lục Minh Tư cảm giác bản thân và tổng thể không hợp nhau. Trình Nhiên đại khái cũng đã nhận ra điểm này, thường xuyên gắp đồ ăn cho cậu ta, nhưng việc này chỉ dẫn tới Lục Minh Tư phảng phất vẻ người ngoài, càng thêm xấu hổ.

Dường như vẫn luôn là thế này, chỉ cần có Lục Úy Lam xuất hiện, Lục Minh Tư liền như người ngoài, mà đây cũng là nguyên nhân cậu ta tin tưởng tất cả là tại vì mình và Lục Uý Lam cùng tồn tại.

Rốt cuộc, cơm chiều kết thúc, Lục Úy Lam nghênh đón mọi người đến hỏi tội, âm thanh quen thuộc trong video truyền đến, Lục Úy Lam không hoảng hốt chút nào, thậm chí cực kỳ đắc ý tuyên bố, "Không sai, con quyết định rời, sau khi tốt nghiệp sẽ đi nuôi heo trồng rau."

Giọng nói kiêu ngạo kia như đang muốn nói, sau khi tốt nghiệp con muốn bước lên vũ trụ.

Trình Nhiên duỗi tay sờ sờ trán của Lục Úy Lam, hoài nghi có phải đứa nhỏ này đang sốt đến choáng váng hay không. Lục Hiếu Chi thấy Lục Úy Lam không hề hối ý, lập tức bị chọc giận không hề nhẹ, "Mơ cũng đừng có mơ, con dù không làm cái gì, cũng không thể đi nuôi heo!"

"Con biết nuôi heo bằng cấp tương đối cao, con hiện tại đang nỗ lực học tập, khi rốt nghiệp nhất định có thể thuận lợi lấy được bằng tốt nghiệp." Lục Úy Lam tràn đầy tin tưởng, mặc kệ mấy cái khác, chuyện nuôi heo cùng đồ ăn cậu đã định rồi.

Lập tức trong biệt thự lâm vào trận trầm mặt quỷ dị, thấy sắc mặt Lục Hiếu Chi càng ngày càng khó coi, Trình Nhiên vội vàng mở miệng, "Chờ sau khi con tốt nghiệp hãy nói." Mặc kệ vì nguyên nhân gì, nếu thật sự có thể nỗ lực học tập cũng là tốt, thời điểm tốt nghiệp ít nhất còn có bốn năm nữa, theo như phong cách hành sự của Lục Úy Lam, phỏng chừng đã sớm quên đến không còn một mảnh.

Lục Hiếu Chi không có nói nữa, tựa hồ là chịu cách làm của Trình Nhiên. Việc này làm cho Lục Minh Tư có chút khó tin, chuyện này liền như vậy không giải quyết được gì? Trước đây Lục Hiếu Chi giận dữ như vậy là vì sao? Lục Minh Tư cảm khó chịu, nhưng lúc này rồi lại không thể biểu hiện ra ngoài.

Hệ thống 6362 đang vì ký chủ mà vỗ tay, không nói cái khác, chỉ việc không hề có tí biểu hiện nào của ooc là rất đáng giá khen, đương nhiên, nếu ký chủ không tâm tâm niệm niệm muốn nuôi heo thì càng tốt.

Theo thời gian, rất mau đã tới thời gian mọi người nghỉ ngơi, Lục Úy Lam như thường đi về hướng phòng của mình khi trước, tâm tình của Lục Minh Tư rốt cuộc lại một lần nữa nhảy lên, lúc Lục Úy Lam đẩy cửa phòng ra, cậu ta cũng vừa lúc bày ra biểu hiện chân tay luống cuống.

Nhìn cửa phòng quen thuộc, cùng với cách bài trí xa lạ trong phòng, Lục Úy Lam sửng sốt ước chừng mười mấy giây, sau đó mới đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía dưới lầu, lúc này dưới lầu hết thẩy náo nhiệt cùng ấm áp đều giống như mai danh ẩn tích. Mỗi người đều đang nhìn cậu, trên mặt mỗi người lại có biểu tình không giống nhau.

Lục Hiếu Chi là trước sau đều nghiêm túc, Trình Nhiên thì có lo lắng rồi lại mang theo một chút chờ mong, Lục Hành Chỉ như cũ nhìn không ra cảm xúc gì, Lục Minh Tư co quắp lại xấu hổ mà cười, trong ánh mắt lại là mịt mờ khiêu khích.

Căn phòng này chính là căn phòng lấy ánh sáng tốt nhất trong biệt thự, một gian phòng thoải mái nhất, lúc trước cũng là Lục Úy Lam chọn đầu tiên, đối với Lục Úy Lam mà nói, vị trí của chính mình giống như căn phòng này, mà hiện giờ, phòng này đã đổi chủ. Nhưng vừa mới nãy, cậu còn cùng người nhà của mình nói cười sung sướng, dường như hết thảy đều không có thay đổi.

"Đây là có chuyện gì?"Giọng của Lục Úy Lam có hơi run rẩy, tựa hồ đang nỗ lực khống chế cảm xúc của mình.

"Minh Tư mới đến, sợ ở không quen, phòng của con lấy ánh sáng tốt nhất, nên nhường cho anh trai." Lục Hiếu Chi làm bộ dáng như việc công xử theo phép công.

Trình Nhiên đi theo gật đầu, "Về sau đều là người một nhà, ở nơi nào đều giống nhau."

Lục Hành Chỉ giơ tay chỉ một căn phòng ở lầu một, "Phòng ngủ mới của em ở chỗ đó, vị trí cũng không tồi, đã bảo làm dọn dẹp sạch sẽ rồi."

Người cuối cùng mở miệng chính là Lục Minh Tư, "Úy Lam, ba mẹ làm như vậy đều là vì anh, em muốn giận thì giận anh, thật ra anh ở đâu cũng được."

Hiển nhiên mọi người trong biệt thự đã sớm chấp nhận hết mọi chuyện phát sinh, đứa ở từ nhỏ nuôi tới lớn và đứa có cùng quan hệ huyết thống, bọn họ đang tìm kiếm một điểm cân bằng, mà cuối cùng là quyết định yêu cầu Lục Úy Lam nhượng bộ.

Nhưng mà từ nhỏ Lục Uý Lam được cưng chiều nên không cách nào chấp nhận được sự thật này, đặc biệt là Lục Minh Tư kia cứ lấy lui làm tiến, càng nói càng làm cậu nổi trận lôi đình, nghe xong cậu cũng không khách khí, một chân đem cửa phòng đá văng hoàn toàn, ánh mắt lại nhìn Lục Minh Tư, "Thật không? Ở đâu cũng được à? Vậy giờ anh dọn lại cho tôi!"

Không thể không nói, từ nhỏ mưa dầm thấm đất, trạng thái bùng nổ của Lục Úy Lam có khí thế rất doạ người, trong lúc đó, nhất thời toàn bộ biệt thự lại lần nữa lặng ngắt như tờ.

Lục Minh Tư cười cứng một chút, nhìn trạng thái Lục Úy Lam bùng nổ ở lầu hai, sau đó chậm rãi đứng dậy, giọng nói có chút yếu thế, "Úy Lam, em đừng nóng giận, anh dọn."

Lục Úy Lam nghe xong hừ lạnh một tiếng, cúi đầu nhìn xuống Lục Minh Tư, như là thú dự bị chọc giận đang bảo vệ lãnh địa.

"Đứng lại!" Lục Hiếu Chi nặng nề mà đem chén trà trong tay đặt ở trên bàn trà, "Phòng cứ như vậy mà quyết định rồi, ai nếu không muốn ở liền dọn ra đi!"

Lục Minh Tư nghe xong ngẩng đầu nhìn về phía Lục Úy Lam, làm một bộ dạng khó xử.


Lục Úy Lam hốc mắt đỏ bừng, dường như không thể tin được lời mà chính mình nghe được, "Ba, ba là đuổi con đi sao?"

"Không ai đuổi con đi, chỉ là một căn phòng mà thôi, con cứ muốn làm ầm ĩ tới khi nào, ba nuôi con 20 năm, so ra còn kém một căn phòng sao?" Lục Hiếu Chi nhíu chặt mi, cảm thấy Lục Úy Lam chỉ là vô cớ gây rối.

Trình Nhiên đối với Lục Úy Lam vẫy tay, "Một căn phòng mà thôi, mẹ không phải cũng cho con mua mấy căn biệt thự khác à, anh hai con mấy ngày nay vẫn luôn muốn tìm con nói chuyện đó."

"Hiện tại chỉ là một phòng, về sau thì sao?" Lục Úy Lam lại không lùi bước, cậu bướng bỉnh không chịu làm cái thứ như nhượng bộ người khác, tựa hồ chỉ cần lui bước đầu tiên, cậu thật sự liền lẽ chậm rãi mất đi hết thảy, thẳng đến cuối cùng chỉ còn hai bàn tay trắng.

Lục Úy Lam trong suy nghĩ của những người khác xem ra có thể nói cố chấp, nhưng nếu không thật sự đặt mình vào hoàn cảnh người khác, thì không thể thật sự đồng cảm như bản thân mình cũng bị.

Cũng chỉ có người trùng sinh trở về như Lục Minh Tư có thể lý giải, nhưng mà đúng là bởi vì lý giải, cho nên mới chọn cách này, cậu ta từ đời trải qua rất nhiều chuyện, biết phòng ngủ này rất ý nghĩa đối với Lục Úy Lam, cho nên đời này mới *nhất chiêu chế địch. Mà Lục Úy Lam nói cũng không sai, phòng ngủ chỉ là bước đầu tiên, một bước lui, từng bước lui, phòng tuyến tâm lý sau khi bị đột phá, nhượng bộ cũng chỉ sẽ càng ngày càng dễ dàng.

[* Mình không hiểu nghĩa lắm, chắc là thành ngữ mà tra trên gg không có, bạn nào biết giúp mình nha.]

Lục Hiếu Chi cùng Trình Nhiên đều không cảm thấy một căn phòng có thể có vấn đề gì lớn, tựa như Trình Nhiên nói, bọn họ mấy năm nay chu cấp Lục Úy Lam, nhiều hơn so với một căn phòng, bởi vậy đương nhiên cho rằng, công ơn 20 năm dưỡng dục có trọng lượng hơn một cái phòng ngủ.

"Vẫn là câu nói kia, không ở được thì liền lăn!" Như thế, sự cố chấp của Lục Úy Lam cũng làm tiêu hết sự kiên nhẫn của Lục Hiếu Chi, ông nhiều ít cũng cảm thấy có chút thất vọng.

Lời này vừa nói ra, Lục Úy Lam đó giờ ăn mềm không ăn cứng, đương nhiên là không có khả năng ở lại, cậu đột nhiên đi xuống cầu thang, lúc thấy được Lục Minh Tư ở dưới lầu, đột nhiên lại dừng bước chân.

Lục Hiếu Chi còn tưởng rằng Lục Úy Lam hồi tâm chuyển ý, "Suy nghĩ cẩn thận là tốt, con xem suy nghĩ cẩn thận liền......."

Lời nói còn chưa nói xong, Lục Úy Lam đột nhiên đối nhếch miệng cười với Lục Minh Tư, "Suy nghĩ cho cẩn thận, cứ đi như vậy thật sự quá mệt!"

Trực giác Lục Minh Tư thấy không ổn, cậu ta đời trước nhiều lần thấy Lục Úy Lam cười như vậy, mà sau mỗi lần cười như thế, bản thân sẽ lại gặp tai ương.

Quả nhiên, lúc mọi người ở đây còn chưa kịp phản ứng, Lục Úy Lam đột nhiên xoay người lại đi rồi trở về, lập tức đi vào gian phòng kia, sau đó mọi người dưới lầu liền nghe được một trận tiếng vang bùm bùm, thậm chí rất mau truyền đến âm thanh vật rơi xuống đất

Lục Minh Tư là người phản ứng nhanh nhất về chuyện gì đang xảy ra, cho dù sống lại một đời, lúc này vẫn là bị chọc tức đến run rẩy, cậu ta biết Lục Úy Lam là cái loại không biết trời cao đất dày, nhưng cũng không nghĩ tới loại tình huống này, tên đó vậy mà còn dám đi lên đập phòng của chính mình.

Ba người còn lại tới khi thấy một cái laptop rơi từ lầu hai xuống mới biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, nhưng lại cảm thấy khó có thể tin, một đám ngốc lăng tại chỗ.

"Thằng bất hiếu! Đi ngăn nó lại cho tôi!" Lục Hiếu Chi tức giận đến quá sức, rốt cuộc là lần đầu tiên nhận thức rõ ràng được, đứa con mình nuôi từ nhỏ tới lớn, thật ra là thứ ăn chơi trác táng.

Người hầu trong nhà sớm đã rời đi khi mọi người bắt đầu tranh chấp, cho nên lên lầu cản người chỉ có Lục Hành Chỉ cùng Lục Minh Tư. Lúc hai người đi vào phòng ngủ, liếc mắt một cái liền thấy được bên trong là một mảnh hỗn độn.

Lục Hành Chỉ chưa bao giờ biết đứa em trai của mình còn có thiên phú bán nhà, mà mặt Lục Minh Tư nhìn rất vặn vẹo. Cậu ta không lý giải nổi hành vi của Lục Úy Lam, bởi vì theo cậu ta, nhường ra phòng ngủ sẽ mất đi tiên cơ, mà phá phòng ngủ sẽ hoàn toàn quyết liệt với nhà họ Lục.

Vào thời điểm hai người muốn tiến lên kéo người, Lục Úy Lam lại ngừng tay trước, nhưng mà lúc này dừng tay đã không còn ý nghĩa gì,đồ có thể phá trong phòng đều đã phá, còn có một ít đồ đều bị ném ra ngoài cửa sổ, trong phòng ngủ nhìn như vừa có cơn bão cuồng phong.

Lục Úy Lam đi đến trước mặt Lục Minh Tư, dùng ngón trỏ chọc thật mạnh bả vai Lục Minh Tư bả vai, "Muốn phòng của tôi, được thôi, tôi cho anh." Nói xong, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng, lúc này đây cậu không quan tâm bất luận là ai tới chào hỏi, đẩy cửa biệt thự ra, biến mất nơi ánh đèn mỏng.