Thế Thân Đi Nuôi Heo - Vinh Tiểu Hiên

Chương 2: Cậu thật cao cấp



Tiểu Thất rất nghiêm túc đi theo quỹ đạo của nguyên chủ, đó chính là gọi một đống bạn xấu của mình tới tổ chức tiệc, uống rượu không say không về. Cậu gọi vì muốn thể hiện tâm trạng không tốt, ngoại trừ cách này cậu không còn cách nào khác.

Tiệc được tổ chức ở biệt thự riêng của Lục Úy Lam, chỉ cần mấy cuộc điện thoại thì đương nhiên không cần lo lắng không có đồ hay không có người đến, lúc này Lục Úy Lam sớm quen danh tiếng nhà họ Lục mang đến cho cậu sự tiện lợi và tiếng tăm, hoàn toàn không nghĩ đến thân phận của mình bị bại lộ mang đến hậu quả như thế nào.

Mà lúc này đám bạn vẫn chưa biết cái danh cậu hai nhà họ Lục đã đổi người, vui vẻ chấp nhận kéo bè kéo cánh đi tới biệt thự, sau đó thấy tâm trạng của Lục Úy Lam không tốt đang ở một mình uống rượu

"Cậu hai, anh đây là đang phiền lòng gì hả?" Một nữ sinh chân dài, tóc xoăn lượn sóng mang vẻ mặt buồn bã mà đi tới, đôi tay thon dài đặt trên vai Lục Úy Lam, bình thường khi tâm trạng của Lục Úy Lam không tốt cũng sẽ uống rượu, nhưng mà chưa có lần nào uống nhiều như bây giờ, "Có cái gì cứ nói Nhược Nhược sẽ giúp anh hết buồn?"

"Bớt nói nhảm, anh em uống đi!" Tiểu Thất trực tiếp đem một cái bình rượu nhét vào trong tay cô, cụng bình sau đó giơ bình lên tu ừng ực.

Cô gái ngây người, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, nhưng suy xét đến thân phận của đối phương, vẫn khẽ cắn môi, trực tiếp đem bình rượu uống sạch.

Những người khác thấy thế, sôi nổi vỗ tay, trong đó có người có mối quan hệ khá tốt với Lục Úy Lam - Quách Chiếu tiến lên hai bước, "Người anh em, đây là sao vậy? Lại gặp được anh đẹp trai, em đẹp gái nào đó, cua mà không được?".

Không thể trách Quách Chiếu khi nghĩ như vậy, thật sự là thường ngày Lục Úy Lam hiếm khi gặp phiền não, mấy vấn đề thường gặp đa phần đều là vấn đề về tình cảm, dần dà hắn đã thành thói quen.

"Anh em! Dô!" Lục Úy Lam mặt kệ người trước mặt là ai, ném bình rượu qua rồi lại ngửa đầu uống hết một chai.

Khoé mắt Quách Chiếu run rẩy ngay tức khắc "Được! Dô!" Không còn cách nào, Lục Úy Lam đã kêu uống thì hắn có quyền không uống sao?

Rất nhanh, chỉ cần là ai nói cái gì đó đều không ngoại lệ bị rót đầy một bụng rượu, không bao lâu, mọi người đều uống say, tự tản nhau ra kiếm trò vui, Tiểu Thất cũng bị đỡ lên lầu, trong đại sảnh chỉ còn lại có mấy tên uống đầy đi không nổi.

Trên sô pha, một cậu thanh niên dáng người nhỏ gầy lấy điện thoại ra chuẩn bị quay phim. Theo cầu thang đi lên lầu, hắn vẫn chưa uống say, đương nhiên là do có chuẩn bị mà đến, trong ánh mắt ngập tràn sự khẩn trương. Đi vào phòng của Lục Úy Lam, quả nhiên nghe được tiếng la hét của vài cô gái, ánh mắt hắn tràn đầy vui sướng, sau khi cắn chặt răng hắn bất ngờ mở cửa, lại còn hét lên một câu, "Lục Úy Lam, mày chơi sung quá ha!"

Nhưng mà lúc này, cảnh tưởng trong phòng so với suy nghĩ của thanh niên nhỏ gầy rất khác nhau, trong phòng đúng là có rất nhiều trai gái, mọi người đều đang ngồi trên mặt đất, ở trên thảm làm thành một vòng tròn, trong phòng tắt hết đèn, nguồn sáng duy nhất chính là ngọn nến.

Bởi vì cửa phòng đột nhiên bị mở ra, mọi người đều đồng loạt quay đầu ra hướng cửa, không thể không nói ánh sáng ngọn nến chíu rọi làm từng gương mặt trắng bệch có vẻ quỷ dị, hơn nữa thanh niên nhỏ gầy đang chột dạ, lúc này hai chân mềm nhũn, chút nữa là té ngã tại chỗ.

"Cậu La! Tới đúng lúc lắm, nhanh nhanh nhanh, cậu thay tôi một chút, tôi mắc tiểu!"

Cậu thanh niên nhỏ gầy đang chột dạ, Quách Chiếu lại như nhìn thấy cứu tinh mà hô to, thậm chí còn đứng lên kéo hắn ấn vào chỗ mình vừa ngồi, bản thân thì trốn ra khỏi phòng ngủ còn cẩn thận đóng cửa lại.

Thanh niên nhỏ gầy, cũng chính là La Nhân vẻ mặt ngây ngốc, thậm chí còn quên tắt máy ảnh của điện thoại Nhìn quanh bốn phía, biểu tình trên mặt mọi người đều có phần vặn vẹo, có mấy người còn lưu luyến nhìn cửa phòng.

"Giờ chúng ta tiếp tục......"Một giọng nói lạnh toát truyền đến, dọa La Nhân nhảy dựng, nhìn theo hướng phát ra tiếng nói mới biết đối diện mình là Lục Úy Lam, ánh lửa lập lòe, mặt Lục Úy Lam lúc sáng lúc tối, cộng với giọng nói tràn đầy âm khí, thực sự làm người ta nổi da gà.

"Tiếp theo, là câu chuyện ma về một người đàn ông và chiếc điện thoại, trong một lần tụ hợp, người đàn ông mở máy ảnh của điện thoại lên, tính chụp vài bức ảnh, quay vài đoạn phim làm kỷ niệm."

Theo sau giọng nói lạnh như băng của Lục Úy Lam, mọi người theo bản năng đều hướng ánh mắt về nhìn về phía La Nhân - người đang cầm di động trên tay.

Nhất thời La Nhân run lên, cả người cứng đờ, chẳng lẽ kế hoạch bị bại lộ? Nhưng mà không đợi hắn giải thích, giọng của Lục Úy Lam lại tiếp tục.

"Anh ta mở cửa ra, bên trong là một không gian u ám, giống như đang ở trong phòng kể chuyện mà, mọi người trong phòng không nói gì, chỉ đều lẳng lặng mà nhìn anh chằm chằm."

La Nhân càng lúc càng run lẩy bẩy, cảm thấy chắc chắn mình bị lộ rồi.

"Ở trong căn phòng này, tên kể chuyện ma có một người, kẻ nghe chuyện ma có bảy người, nhưng mà lại có đến chín cái bóng."

Nghe đến đó, La Nhân nhẹ nhàng thở ra một hơi, hóa ra thật sự chỉ là kể chuyện ma, xem ra mình vẫn chưa bị lộ, hắn theo bản năng mà nhìn quét một vòng, sau đó cứng đờ, hắn không dám tin vào mắt mình nên đếm lại số bóng xung quanh, một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám...... Chín!

Thật sự là có đến chín cái bóng. Ngay lập tức, lòng hắn lại tràn đầy sự sợ hãi, thậm chí nỗi sợ này so với nỗi sợ bị lộ lúc này còn hơn nhiều,khiến da đầu hắn tê hết cả lên, đối diện với Lục Úy Lam đang híp mắt mỉm cười, giọng cười âm trầm liền vang lên bên tai.

"Hắn không hiểu, tại sao trong phòng lại có đến chín cái bóng? Vì thế hắn cầm lấy điện thoại theo bản năng, sau đó thông qua màn hình điện thoại, hắn thấy được......"

"A a a! Có quỷ kìa!" Cậu thang niên nhỏ gầy nhìn Lục Úy Lam nhếch miệng mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng sạch tinh tươm, rốt cuộc nhịn không được thét chói tai xen vào câu chuyện ma của Lục Úy Lam, sau đó chạy đến cửa phòng, mở cửa xông ra ngoài.

Trong biệt thự bao phủ bởi nhạc rock 'n roll nặng càng làm cho hắn hít thở không thông, hắn không quay đầu lại mà chạy ra khỏi biệt thự phồn hoa, sáng ngời mà đầy quỷ dị này. Sau khi chạy rất xa, thẳng đến khi hắn thở hổn hển, lúc này hắn mới dừng lại ngồi ở ven đường.

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên, làm La Nhân sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, hắn lấy điện thoại ra, thấy tên được hiển thị liền cau mày ngay lập tức.

Vừa bấm nút nghe thì bên kia truyền đến tiếng nói, "Có video bắt gian tại trận không?"

Nghĩ đến cảnh đáng sợ lúc nãy, La Nhân bị lời nói của đối phương làm cho tức giận, hét trả lời, "Không có!"

"Sao có thể? Tên vô dụng Lục Uý Lam kia lúc này khẳng định sẽ ăn chơi đàng điếm, có phải anh không muốn giúp em không, anh La, em mới đến, anh không giúp em, em có thể tìm ai để giúp nữa đây? Hơn nữa ngày thường Lục Úy Lam cũng nhiều lần xem thường anh, chẳng lẽ anh không nghĩ đến cảnh đạp cậu ta dưới chân sao?"

La Nhân bực bội mà gãi gãi tóc, vẫn có cảm giác tê da đầu như cũ, nhưng giọng nói đáng thương bất lực trong điện thoại lại khiến hắn mềm lòng, cuối cùng, La Nhân khẽ cắn môi, "Lần sau anh sẽ tìm cơ hội, việc này không gấp được, tin anh, cái tên vô dụng Lục Úy Lam chắc chắn sẽ còn làm ầm ĩ, có rất nhiều cơ hội."

Người bên kia điện thoại rốt cuộc cũng nghe được đáp án mình muốn, hơn nữa nói cũng nhiều rồi nên liền kết thúc cuộc gọi.

Kết thúc cuộc gọi, xung quanh dường như yên tĩnh ngay trong nháy mắt. Một trận gió lạnh thổi qua, La Nhân lập tức vội vàng đứng lên, nhìn quanh bốn phía, phát hiện xung quanh không có ai khác, nhẹ nhàng thở ra đồng thời lại bắt đầu khẩn trương, nhanh tay móc điện thoại ra liên hệ với tài xế nhà mình.


Đến khi tài xế lái xe tới, La Nhân cũng suy nghĩ cẩn thận, vì sao trong phòng lại có chín cái bóng. Mà lần này, càng làm hắn sợ Lục Úy Lam thêm vài phần.

Tại biệt thự, bị La Nhân làm cho kinh hồn, trong phòng không ít nữ sinh cũng bị sợ hãi mà phát ra thét chói tai, tất cả đồng loạt đếm số bóng trong phòng, cô nữ sinh Nhược Nhược kia càng đếm càng muốn khóc, "Vì sao...... Vì sao tôi cũng đếm ra chín cái bóng?"

Đã có người cũng định tông cửa xong ra ngoài như La Nhân, nhưng lại cảm thấy quá mức mất mặt, giọng nói lạnh như băng của Lục Úy Lam lại lần nữa vang lên, "Đó là bởi vì...... Tôi đếm sai số."

Bang! Sau một chút, đèn phòng mở lên, ánh sáng xua tan sợ hãi, mọi người chậm rãi thu hồi lý trí.

Mờ mịt một lát, nhìn quanh bốn phía, rất nhanh liền phát hiện, trong phòng hiện giờ có tám người, cộng thêm La Nhân vừa chạy trốn, vừa tròn chín người, lúc đầu người kể chuyện ma là một người, người nghe chuyện ma là tám người, cho nên có chín cái bóng.

Mọi người "......"

Lục Úy Lam đánh bình rượu một cái "cách", sau đó cười ha ha rất lớn: "Thế nào, ta kể chuyện ma có phải rất hay không!"

Biểu tình trên mặt mọi người càng thêm vặn vẹo, nhưng vẫn khen ngợi.

"Quả thật không tồi, không nghĩ tới cậu hai Lục còn có thiên phú kể chuyện ma!".

"Đúng vậy đúng vậy, đúng là khiến tôi chìm vào trong câu chuyện."

"Đúng vậy, tôi đây còn bị dọa khóc."

"......"

Mọi người mồm năm miệng mười khen ngợi lên, rốt cuộc cũng bình tĩnh mà xem xét, nếu chính mình không phải là người nghe chuyện ma, hơn nữa không thiểu năng trí tuệ đến không biết đếm, thì câu chuyện ma này đúng là không tồi.

Nghe được mọi người khen, Lục Úy Lam đương nhiên rất vui vẻ, "Thật sao? Chúng ta đây lại nghe thêm đi, lần này tôi lại kể về tám người ngồi vây quanh nghe chuyện ma, tới tới tới, đừng có mắc cỡ, ngồi!"

Mọi người "......"

Lục Úy Lam nhanh tay mà đóng cửa tắt đèn, "Ngồi ngồi ngồi, đừng có mắc cỡ! Mọi người nhìn xem ai nấy đều mắc cỡ đến mức mặt mày biến dạng hết."

Ở trong phòng tối chỉ có ánh nến, mọi người lại lần nữa làm thành một vòng tròn, gương mặt vặn vẹo càng thêm đáng sợ, Tiểu Thất vừa muốn bắt đầu câu chuyện, trong đầu đột nhiên truyền đến âm thanh "ca ca ca ca ca", Tiểu Thất liền khó hiểu không thôi.

【 Hệ thống, có phải cậu bị rò điện không? 】

6362: 【 Tôi tôi mới...... Ca ca ca...... Không rò điện...... Ca ca ca......】

【 Vậy đây là âm thanh gì, sao giống?tiếng răng va vào nhau vậy?】

6362 tức khắc thẹn quá thành giận, 【 Đúng là tiếng nghén răng đó! 】 Hệ thống không thể sợ ma sao? Hệ thống không thể đem số sai sao? Hệ thống liền không thể nghiến răng sao?

【 Ồ wao!】 Tiểu Thất liền kinh ngạc mà cảm thán một tiếng【 Cậu đúng là tuyệt nhà! Cậu đúng là quá cao cấp nha! 】

Đã tích góp đủ giá trị tức giận, đang chuẩn bị cùng ký chủ đối chiến 6362 "......" Đây là khích lệ sao?

Rất nhanh, cùng với tiếng nghiến răng của hệ thống, Lục Úy Lam tiếp tục kể chuyện ma, buổi tối hôm đó, đối với những người tới tham gia bữa tiệc mà nói, những gì trải qua trong phòng chính là nỗi đau không thể nào quên.