Thầy Tôi Có Ý Nghĩ Đó Với Tôi

Chương 109: Cuộc sống không thuận.



"Có chuyện gì vậy ông!? Có gì từ từ nói..."

Lưu mẹ thấy con trai bị chửi thì liền xót, vội vàng đứng ra khuyên can. Nhưng Lưu cha không chỉ không suông mà còn quát ầm lên: "Từ từ cái nổi gì nữa! Bây giờ hạng mục đầu tư khu đô thị mới ở quận bảy đã bị Khương gia hẫng tay trên rồi. Cũng là do nó, khi không lại đi chọc Khương Tình kia! Cả một đoạn thời gian vừa qua các hạng mục của công ty không ngừng thua lỗ, cổ phiếu rớt giá. Lưu gia muốn phá sản tới nơi bà còn ngồi đó mà từ từ."

Lưu cha tính tình trước giờ không xấu, nhưng chuyện đến mức này ông ta cũng không thể bình tĩnh nổi.

"Khương gia... Không phải nhà chúng ta chẳng thua gì nhà họ sao?"

Lưu Vĩnh phát ngốc.

Lời nói ra lại khiến Lưu cha nổi điên thêm: "Mày vẫn còn nghĩ đẹp như vậy cơ à. Nếu nó không giỏi thì ba mày cần phải mỗi ngày đem mày ra so sánh sao? Khương gia đúng là chỉ bằng Lưu gia, nhưng đó là chuyện của trước khi có Khương Tình. Khương Tình là một tên điên, hắn chưa bao giờ biết nhìn trước ngó sau, nương tay với đối thủ. Cả Khương thị bị hắn chỉnh đốn đến không dám lá mặt lá trái với hắn chỉ sau một năm hắn tiếp nhận Khương thị. Hắn không động thì thôi, động thì ai cũng sợ. Ba mày đã ngày ngày nhắc nhở mày, thế mà mày còn... Nếu không phải mày là con tao thì tao đã ném mày cho hắn, chỉ cần hắn nương tay thôi!"

Lưu Vĩnh sững người. Hắn thật sự không nghĩ sự tình lại đến mức cha hắn phải nói như vậy... Quả thật sự thuận lợi từ lúc chuyện kia xảy ra đã khiến hắn nhìn sai hiện thực. Thật ra bắt đầu từ thời điểm Khương Tình không tìm được chứng cứ chứng minh hắn sử dụng thuốc phi pháp để hãm hại người thì Lưu gia đã bắt đầu bị đem lên bàn làm thịt rồi. Trong lúc hắn rước vợ về thì cha hắn ở sau lưng hắn chống đỡ hết sự trả thù của Khương Tình mà không rên một tiếng, đó là do ông là một người cha tốt. Lưu Vĩnh lại nghĩ Khương Tình chẳng làm gì được hắn.

Ninh Tố Ngọc ở một bên nghe, vừa run sợ lại vừa tiếc hận trong lòng. Nhưng giờ có tiếc cũng đã muộn rồi.

Cô ta cứ nghĩ chuyện vậy là xong, cái gì cũng không liên quan đến cô ta. Mà đúng rồi, là do Lưu Vĩnh muốn kia mà, đâu phải do cô ta ép. Nhưng chưa chắc Lưu Vĩnh nghĩ như cô ta. Lưu cha không tính với cô ta là vì ông không biết chuyện này có liên quan đến cô ta. Nhưng Lưu Vĩnh thì rất rõ ràng. Chung quy ra hắn ta là người kiêu ngạo thành thói, có sai cũng là người khác sai không phải hắn. Bị chửi như vậy lại không thể phản kháng, hắn tức một bụng, vừa trở về phòng nhìn thấy Ninh Tố Ngọc thì liền như họng pháo, đụng cái là nổ.

Chát!

"Cũng tại chủ ý tồi tệ của mày!"

Ninh Tố Ngọc bị tát cho ngã ra sàn không hiểu ra sao mà đần mặt một hồi.

"Mày đừng tưởng tao không biết mày lợi dụng tao để chơi con nhỏ Nhan Tuyền kia. Kết quả không làm gì được cô ta cũng chẳng leo lên được người Khương Tình nên mày mới nhắm vào tao. Mày còn nghĩ thần không hay quỷ không biết mà lừa dối tao sao?"



Ninh Tố Ngọc run lên, hoảng loạn lại thêm tủi nhục, nhưng nhiều hơn là sợ khiến cô ta cúi mặt khóc rắm rức.

Lưu Vĩnh vừa thấy cô ta khóc thì càng nổi điên. Nhưng lúc hắn định đánh cô ta thì Lưu mẹ nghe tiếng ầm ĩ trên này liền chạy lên xem, cũng đem hắn ngăn lại.

"Con làm gì đấy Vĩnh! Nó đang mang thai mà!"

Lưu mẹ vừa nói vừa đỡ Ninh Tố Ngọc lên.

Lưu Vĩnh lại cay nghiệt quát vào mặt Ninh Tố Ngọc: "Ai biết cái thai có phải của con hay không!? Cô ta trước đó bị thằng nào chơi làm sao con biết!"

Lưu mẹ lập tức quay mặt qua nhìn Ninh Tố Ngọc.

"Không phải! Không có! Anh biết rõ tôi có còn trong trắng không!"

Ninh Tố Ngọc bị Lưu mẹ nhìn chằm chằm mà da đầu tê dại liên tục phân bua, nhưng càng nhiều hơn là uất hận vì bị sĩ nhục khiến cô ta hận đến nghiến răng. Tại sao cô ta lại phải chịu những khốn khổ thế này? Cô ta nên được hưởng sung sướng, được người nâng niu mới đúng. Đây không phải cuộc sống cô ta muốn!

"Mẹ nó thời điểm đó ông còn không tỉnh táo làm sao biết được!" Lưu Vĩnh điên người đạp đổ cái đèn bàn trên tủ đầu giường khiến nó vỡ tan tành, cũng khiến hai người phụ nữ trong phòng giật cả mình.

Ninh Tố Ngọc tái mặt liền sống chết bám vào Lưu mẹ thề thốt. Cô ta biết bây giờ chỉ có bà mới đảm bảo được cho cô ta an toàn thôi.

"Không phải! Mẹ! Mẹ! Mẹ tin con. Không thì chúng ta đi xét nghiệm ADN. Làm sao con dám... Mẹ tin con đi mẹ!"

Ninh Tố Ngọc đã nói như vậy rồi Lưu mẹ cũng không nghĩ cô ta dám qua mặt mình nên liền tin. Bà nói với Lưu Vĩnh: "Con tốt nhất tỉnh táo cho mẹ! Không thì hai đứa chia phòng, mẹ cũng có ý này từ lâu, đỡ cho con không biết nặng nhẹ làm tổn thương cháu mẹ."

Nói rồi mà không cho ai phản ứng đã kéo tay Ninh Tố Ngọc đi.



Mặc dù biết bà chỉ vì cháu nhưng Ninh Tố Ngọc vẫn thở phào một hơi. Miễn cô ta sống tốt, thuận lợi sinh đứa nhỏ ra thì cho dù Lưu Vĩnh hiện tại không ưa cô ta, tương lai cũng sẽ vì con mà thay đổi. Cô ta chỉ cho rằng hắn chỉ là oán hận trong lòng nên mới giận chó đánh mèo thôi.

Quả thật có một nửa lý do là như vậy. Cho nên một thời gian sau Lưu Vĩnh hòa hoãn lại tâm tình hắn cũng chịu đưa Ninh Tố Ngọc ra ngoài, đi mua sắm.

Ninh Tố Ngọc lại nhất thời đắc ý, cứ nghĩ ngày tháng tốt đẹp đã tới. Nhưng cô ta lại quên mất còn có một người mình cần phải đề phòng. Cho nên cô ta không kịp phòng bị đã bị Trịnh Hòa bắt được tại trung tâm thương mại. Cũng tại cuộc sống của cô ta sau khi đến Lưu gia quá bấp bênh, lên lên xuống xuống khiến cô ta chỉ đối phó với người nhà họ Lưu đã mệt mỏi rồi, làm sao nhớ được còn có một Trịnh Hòa.

Cho nên khi mắt thấy những tháng ngày hạnh phúc của mình đã sắp tới tay lại còn vụt mất, Ninh Tố Ngọc gần như sụp đổ lại thêm uất hận trong lòng. Nếu phải tìm một người để hứng chịu tất cả oán hận của cô ta thì người đó không ai khác đương nhiên là Thịnh Nhan Tuyền rồi.

"Đều là tại mày! Đều là tại gã! Nếu không phải vậy Lưu Vĩnh sẽ vẫn đối xử tốt với tao!"

"Gã vậy mà dám đánh tao!! Sao gã dám! Sao gã dám làm nhục tao trước mặt mọi người! Gã chỉ là một tên không thân không thế, lấy cái gì đòi cho tao cuộc sống tốt mà giống như cô hồn không ngừng bám lấy tao!"

Nhìn Ninh Tố Ngọc lúc thì khóc lúc thì cười không ngừng xả ra nổi thống khổ của mình bao lâu nay, Thịnh Nhan Tuyền cảm thấy mình đã muốn chết lặng. Cô quả thật không ngờ mọi chuyện lại như vậy.

Nhưng rốt cuộc vẫn là do Ninh Tố Ngọc gieo gió gặp bão.

Nói đến Trịnh Hòa thì gã ta sau đó khá may mắn được nhận vào làm lao công ở một trung tâm thương mại. Cho dù chỉ là lao công thì vẫn có bảo hiểm xã hội, điều kiện lao động tốt, ít rủi ro.

Bởi mấy lần vụt mất Ninh Tố Ngọc, hắn ta không nghĩ lần nữa lại được nhìn thấy Ninh Tố Ngọc là cô ta ăn mặc đẹp đẽ, diện mạo sang quý cùng một người đàn ông hắn không quen khoác tay bước vào trung tâm thương mại. Vừa nhìn thấy đối phương không phải Khương Tình thì hắn liền biết Ninh Tố Ngọc đã tìm được người khác. Hắn hận đến nghiến răng, chút ảo tưởng về Ninh Tố Ngọc cuối cùng cũng tan biến. Ả đàn bà này chính là loại người thấy lợi liền quên hết tất cả. Là ả thấy hắn không bằng ai nên mới đạp gã một cái. Nhưng ả không dùng cách thức hết yêu thì chia tay, lại lợi dụng gã xong thì ném đi như ném một con chó, hại gã thân bại danh liệt.

Phải, chỉ có như vậy mới khiến hắn không thể dây dưa với cô ta nữa. Nếu không phải gặp lại ở đây, hắn sẽ không nghĩ đến quá khứ có quá nhiều chuyện sơ hở như vậy. Hắn là bị ả ta gài mới đi đến mức này còn nghĩ ả tốt. Ả đàn bà thật độc ác không khác gì rắn rết.

Trịnh Hòa càng nghĩ càng hận không thể xé nát Ninh Tố Ngọc ra. Cho dù không thể giết chết cô ta hắn cũng muốn cô ta sống không yên ổn.

Gã nghĩ như vậy liền trông chừng ở một bên, đợi tìm được cơ hội bắt lấy Ninh Tố Ngọc.