Thầy À! Thuốc Ức Chế Của Thầy Hết Rồi

Chương 28: Nhớ Lại



Đàm Tư Cẩm đầy vết thương được hai người mặc âu phục giày da dùng cáng nâng ra, thân thể trắng như tuyết phủ đầy dịch thể lẫn vết máu, vết cắn nông cạn thật sâu gần như bao trùm toàn bộ thân thể, trong đó còn xen lẫn vô số dấu vết tím xanh. Lúc được nâng ra tóc anh ướt đẫm, sắc mặt như bị rút khô máu không có sinh khí, trên môi đọng vài vảy máu nửa khô, người anh phủ một lớp chăn trắng mềm mại che đi vết thương dữ tợn khắp người, một tay vô lực buông ra từ trong chăn, chỉ riêng một đoạn tay nhỏ bé lộ ra là có thể thấy được Đàm Tư Cẩm đã trải qua bao nhiêu ngược đãi phi nhân tính.

Lý Mạn Hi thấy người được nâng ra, trái tim run rẩy trong lồng ngực, lần thứ hai trong đời bị loại sợ hãi khổng lồ này bao phủ, ngay cả hô hấp của bà cũng run theo nhưng vẫn cố gắng trấn định vươn tay cầm lấy bàn tay trắng nõn kia, bàn tay thon dài mượt mà ưu nhã đánh đàn dương cầm, đầu ngón tay còn có vết chai mỏng, giờ phút này lại phủ đầy vết cắn, dùng tiếng nức nở nhỏ như không nghe được nói một câu, "Vất vả rồi".

Dứt lời Lý Mạn Hi tỉnh táo lại, tốc độ nói cực nhanh phân phó cho người khiêng anh: "Mau đưa đến bệnh viện, nhanh!"

Hai người đàn ông mặc âu phục căng thẳng bàn tay, nâng người ổn định nhanh chóng chạy ra ngoài, đã nhiều năm chú Lê không thấy bộ dáng này của phu nhân, ông sợ tới mức ngẩn người một chút, cũng nhanh chóng đi theo.

Lý Mạn Hi liêu xiêu về phía sau hai bước dựa vào vách tường, bà nắm chặt một vị trí ở cánh tay phải, cố gắng bình phục hô hấp của mình, xoa vải tơ thành một mảng nhăn nheo.

Nơi đó cất giấu một vết sẹo thật sâu, một vết thương mặc dù đã khép lại nhưng sẽ luôn đau đến nỗi thấu tim gan bà, cũng là vết sẹo trí mạng nhất mà con trai để lại cho bà.

Đó là lần đầu tiên sau khi Trình Khiêm phân hóa.

Thiếu niên gầy yếu còn đang đổ mồ hôi trên sân bóng rổ, đột nhiên trước mắt Trình Khiêm nhoáng lên một cái, đầu đau như nứt ra, Cẩu Vãn Tinh đang chơi bóng cùng hắn phát hiện hắn không ổn nên kéo hắn bước nhanh rời khỏi sân bóng, nhiệt độ cơ thể nhanh chóng tăng cao khiến Cẩu Vãn Tinh hoảng sợ không ngừng vuốt ve trán và lưng hắn, trong miệng lẩm bẩm: "Không phải sốt đấy chứ? Thật sự kỳ quái, như này quá nóng rồi!"

Đứa nhỏ mười ba mười bốn tuổi còn chưa đủ độ phân biệt, Cẩu Vãn Tinh hoảng hốt gọi điện thoại cho Lý Mạn Hi, còn chưa khiêng người chạy đến phòng y tế thì Trình Khiêm đã ngất xỉu giữa đường.Bác sĩ phòng y tế trực ban xách hòm thuốc chạy tới nhấc mí mắt Trình Khiêm lên nhìn một chút mới phát hiện khác thường, sau đó nhanh chóng gọi cấp cứu của bệnh viện.

Khi đó Cẩu Vãn Tinh mới biết được thì ra kỳ mẫn cảm của Alpha còn có thể biến thành bộ dạng này.

Lúc Lý Mạn Hi hoảng hốt chạy tới bệnh viện thì Trình Khiêm đang khuếch tán pheromone mãnh liệt đã được sắp xếp đến phòng cách ly, giờ phút này Trình Khiêm đã rơi vào giai đoạn ý thức mê man, bác sĩ Tôn vẫn luôn khám bệnh cho hắn chẩn đoán có thể còn kèm theo khuynh hướng cắn xé bạo lực.

Cẩu Vãn Tinh sốt ruột nghe tình huống của Trình Khiêm, năm lần bảy lượt lao vào phòng cách ly lại bị pheromone áp chế mãnh liệt kia đẩy ra, hắn ta chỉ cần vừa tiến vào không gian cách ly thì cả người như bị bóp cổ họng đến mặt đỏ bừng, một hơi cũng không thở nổi.

Lý Mạn Hi an ủi Cẩu Vãn Tinh, cầu xin bác sĩ mở cửa đưa bà vào xem tình hình con trai mình, thân là một Omega cấp cao nên bà tin rằng pheromone của người mẹ có thể trấn an con trai mình.

Nhưng mà khi bà chịu đựng thống khổ khiến người ta hít thở không thông bước vào phòng cách ly, thử phóng thích pheromone của mình thì Trình Khiêm mất ý thức lại từ trên ghế bật mạnh lên lao tới đẩy ngã mẹ mình.

Mỗi một lần nhớ tới thời điểm đó, từ đáy lòng Lý Mạn Hi dâng lên một nỗi sợ hãi sởn tóc gáy, nửa đêm tỉnh lại sẽ bị ác mộng kích phát ra một thân mồ hôi lạnh, một khắc kia, con trai bà không còn là con người mà là một con sói đói chưa được thuần hóa, mang theo tràn đầy phẫn hận và oán niệm, muốn ăn thịt tất cả mọi thứ xung quanh. Trong lúc giãy giụa hoảng loạn, Lý Mạn Hi dùng cánh tay ngăn cản một đòn vốn rơi vào cổ bà, răng nanh sắc nhọn đâm thủng da cẳng tay, cách quần áo xé rách một mảng da.

Tiếng kêu kinh hãi thảm thiết xé toạc bầu không khí kín không kẽ hở, Cẩu Vãn Tinh ngoài cửa trong nháy mắt da đầu như phát nổ, người đầu tiên lao vào phòng cách ly mạnh mẽ kéo Trình Khiêm ra, y tá cùng bác sĩ cũng theo đó xông vào, bảy tay tám cước đè Trình Khiêm xuống đất, dùng dây trói thuần thục trói hắn lại.

Lý Mạn Hi đau đến ôm không hết vết thương chảy máu thét chói tai, mồ hôi lạnh không ngừng lăn xuống thái dương, vành mắt đỏ đến dọa người, bà nhìn đứa con trai mình điên cuồng giãy giụa trên mặt đất, mặt và cổ đỏ bừng, mạch máu nhô lên cuồng bạo, rốt cuộc không ức chế được nỗi sợ hãi cùng nước mắt trong lòng.

Từ đó về sau bà chỉ có thể vì Trình Khiêm mà xây dựng một gian phòng giam dành riêng cho hắn, buộc dây xích và cho hắn đeo theo thiết bị phòng cắn, dùng vật liệu mềm mại nhất quấn quanh bốn phía, chuẩn bị cho hắn chất dinh dưỡng đắt nhất, giống như là trói hắn vào phòng kính lúc mang thai, những thứ làm bạn cùng hắn qua giai đoạn kỳ mẫn cảm thống khổ.

Bà không có cách nào khác, bà không có lựa chọn nào khác...

Lý Mạn Hi tựa vào tường thất thần nhìn về phía tác phẩm điêu khắc thiên sứ cầm cung tiễn treo ở góc, nước mắt lạnh lẽo từ khóe mắt bà trượt xuống, kim chỉ thời gian trong lòng bà nhanh chóng đảo ngược kéo ký ức trở về điểm xuất phát của tất cả.



Năm đó, Trình Khiêm vừa mới tám tuổi.

Là một người con gái trong một gia đình gia thế hiển hách, là vợ của một người có quyền thế cao, là một Omega có cấp bậc phân hóa cao, từ lúc Lý Mạn Hi mang thai, chồng của bà đã thông qua kỹ thuật tiên tiến mà xem được thiên hướng phân hóa cùng đẳng cấp của thai nhi trong bụng, mà kết quả là Alpha cao cấp làm cho thông gia của hai gia tộc càng thêm vui mừng, tất cả mọi người hớn hở chờ mong người thừa kế này sinh ra.

Mà Trình Khiêm, đứa nhỏ bị vô số ánh mắt nhìn chằm chằm mà lớn lên, cũng như ý nguyện trải qua mấy năm thời thơ ấu thoải mái, ngoại trừ ba mẹ thường xuyên bận rộn đến không thấy bóng dáng, quản gia Lê cùng bảo mẫu chỉ có thể lễ phép làm bạn chơi với hắn thì những thứ khác nhìn qua tựa hồ đều thuận buồm xuôi gió.

Cho đến năm tám tuổi, một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp được ba Trình Khiêm mang về nhà, mà Trình Khiêm bởi vì ham chơi không cẩn thận chạy tới căn biệt thự nhỏ không cho phép hắn tiến vào, người phụ nữ phát hiện bóng dáng của hắn nên thêm chút gì đó vào trong ly nước của hắn.

Tiểu Trình Khiêm trúng độc.

May mà phát hiện kịp thời, Trình Khiêm được đưa đến bệnh viện rửa dạ dày sau đó đẩy vào phòng ICU, Lý Mạn Hi từng chút từng chút ở bệnh viện chờ ba ngày ba đêm, cuối cùng chờ được tin tức con trai đã được cứu trở về.

Tuy nhiên, trong khi bà thở phào nhẹ nhõm thì bác sĩ đã cho bà một tin dữ khác.

Có vẻ Trình Khiêm mất đi vị giác.

Giám đốc bệnh viện đích thân triệu tập chuyên gia hội chẩn, bọn họ đưa ra kết luận rồi sẽ tìm cách chữa tận lực cho Trình Khiêm, nhưng có thể cần một thời gian dài cố gắng, hơn nữa cuối cùng vị giác của hắn sẽ kém hơn người bình thường một chút.

Lý Mạn Hi thoáng lấy lại vài phần tinh thần, vẫn ổn, còn có hy vọng, thuốc độc kia không làm tổn thương đến tuyến thể, cũng không ảnh hưởng đến phân hóa.

Nhưng mà ngay ngày Lý Mạn Hi đón Trình Khiêm xuất viện, bà cầm hoa đi vào phòng VIP rộng rãi sạch sẽ thì vừa lúc bắt gặp y tá đang đưa bữa sáng cho Trình Khiêm như thường lệ, y tá nhỏ dịu dàng săn sóc trẻ em bị Lý Mạn Hi tinh thần khẩn trương nhầm thành nịnh bợ lấy lòng, khi Trình Khiêm ngơ ngác cầm ly thủy tinh muốn uống sữa thì Lý Mạn Hi ném hết thảy đồ trong tay, xông tới quăng ly thủy tinh xuống đất.

"Cút ra ngoài!"

Giọng nói trách cứ không lớn cực kỳ có sức kinh sợ, y tá nhỏ sợ tới mức hoảng hốt bỏ chạy, Lý Mạn Hi lập tức nắm lấy bả vai Tiểu Trình Khiêm, nhìn chằm chằm đôi mắt đen bị dọa đến kinh hoảng thất thố kia.

"Trình Khiêm, không phải mẹ đã nói với con là không được tùy tiện ăn đồ người khác cho hả? Tại sao con không nhớ? Ngoại trừ đồ ăn mà chú Lê cho con ăn thì những thứ khác đều không thể ăn, con đã hiểu chưa?!"

Trình Khiêm mất mát nhìn bộ dáng phát điên chưa từng thấy qua của mẹ, sợ tới mức trong mắt rưng rưng, nhát gan gật gật đầu: "Biết, con biết rồi, ma ma..."

Hốc mắt Lý Mạn Hi cũng ướt át, bà cứng rắn nén xuống, giọng điệu bình tĩnh lại càng thêm nghiêm khắc: "Trình Khiêm, nếu như con muốn sinh tồn thì không thể yếu đuối như vậy, không thể cho bất luận kẻ nào có cơ hội! Một ngày nào đó con sẽ lớn lên, mẹ không thể bao bọc con cả đời, con phải tự mình lớn mạnh, lớn mạnh đến mức không có ai động được đến con, ba con cũng phải xem trọng nhìn con một cái, như vậy mới có thể sống sót, con hiểu chưa?"

Trình Khiêm nho nhỏ vẫn mờ mịt bất lực nhìn bà, vẫn hoảng sợ gật gật đầu, nước mắt trong hốc mắt không cẩn thận rơi ra, Lý Mạn Hi cố nén nước mắt, lau đi nước trên mặt hắn.

Lúc này, chú Lê đã đứng ở cửa một lát, ông chưa từng thấy bộ dáng này của phu nhân nhà mình, sợ tới mức từ trước đến nay vẫn bình tĩnh nói chuyện lần đầu tiên có chút lắp bắp: "Phu, phu nhân, xe đến rồi."

Ông trấn định một chút, vội vàng tiến lên dịu dàng kéo tay giữ chặt bả vai Trình Khiêm, lại cầm hoa cùng túi xách rơi trên mặt đất lên, yên lặng lùi sang chờ ở một bên.



Lý Mạn Hi hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng kéo tay con trai mình, tuyệt vọng nhưng kiên định nói, "Đi, chúng ta về nhà."

Về sau, Lý Mạn Hi cảm thấy trị liệu coi như tiến triển thuận lợi, Trình Khiêm trong lần kiểm tra vị giác chuyển biến tốt đẹp, mọi thứ hết thảy đều trở về chính quy.

Cho đến khi bà tình cờ phát hiện Trình Khiêm đang uống một thứ nước giống coca.

Chú Lê nói cho bà biết đó là vì Trình Khiêm hoàn thành nhiệm vụ nấu nướng, đi theo bảo mẫu tự mình điều chỉnh ở trong phòng bếp, Lý Mạn Hi tò mò cầm ly nếm thử một ngụm, hương vị kia lại làm bà sợ đến mức lỡ tay đập vỡ ly.

Một bãi chất lỏng kỳ quái đổ xuống đất, theo phán đoán của dì ở phòng bếp thì hình như bên trong có thêm hơn mười thứ hỗn hợp mù tạt, giấm, nước tương,... Khẩu vị cực nặng, nhưng Trình Khiêm mới tám tuổi cứ như vậy mặt không đổi sắc uống xuống trước mặt Lý Mạn Hi.

Lý Mạn Hi đành phải liên lạc với bác sĩ Tôn, tiến hành can thiệp trị liệu tâm lý cho Trình Khiêm.

Bà xem qua rất nhiều sách thuốc, cũng tiến hành chứng thực với bác sĩ Tôn, sau khi bị tổn thương tâm lý cực lớn và mất đi vị giác thì sẽ sinh ra một loại tâm lý nóng lòng tìm kiếm sự thay thế, bọn họ không có biện pháp thông qua vị giác để cảm thụ màu sắc của thế giới này, dần dà sẽ phát triển thành tâm lý biến thái, nghiêm trọng còn xuất hiện sở thích ăn đồ quái dị.

Thời gian trôi qua Lý Mạn Hi cũng nhạy cảm phát giác khuynh hướng cáu kỉnh của Trình Khiêm, hắn ngẫu nhiên mặt không chút thay đổi ném thức ăn xuống đất, giả vờ là mình vô tình, hoặc là chạy vào trong sân vụng trộm nhai cỏ sống, còn có thể vào lúc nửa đêm đột nhiên tỉnh dậy đấm mạnh tường, hoặc là trộm gặm thịt bò tươi trong tủ lạnh.

Lý Mạn Hi sợ lạnh toát sống lưng, bà đành phải để cho chú Lê giám sát hắn càng chặt.

Đồng thời, bác sĩ Tôn cũng bắt đầu sử dụng các giác quan khác kích thích mềm mại để giảm bớt áp lực và phiền phức mất đi vị giác mang đến cho Trình Khiêm, ông đề nghị ngày thường Lý Mạn Hi có thể cho hắn xem một ít tiết mục vui vẻ ấm áp, tốt nhất nên kèm theo âm nhạc dễ nghe để trấn an tâm tư lo âu và phân tán sự chú ý của hắn.

Vì thế sau đó, mỗi ngày chú Lê bắt đầu cùng Trình Khiêm xem chương trình truyền hình âm nhạc.

Từ sau khi được cứu trở về, Trình Khiêm so với trước kia càng thêm an tĩnh, thuận theo không giống một đứa nhỏ mới tám tuổi, chú Lê cùng hắn xem TV thì hắn liền yên lặng ngồi ở trước màn hình điện tử thật lớn, ngoan ngoãn xem xong tiết mục.

Một ngày nọ, truyền hình phát sóng một cuộc thi piano trẻ em được phát sóng trực tiếp, đứa trẻ giành chức vô địch đang biểu diễn piano cho tất cả mọi người xem, đứa trẻ trong hình mặc áo đuôi én, khuôn mặt anh tuấn trắng như muốn phát sáng, ngón tay dài linh hoạt nhảy múa trên phím đàn đen trắng, làm cho toàn bộ bài hát cũng theo tay như nhảy lên.

Cùng xem chương trình mấy ngày nay, lần đầu tiên từ vẻ mặt Trình Khiêm mà chú Lê nhìn ra hắn đang chăm chú.

Toàn bộ bản piano không dài, người chơi nó nhanh chóng kết thúc, và sau đó giống như một quý ông nhỏ lịch sự đi đến chỗ người dẫn chương trình. Trình Khiêm nhìn đôi mắt lóe ra ánh sáng kia, đôi mắt lưu ly phản chiếu trong ánh mắt đen nhánh mà trống rỗng của mình, tràn ngập ánh sáng rực rỡ như tinh hà.

Là ánh sáng của tình yêu mà hắn khao khát nhưng không bao giờ có thể đạt được.

Người dẫn chương trình thân mật tương tác với nghệ sĩ dương cầm nhỏ, giọng nói ngọt ngào vang lên bên tai Trình Khiêm: "Cảm ơn nhà vô địch đã mang đến cho chúng tôi một màn trình diễn tuyệt vời, xin vui lòng cho mọi người biết tên của em nào."

Chàng trai nhỏ chậm rãi cúi đầu, giọng điệu nho nhã non nớt: "Xin chào mọi người, mình là Đàm Tư Cẩm."

Người dẫn chương trình mỉm cười ngọt ngào: "Em có thể cho mọi người biết em vừa chơi bài gì không?"

Đàm Tư Cẩm trả lời: "Đó là bản 'Điệu Waltz của chú chó nhỏ' do nghệ sĩ dương cầm vĩ đại Chopin sáng tác."