Thâu Thiên

Chương 19: Lập uy





Thâu Thiên
Tác giả: Huyết Hồng

Chương 19: Lập uy

Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: vipvandan
Đả tự: Thụy An An -



Phủ thành thủ bị tiếng gào khóc như như chết cha chết mẹ của Dịch Diễn khiến cho gã bay chó nhảy. Tất cả hộ vệ phụ trách trực đêm tối hôm đó xếp thành hàng chữ nhất ở trong đại sảnh phủ thành chủ, mông trần đứng sát cạnh nhau. Dưới tiếng quát mắng gào thét của Dịch Diễn, gần trăm hộ vệ bị đánh cho gào thét thê thảm, gần trăm cái mông trắng nõn bị đánh cho thành năm bảy màu như phường nhuộm.

Gào thét mấy tiếng, tên béo Dịch Diễm lại gân cổ rít lên, thanh âm đó giống như là tiếng than đỗ quyên, đến Vật Khất nghe mà cũng thấy thương y.

"A a, tiền của ta, tiền của ta, tiền của ta a a a!"


"Gừ gừ, tiền mà ta ba năm cực khổ mới kiếm được, tiền của ta, tiền của ta a a!"

"Gừ gừ, ta mạo hiểm tính mạng tới thành tiểu Mông này, liều sống liều chết vơ vét bất kể ngày đém, tiền của ta a a!"

"Gừ gừ, không có tiền, ta làm sao mà nuôi sống được một trăm ba mươi mấy nữ nhân của ta! Ta có nhiều nữ nhân như vậy, nhiều môn khách như vậy, nhiều hộ vệ như vậy! Ta lấy gì ra mà nuôi chúng đây, ta lấy gì ra nuôi chúng đây! Tiền của ta, tiền của ta, tiền của ta a a!"

"Gừ gừ, không có tiền, ta làm sao mà hối lộ, ta làm sao mà thăng quan, ta làm sao mà rời khỏi cái nơi quỷ quái này!"

Tòa núi thịt to đúng, dưới khố chi quấn một cái quần lót, cứ vậy ngồi chồm hổm ở cửa đại sảnh phủ thành thủ, khóc khóc than than, hết rít lại gào, nước mắt nước mũi chứa chan, thịt trên người rung rinh, da thịt chạm vào nhau, không ngừng phát ra tiếng bộp bộp, đúng là cảnh lạ của nhân gian.

Ba huynh đệ bản gia của Dịch Diễn dứng ở bên cạnh trơ mát nhìn y, ai nấy đều vò đầu bứt tai không biết phải làm gì. Bọn họ không ngừng thở ngắn than dài, vì tổn thất mà Dịch Diễn gặp phải mà tâm kinh đảm chiến. Độc ác quá, thực sự là quá độc ác, trừ cái giường đặc ruột làm bằng vàng không bị mang đi, tất cả gia sản của Dịch Diễn đều bị khoáng sạch sẽ, ngay cả một ít quần áo bằng tơ lụa cũng bị mang đi.

Ba người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, đồng thời quyết định bắt đầu từ tối nay phải tăng cương thủ vệ trực đêm trong phủ của mình lên gấp bội.

Vật Khất trọng thương chưa khỏi" theo Lô Thừa Phong cùng tới giả vờ giả vịt an ủi Dịch Diễn một hồi.

Dịch Diễn lúc này đang ở vào thời khác yếu đuối nhất của nhân sinh, y lúc này cùng mặc kệ người an ủi mình là ai, ôm tay áo của Lô Thừa Phong mà khóc lóc, nước mắt nước mũi làm bẩn hết người Lô Thừa Phong.

"Lô điển quân ơi, tiền của ta, ngài là điển quân của thành tiểu Mông, ngài nhất định phải bát tên trộm đó rồi băm vằm hắn ra. Hu hu, ta tận tụy, dốc hết tâm huyết ra vơ vét ba năm, cả một đồng tiền cũng không bỏ qua, đây toàn bộ là chỗ tiền mà ta để lại để đi hối lộ. Hu hu, thứ tử hào môn đại gia như chúng ta, muốn thăng quan phát tài nào có dễ? Nào có dê?"

"Tên đạo tặc đáng chết đó, điển quân nhất định phải giúp ta bát hắn, chém đầu hắn lăn lông lốc, giết cho hắn máu chảy thành sông!"

Lô Thừa Phong cười cười đáp ứng Dịch Diễn, khó khăn lắm mới thoát khỏi cái ôm của tên béo đó, thở hổn hết quấn tay áo bỏ đi.

Vật Khất chạy theo sao Lô Thừa Phong, lại nghe thấy Lô Thừa Phong vừa đi vừa mắng khẽ: "Đánh rắm, đánh rắm, thối không ngửi nổi! Chuyện bắt trộm thì liên quan gì tới ta? Đây là chức ti của điển hình, có liên quan gì tới ta?"

Một đường chạy qua mấy viện tử, Lô Thừa Phong đột nhiên dừng chân, quay người lại chỉ vào Vật Khất, hỏi: "Có phải là ngươi làm không?"

Vật Khất kinh ngạc nhìn Lô Thừa Phong, hắn ngạc nhiên chỉ vào vai phải bị quấn băng như gói bánh tét của mình, hỏi lại: "Ngài xem, ta có năng lực đó không?"

Lô Thừa Phong nhíu mày quan sát Vật Khất một hồi, có chút do dự lắc lắc đầu.

"Đúng, ngươi bị thương rồi. Nhưng ta vẫn cảm giác là ngươi làm! Ô, mà thôi kệ xác y, người bị trộm đâu phải là ta!"


Phất tay áo, Lô Thừa Phong ngênh ngang đi vào phủ điển quân của mình, gã lớn tiếng gọi lão Hắc và tiểu Hoắc tới giúp gã thay áo ngoài dính đầy nước mũi nước mũi. Gã hôm nay phải tới công phòng của điển quân, chính thức tiếp nhận chức ti điển quân, vốn là Lô Thừa Phong tiếp quản điển quân, cần phải thành thủ tự mình đi cùng, nhưng nhìn trạng thái hôm nay của Dịch Diên, cũng đừng hi vọng gì ở y.

Vật Khất nhìn Lô Thừa Phong nghênh ngang bước vào phòng, bĩu môi lẩm bẩm: "Chẳng lẽ tên gia hỏa này họ chó à?"

Đợi một khác, Lô Thừa Phong thay một bộ công phục màu đen, lưng thắt một khối thiết bài, đeo một thanh trường kiếm, đầu đội mù cao vải đen cao tới một thước hai tấc, sải bước ra ngoài. Tiểu Hắc mặt mũi dữ tợn mặc một bộ giáp nặng trịch, cầm một thanh thiết kích dài hai thước, đi sát sau Lô Thừa Phong.

Chắp tay sau lưng, đứng ở trước cửa phủ điển quân ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la, Lô Thừa Phong tự giễu: "Triều đại Yên khai quốc đã hơn hai ngàn năm rồi, Lữ quốc lập nước ba trăm năm, ta sợ là điển quân một thành mộc mạc nhất. Một cận vệ, một môn khách, a, cứ vậy đi thượng nhiệm!"

Vật Khất nhớ tới hai trăm hộ vệ hoặc là bị giết chết, hoặc là bị đuổi về của Lô Thừa Phong, lắc lắc đầu.

Thở dài một tiếng, Lô Thừa Phong nhún vai, ở giữa lông mày lộ ra vẻ đìu hiu tĩnh mịch. Nhưng gã rất nhanh liền hít sâu một hơi, giống như là hoa màu sau cơn hạn hán lâu ngày đột nhiên gặp được mưa rào vậy, toàn thân lại dấy lên tinh khí thần mới.

Vươn tay ra đánh một kích vào hư không, Lô Thừa Phong cười dài, nói: "Có điều, còn có một môn khách, còn có một cận vệ, không tồi, không tồi, vẫn chưa tới mức sơn cùng thủy tận. Hai vị, hôm nay thấy Lô Thừa Phong ta từ một điển quân của thành tiểu Mông nho nhỏ, rồi sẽ có một ngày, Lô Thừa Phong ta phải khai mở quốc thổ của mình!"

Tiểu Hắc nhìn Lô Thừa Phong với ánh mắt sùng bái, Vật Khất thì ngáp dài một cái, vươn tay ra gãi cái vai đang ngứa râm ran.

Ngẩng đầu lên hú mấy tiếng, Lô Thừa Phong dẫn hai người vòng qua một bức tường dầy tới một trượng, đi qua mấy hành lang dài, tới một đại viện tử rộng rãi. Viện tử này dài rộng phải tới hơn trăm trượng, xung quanh viện tử này có mấy gian công phòng, điển quân, điển lại, điển dân, điển hình và mấy bộ môn quan trọng trực thuộc của thành tiểu Mông đều tập trung làm việc ở đây.

Phía nam quảng trường có một cánh cửa nhỏ rộng không tới một trượng, thông thẳng tới con đường lớn ở ngoài thành. Một số thương nhân, cư dân trong thành đang từ chiếc cửa này ra ra vào vào, phân biệt với các phòng làm việc trong công phòng của nha môn. Công phòng tập trung nhiều người nhất thì là công đường của quan diển dân.

Vật Khất nhìn lướt qua, tựa hồ như một gia đinh có mẹ chồng con dâu bất hòa, một già một trẻ đang ở trên đại sảnh chửi mắng nhau. Bên cạnh có tới hai ba trăm người vây quanh, đang hưng phấn xem náo nhiệt.

Bởi vì hôm nay nhà của Dịch Diễn thành thủ bị khoáng sạch, điển dân Đức Chính đang ở đó khuyên nhủ Dịch Diên, căn bản là không lên công đường xử lý chuyện dân gian. Thượng ti trên đầu không có mặt, mấy quan lại thuộc hạ của quan điển dân cùng hi hi hả hả trên công đường, thỉnh thoảng lại chêm vào mấy câu khích bác đôi mẹ chồng con dâu cãi nhau, khiến cho cả đại sảnh đầy khói đen chướng khí, chẳng ra thể thống gì.

Vật Khất lắc lắc đầu, nhìn bộ dạng của những tên quan lại này là biết ngay mấy huynh đệ Dịch Diễn đã dày vò thành tiểu Mông thành ra thế nào rồi. Thượng bất chính thì hạ tất loạn, quan lại của thành tiểu Mông sớm đã bị bọn chúng dạy hư rồi.

Quan điển quân phụ trách tất cả hành động quân sự của thành tiểu Mông, phụ trách tập hợp và xử lý tất cả vật tư quân sự của thành tiểu Mông, đưng đầu trong tứ đại điển quan. Vì thế công phòng của quan điển quân nằm ở phía chính bác của quảng trường này, trước cửa dựng ba cột cờ cao, bốn tiểu công phòng xếp thành hình chữ nhị vây quanh đại đường mà điển quân thường ngày ngồi xử lý sự vụ.

Bốn tiểu công phòng ở hai bên đại sảnh của quan điển quân phân biệt là ti khố phòng phụ trách trừ bị vật tư quân dụng, ti mã phòng phụ trách hành quân chinh chiến, ti dịch phòng phụ trách chưng tập dân binh và ti man phòng chuyên xử lý các sự vụ có liên quan tới man nhân.

Khi Vật Khất đi tới trước đại sảnh điển quân, liền nhìn thấy trước cửa ti man phòng có hơn ba mươi chiếc xe lớn, trên xe đầy là đầu của man nhân bị chặt xuống, mấy tiểu lại mặc công phục đang ở đó bịt mũi đếm số lượng đầu. Trước cửa của tin man phòng có một cột bố cáo, bên trên dính một tờ thông báo, chính là thông tri mà phủ thành chủ phát ra, một cái đầu của man nhân được thưởng một trăm tiền.

Đây là xe của người thôn Mông, Vật Khất nhận ra những chiếc xe lớn này. Nhưng hán tử của thôn Mông thì lại không ở bên cạnh xe, bọn họ toàn bộ đều tụ ở trước cửa ti khố phòng, đang phát ra những tiếng kêu bất mãn. Trừ họ ra, Vật Khất còn nghe thấy tiếng gào thét của Trương Hổ, tựa hồ như đang tranh cãi với người khác.

Lúc vào thành, sắc trời đã tối, công phòng ở đây chắc đều đã tan làm rồi, cho nên người thôn Mông sáng sớm mới tới đây nộp đầu man nhân hòng đổi lấy tiền thưởng. Nhưng Trương Hổ sao lại chạy tới ti khố phòng tranh cãi với người ta?


Nói với Lô Thừa Phong một tiếng, Vật Khất bước nhanh về phía ti khố phòng.

Đại hán thôn Mông không phải là dễ nói chuyện, lúc Vật Khất chen vào, bọn họ suýt nữa thì vung quyền đánh cho hắn mấy cái. May mà bọn họ nhìn thấy là Vật Khất, lúc này mới cười ha ha tách sang hai bên nhường đường cho Vật Khất đi vào.

Trong ti khố phòng ánh sáng mờ mờ, ở chính giữa là một bậc đá cao ba thước, bên trên đặt một cái bàn làm việc sơn đen xì. Một nam tử trung niên gầy như que củi, mát tam giác đảo lia lịa, quay người lộ ra một cỗ khí gian sảo đang ngồi sau bàn, nước bọt tung tóe mắng Trương Hố.

"Sáu cáu đầu lâu này căn bản là đồ chẳng ra gì, cho các ngươi mười đỉnh bạc đã là để ngươi chiếm đại tiện nghi rồi. Ngươi cứ nói đây là một kiện pháp khí hạ phẩm, nhất định bát lão gia ta bỏ một trăm đỉnh bạc ra mua món phế vật này, ngươi chẳng lẽ muốn vơ vét tài sản của thành vệ quân à?"

Bị chụp mũ lên đầu, Trương Hổ tức đến nỗi mặt đỏ bừng, hung hăng trừng mắt lườm tên trung niên đó nhưng không lên tiếng.

Trong ti khố phòng, trừ mấy liệp man nhân mà Trương Hổ dẫn tới ra, còn có một đám hán tử bưu hãn khác. Đám người đó rõ ràng và Trương Hổ không đối phó được, tên đại hán dẫn đầu mặc giáp da màu đen cười ha ha chỉ vào sáu cái đầu lâu màu xanh trên tay Trương Hổ, lớn tiếp chế giễu gã có mắt không tròng, coi phế vật là bảo bối, còn lãng phí một tấm Định linh phù quý giá để cầm cố chiếc khô lâu này.

Mấy đại hán và tên hán tử trung niên của ti khố phong móc nối với nhau, chỉ ra sức hạ thấp giá trị của kiện chiến lợi phẩm mà Trương Hồ có được nhờ giết tên thủ lĩnh của man nhân, luôn miệng nói sáu cái đầu lâu này chỉ là phế vật, giá trị tối đa là mười đỉnh bạc, căn bản không đáng với cái giá một trăm đỉnh vào của hạ phẩm pháp khí.

Vật Khất quay đầu lại nhìn, Lô Thừa Phong đã tách đám người bước vào.

Cười hắc hắc một tiếng, Vật Khất sải bước lên, dưới bao ánh mắt, hắn nhấc hán tử gầy gò đó lên, tát lia lịa vào mặt y.

Vừa điên cuồng đánh hán tử đó, Vật Khất vừa lớn tiếng mắng: "Mắt thần à, ta thấy ngươi là mắt chó thì có! Bằng hữu của Vật Khất đại gia ta mà ngươi cùng dám lừa à? Uy lực của sáu chiếc đầu lâu này, mọi người đều thấy tận mắt, chẳng lẽ nó không được tính là hạ phẩm pháp khí ư?"

Chưởng lực của Vật Khất trầm trọng, mấy chục cái tát giáng xuống, răng của hán tử đó đã toàn bộ rơi ra khỏi miệng.

Trong tiếng hét thê lương của hán tử đó, tên đại hán vừa rồi thông đồng với y cố ý chọc Trương Hổ đã gầm lên một tiếng, rút trường kiếm ra chém Vật Khất.

Trương Hổ cùng gầm lên một tiếng, rút bát phong đại khảm đao ra, đỡ lấy trường kiếm của tên đại hán đó.

Một tiếng keng vang lên, hai người đồng thời lui mấy bước.