Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 214: Tiên Cảnh Giữa Hắc Ám





Bắc Tiểu Lục nhìn thi thể yêu Lang xung quanh cúi xuống thu thập một chút thịt của chúng, một bên vẫn quan sát động tĩnh xung quanh. Hắn sau khi chiến đấu với đám yêu Lang này phát hiện ra thể lực đang càng ngày càng suy yếu, biện pháp duy nhất trong đây có thể bổ sung thể lực mà hắn nghĩ được đó chính là hấp thụ năng lượng có trong thịt của đám yêu thú này.

“Đáng tiếc không thấy được tung tích con yêu Lang đầu đàn kia đâu”

Bắc Tiểu Lục thu thập một chút củi khô cùng hai viên đá bắt đầu tập đánh lửa, lần đầu làm việc này cũng có chút không quen nhưng đá trong tu chan giới rất cứng không xốp, cho nên kia va chạm với nhau ở cường độ cao tóa ra những tia lửa không khác gì đá chuyên đánh lửa.

Bởi vì không có nước cho nên hắn rất cẩn thận cắt thịt, sau đó bắt đầu xiên chúng vào từng cái xiên gỗ nhọn bắt đầu nướng. Không có gia vị cho nên hơi khó ăn, nhất là với một tên kén ăn như hắn.

Bắc Tiểu Lục một bên khó chịu nhai nuốt từng miếng thịt đã chín, một bên lắng nghe động tĩnh xung quanh nơi đây. Chỗ hắn chọn cách khá xa chỗ đám yêu Lang đã chết kia, bởi vì chỗ nào có máu tanh chỗ đó chắc chắn sẽ có thú săn mồi tiếp cận.

Những kiến thức này khá là cơ bản hắn không có dễ dàng sai lầm, chẳng may không chết nơi hùng vĩ tí lại nghẻo củ tẻo trong đây, vậy hắn cũng đủ xui. Sau khi ăn xong hắn bắt đầu phát hiện trong đây thời gian giống như phàm nhân, ngày sáng đêm tối rất đúng giờ.

Bây giờ trời đã tối mù mịt, với đôi mắt phàm nhân của hắn thì…

“Hả?”

Bắc Tiểu Lục đang nằm trên tảng đá bỗng giật mình sờ vào một mắt bên trái, mắt của hắn dường như tỏa ra một luồng hơi nóng. Không sai, hắn đến bên ánh lửa giơ thanh trường kiếm lên, thông qua chút ánh sáng từ lửa và ánh kiếm nhẵn bóng hắn phát hiện mắt trải của hắn.

Trong con ngươi có đạo đồ án ánh lửa hắc ám.

Băc Tiểu Lục suýt nữa mừng đến phát khóc, nén lại sự kích động hắn nhắm mắt lại từ từ dùng ý niệm của mình thôi động mắt trái. Hắn bỗng mở mắt ra đống lửa trước mặt bỗng bị một đoàn hắc hỏa xâm chiếm, hắn khẽ sờ thử một cái quả nhiên hắn là chủ nhân nên không có bị công kích, giống như hắn và nó là đông nguyên.

Hắc hỏa vừa ra lập tức làm không khí lạnh mà hắn phiền não lập tức biến mất sạch, hơn nữa hắn còn nghe được âm thanh động tĩnh bên ngoài càng ngày càng xa.

Xem ra trước đó có không ít yêu thú rình rập hắn, có khả năng chờ hắn ngủ đi rồi mới phát động tấn công. Nhưng vừa nãy hắc hỏa xuất hiện lập tức làm bọn chúng kinh sợ. Nghĩ như vậy hắn thở dài một tiếng cứ có cảm giác bị theo dõi thật là không quen.

Trong chớp mắt, thời gian đã trôi qua đi ba ngày.

Ngoại trừ hắn nhặt được một viên đá màu đen kỳ dị ra, không hề phát hiện ra thứ gì đặc biệt trong đây. Nếu phải nói điều gì đặc biệt thì có lẽ đó là cảm giác, cảm giác bản thân thật nhỏ yếu.

Trong ba ngày này, vì có thể sống sót trong đây mọi lúc hắn đều phải bảo trì cảnh giác, được cái ngủ ngon bởi vì có hắc hỏa bên cạnh, cho nên không có gặp phải sự kiện tập kích lúc nửa đêm.

Róc rách róc rách…

Một cơn mưa to trút xuống cánh rừng, những giọt nước xuyên thấu từ từ lăn xuống, phút giây này làm Bắc Tiểu Lục càng thêm trầm lắng. Đã rất lâu hắn mới bình thản cảm nhận thiên nhiên một cách nhẹ nhàng nhất.

Thời gian trôi qua, khí hậu vốn nóng bức được thay đổi một cách nhanh chóng, trong chốc lát sấm chớp nổ ra, một trận lôi đình bạo vũ kéo tới.

Trên bầu trời, ngân xà loạn vũ, sét đánh ầm ầm, khiến cho cả vùng núi chấn động không ngừng, Bắc Tiểu Lục kiếm được một vách đá có mái vòm. Điều đặc biệt bên cạnh có một con mèo đang ngó ngó chừng hắn.

Chú mèo có bộ lông mượt và dài hơn bình thường, màu sắc cũng khá đặc biệt được xen kẽ hai màu hắc bạch, trông giống như hắc bạch sứ giả. Đôi mắt của nó tròn xoe màu xanh nhẹ đang theo dõi Bắc Tiểu Lục,

Bắc Tiểu vốn dĩ có thể tìm được nơi đây chủ yếu là do con mèo này, chẳng là khi hắn còn đang đi trời bất chợt đổ cơn mưa liền thấy con mèo này. Lúc đầu nghĩ nó định tấn công mình nhưng không phải đi một đoạn liền thấy quay lại nhìn mình, bản tính có chút tò mò lên Bắc Tiểu Lục đi theo.

Cho nên mới có tình huống như bây giờ, hãi gãi cằm nhìn trời mưa Bắc Tiểu Lục vươn tay từ ngực lấy ra một miếng thịt nướng, bẻ ra một phần ba đưa cho bé mèo.

“Đây là ta cảm ơn ngươi!”. Bắc Tiểu Lục khẽ nói.

Con mèo dường như cảm nhận được thiện ý của Bắc Tiểu Lục từ từ từng ngụm nhỏ ăn. Nhìn nó có vẻ như chấp nhận Bắc Tiểu Lục cũng ăn miếng thịt trên tay của mình.

Cơn mưa này kéo dài khoảng ba giờ đồng hồ, sau đó trời mắt đầu trở lạnh ngay cả Bắc Tiểu Lục cũng cảm nhận được hơi lạnh. Trong đây thời tiết thật thất thường, hắn thầm nói một câu tiếp tục lên đường.

Meo ô. . ."

Nhưng cũng liền vào lúc này, đột nhiên một tiếng khàn khàn tiếng mèo kêu vang lên, Bắc Tiểu Lục vội vàng xoay người, hắn liền nhìn thấy sau lưng trên mỏm đá xanh ngồi xổm một con mèo hắc bạch kia!

Trắng trắng đen đen mập mập, lông tóc trắng giống tuyết, con mắt đen như là bóng đêm, thần sắc cao ngạo mà thanh lãnh, cái đuôi lắc lư lắc lư.

Chẳng qua hắn đi được một đoạn thì quay đầu lại, chỉ thấy một bé mèo bộ lông hắc bạch tuyệt đẹp nhẹ nhàng đi theo, thấy hắn quay đầu nhìn thì khẽ quay đầu sang chỗ khác.

Con mèo nhìn hắn một hồi rồi nhếch đầu sang một bên suy tư, rồi gật nhẹ cái đầu.

Bắc Tiểu Lục cũng suy tư một chút, dường như hắn đã có ba tên rồi thêm một tên nữa cũng không việc gì. Quan trọng nhìn nó cũng rất thuận mắt yêu thích.

“Không vấn đề! Từ giờ ta sẽ gọi ngươi là Miêu ” Bắc Tiểu Lục rất sảng khoái đáp, có lẽ một phần bên trong đây cũng cô đơn có thêm một thú cưng cũng không tệ.

“Đúng rồi, bên trong đây ngươi hẳn phải rất quen thuộc”

Bị hắn hỏi như vậy con mèo dường như lâm vào suy tư rồi nó lung lay cái đầu chạy một hướng. Đi được một đoạn, nó lại quay đầu nhìn Bắc Tiểu Lục, kêu một tiếng.

Bắc Tiểu Lục thấy vậy đoán nó muốn dẫn mình, vôi vàng đuổi theo.

“Meo…”

Ngay tại lúc Bắc Tiểu Lục suy đoán con mèo này muốn dẫn mình đi đâu, con mèo kia tựa hồ có chút không kiên nhẫn nữa, kêu lên một tiếng giống như thúc dục hắn.

“Được ta đến liền”

Bắc Tiểu Lục nhanh chân hướng mèo đốm đuổi tới.

“Meo…”

Con mèo đốm thân hình khẽ chuyển động, liền hướng về một nơi chạy qua. Mèo đốm dường như rất tinh tường nơi đây.

Thời gian dần trôi qua, cảnh vật xung quanh cũng thay đổi bên trong tràn ngập khí tức hắc ám.

“Meo…”

Con mèo kia cuối cùng tại một mảnh chân núi kêu một tiếng, sau đó liền chạy qua, Bắc Tiểu Lục cũng gấp gấp đuổi theo, nhưng sau khi vòng qua đằng sau chân núi, Bắc Tiểu Lục khẽ giật mình, trên mặt biểu lộ đều trở nên vô cùng quỷ dị, giống gặp quỷ. . .

Nhưng trên thực tế, bọn hắn nhìn thấy không phải quỷ, mà là. . . Tiên!

Trước mặt hắn trong sơn cốc bí ẩn này, thế mà xuất hiện một mảnh tiên khí lượn lờ, giống như tiên cảnh có một tòa sơn mộ tại giữa sơn cốc, hoa nở chim bay lượn lờ, khắp nơi trên mặt đất trồng kỳ hoa dị thảo, lầu các đẹp đẽ, ẩn hiện tiên phong . .

Chỉ là bên trong pháp tắc giam cầm này, tại sao lại xuất hiện một mảnh tiên cảnh?

Nơi đây như vậy có chút lộ ra quỷ dị.

"Ha ha, ta nói tại sao hôm nay thời tiết đẹp như vậy hóa ra có khách ghé thăm.”

Ngay tại Bắc Tiểu Lục còn đang suy tư, bỗng truyền đến bên tai một tiếng khẽ cười to. Sau đó chỉ thấy bên trong tiền viện kia đi ra một vị lão giả áo trắng, khí chất bất phàm lại nội ẩn. Lão đi tới trước mặt Bắc Tiểu Lục khẽ cười rồi nhẹ nhàng nói:

“Tiểu hữu mới đến đây, mau vào đây nói chuyện”

“Đa tạ 2m3RZ tiền bối khách khí, không biết nơi đây…”

Gặp được người ở trong đây hắn có chút kinh ngạc, dường như người này đã sống trong đây rất lâu rồi.

Lão giả cười nhẹ một tiếng, tay vuốt vuốt chòm râu trả lời:

“Ta chờ người hữu duyên”

“Người hữu duyên?”

Bắc Tiểu Lục nghe được khẽ giật mình, có chút không hiểu.

Lúc sau, hắn hỏi lại:” Tiền bối, ngươi đang chờ người gì hữu duyên?”

Lão giả cười một tiếng, nói:

“Có thể tới nơi đây cũng là một loại duyên phận, đó tự nhiên hữu duyên với nơi đây!”

“Nhưng ta không có tự minh đi tới, mà được mèo đốm dẫn đến đây…”

Lão giả áo trắng lại cười nói:

“Hắc Bạch Miêu này vốn trời sinh linh tính, mặc dù bên trong đây không thể tu luyện được nhưng lại thông linh, nó vốn hữu duyên với nơi đây dẫn người tới cũng chính là hữu duyên”

“Ồ, dùng tính chất bắc cầu luôn”. Bắc Tiểu Lục ánh mắt khẽ đảo ồ một tiếng.

Lão giả cười hiền hòa thân hình khẽ dẹp sang một bên nhường lối, cười nói:

“Bất luận như thế nào, người tới chính là hữu duyên, mời công tử đi vào”

Bắc Tiểu Lục cảm thấy nơi đây có chút quỷ dị, rất không tình nguyện đi vào.

Lõa giả thấy hắn như vậy cũng không tức giận chỉ nói:

“Vị công tử này, ngươi không định tiến vào vậy sẽ bị bóng đêm bao phủ mất, mãi mãi không thể thoát ra được”

Bắc Tiểu Lục nghe thấy lão nói vậy nhíu mày quay đầu lại, vừa trông thấy phía sau liền giật mình. Đằng sau vốn là sông núi nước non cảnh đẹp hữu tình mà bây giờ đã bị bao phủ bởi một màn hắc vụ, hắc vụ như bóng đêm cắn nuốt hết mọi thứ xung quanh.

Nhìn tới đây Bắc Tiểu Lục không cần biết phía trước chờ đợi hắn điều gì nhưng hắn liền hối hận rồi, con mèo đốm phía dưới chân dường như cảm nhận được ánh mắt u oán của hắn cái đầu hơi nghệch ra khó hiểu.






Vạn Tướng Chi Vương truyện hay, phương thức tu luyện mới lạ, hài hước